Thủ Tịch Ngự Y

- Phó chủ nhiệm Tăng, đây là….

Lý Vĩ Tài tiến vào trong phòng, liền chạy ngay đến giường bệnh, đặt đồ vật đi thăm xuống bàn, sau đó cao thấp đánh giá tình hình của Tăng Nghị, sắc mặt lo lắng, so với thân nhân của mình nằm viện còn khẩn trương hơn.

- Như thế nào lại phát sinh chuyện này? Bị thương làm sao? Bác sĩ nói có nghiêm trọng không?

Tăng Nghị cười nói:

- Bị thương ngoài da, đừng lo.

- Anh nói như thể không có việc gì.

Lý Vĩ Tài xoa tay nói:

- Ngày hôm qua, lúc tan tầm vẫn còn khỏe lắm mà. Hôm nay liền nằm viện. Buổi sáng khi tôi nghe được tin tức, đều cảm thấy hoang mang lo sợ.

- Phó chủ nhiệm Lý, ngồi đi. Bản quản lý công tác bận rộn như vậy mà anh còn đến thăm tôi. Xin cảm ơn.

Lý Vĩ Tài lên tiếng:

- Đây là nên thế. Phó chủ nhiệm Tăng bình thường đối với mọi người chúng tôi rất chiếu cố. Nghe nói anh nằm viện, các đồng chí đều rất lo lắng, muốn đến thăm. Tôi khuyên can mãi họ mới chịu ở nhà. Không phải tôi muốn ngăn cản các đồng chí ấy đến thăm Phó chủ nhiệm Tăng. Đây là tấm lòng của các đồng chí ấy. Nhưng tôi nghĩ nhiều người đến đây như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến Phó chủ nhiệm Tăng nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Tăng Nghị bảo Lý Vĩ Tài khẩn trương ngồi xuống, bằng không thì anh ta sẽ nói không dứt miệng:

- Phó chủ nhiệm Lý, tôi phỏng chừng phải ở lại bệnh viện vài ngày. Công tác của Ban quản lý, nhờ anh gánh vác giùm.

- Nếu là những sự việc nhỏ, tôi và mọi người thương lượng làm chủ là được. Nhưng những sự việc trọng đại thì vẫn là Phó chủ nhiệm Tăng định đoạt.

Lý Vĩ Tài biểu lộ thái độ:

- Để không làm ảnh hưởng đến việc Phó chủ nhiệm Tăng dưỡng bệnh, tôi sẽ đem những việc trọng đại của Ban quản lý đúng lúc hướng Phó chủ nhiệm Tăng báo cáo.

Vi Hướng Nam ở một bên ngồi gọt hoa quả, thầm nghĩ Lý Vĩ Tài cũng là người thú vị. Đại khái là người tin cậy và ủng hộ Tăng Nghị ở khu công nghệ cao.

Khu công nghệ cao trong khoảng thời gian này, hạng mục lớn nhất chính là khai thác, phát triển hồ Tinh Tinh. Tăng Nghị liền đem chuyện này, bàn giao lại cho Lý Vĩ Tài.

Đang nói thì đám người Liêu Thiên Hoa bước vào. Các vị lãnh đạo thành phố này nhanh thì có nhanh, nhưng vẫn còn chậm hơn Lý Vĩ Tài.

- Bí thư Liêu, Chủ tịch Triệu….

Tăng Nghị từ giường đứng lên.

- Nằm xuống, nằm xuống đi.

Liêu Thiên Hoa tiến lên hai bước, đè Tăng Nghị lại:

- Cậu hiện tại vẫn còn đang bị thương, còn khách sáo làm gì. Nếu động mạnh, làm ảnh hưởng đến miệng vết thương thì không tốt.

Nhìn thấy Tăng Nghị bị băng bó thành cái dạng này, tâm trạng Liêu Thiên Hoa đột nhiên chùng xuống.

Tăng Nghị cũng liền thuận thế nằm úp xuống, nói:

- Các lãnh đạo có nhiệm vụ quan trọng ở thành phố cần phải xử lý, vậy mà còn quan tâm đến một vết thương nhỏ của tôi. Điều này khiến cho tôi phải sợ hãi.

- Tôi là Bí thư Thành ủy, trong lòng hổ thẹn mới đúng. Là tôi bảo vệ không tốt cho đồng chí của mình, khiến các đồng chí phải chảy cả máu.

Liêu Thiên Hoa cầm lấy tay Tăng Nghị, vỗ nhẹ hai cái, nói:

- Đồng chí Tăng Nghị, khiến cậu phải chịu khổ rồi.

Có Liêu Thiên Hoa ở đây, Triệu Chiêm Binh không tiện biểu hiện điều gì, chỉ thân thiết hỏi thăm thương thế của Tăng Nghị:

- Tiểu Tăng, cậu hiện tại cảm giác như thế nào? Nếu cảm thấy chỗ nào không khỏe thì nhất định phải nói ra.

Từ lúc Gia Cát Mưu bị đuổi khỏi khu công nghệ cao, Triệu Chiêm Binh đối với Tăng Nghị cũng không có hảo cảm gì. Tuy nhiên, hiện tại nhìn thấy Tăng Nghị trong bộ dạng này, ông ta cũng có chút cảm động. Dù sao cũng đều là làm cán bộ, cho dù bình thường có vì quyền thế mà tranh đấu gay gắt như thế nào, nhưng cũng không ai muốn vì chuyện này mà vứt bỏ tính mạng.

- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Một chút vết thương nhỏ, kỳ thật cũng không có vấn đề gì. Tĩnh dưỡng vài ngày, tôi lại có thể đi làm.

Tăng Nghị nói.

Liêu Thiên Hoa nói:

- Chỉ sợ cậu lại không chịu ở lại bệnh viện dưỡng thương cho tốt. Cho nên vài người chúng tôi mới đặc biệt đến đây một chuyến.

- Đúng vậy!

Lý Kiến Tân tiếp lời nói:

- Cậu là người làm việc rất có nhiệt tình. Ở thành phố từ trên xuống dưới đều biết. Nhưng sức khỏe là tiền vốn của cách mạng. Công tác trước mắt của cậu chính là ở lại bệnh viện mà dưỡng thương cho tốt.

Lý Kiến Tân không hổ danh là Trưởng ban thư ký. Lời này so với Lý Vĩ Tài còn có cấp độ hơn. Ngoài mặt là bố trí công tác cho Tăng Nghị, nhưng trên thực tế chính là khen ngợi Tăng Nghị một phen, càng thể hiện được ý tứ thân thiết của mình.

Vừa rồi những gì Phương Nam Quốc trong điện thoại đã nói, Lý Kiến Tân đều nghe được rõ ràng. Với thân phận địa vị như Phương Nam Quốc, bình thường sẽ không có khả năng nói những lời như vậy. Ông ta đối với ai mà không hài lòng thì cũng không cần nói cũng đã khiến cho người ở dưới run sợ. Hôm nay sở dĩ lại phát hỏa với Liêu Thiên Hoa, chỉ có một khả năng, chứng tỏ rằng Phương Nam Quốc đang rất sốt ruột. Cái gọi là “Ái chi thâm, quan chi thiết” chính là như thế.

Liêu Thiên Hoa lúc này lại hỏi:

- Bác sĩ bệnh viện đang ở đâu? Nếu không biết rõ ràng tình huống cụ thể thì tôi thủy chung là không yên tâm.

Lý Vĩ Tài vẫn đứng bên cạnh, nhìn đội ngũ lãnh đạo thành phố trước mặt, y một câu cũng không dám nhiều lời. Hiện tại nghe Liêu Thiên Hoa nói như vậy thì mới khẩn trương lên tiếng:

- Bí thư Liêu xin chờ ở đây, tôi đi gọi bác sĩ bệnh viện đến.

- Không cần đâu, thật sự không có nghiêm trọng như vậy mà.

Tăng Nghị nói.

Lý Vĩ Tài vẫn chạy ra ngoài, một lát sau dẫn một vị bác sĩ đến, tiến vào nói:

- Bí thư Liêu, vị này chính là Chủ nhiệm khoa Ngoại bác sĩ Lương của bệnh viện Nhân dân tỉnh.

Liêu Thiên Hoa vươn tay nói:

- Chủ nhiệm Lương, thật vất vả cho bác sĩ quá. Vết thương của đồng chí Tăng Nghị còn cần bác sĩ phải chiếu cố nhiều hơn. Nếu có gì khó khăn thì xin cứ việc đề xuất.

Chủ nhiệm Lương khách khí một chút nói:

- Tôi sẽ nói sơ qua tình huống của Phó chủ nhiệm Tăng đây.

Nói xong, ông ta mở file bệnh án kẹp bên người ra nói:

- Đây là phim chụp vết thương của Phó chủ nhiệm Tăng.

Các lãnh đạo thành phố Bạch Dương sau khi nhìn tấm ảnh chụp thì đều hít một ngụm khí lạnh. Vết thương này thật sự khủng bố, hoàn toàn chính là da tróc thịt bong. Hơn phân nửa cái lưng đều sưng đỏ.

Hồ Khai Văn một trận choáng váng đầu óc. Hồ Tam Gia ơi là Hồ Tam Gia, mày chính là hại bố đây mà.

- Vết thương khá lớn, nhưng cũng may là không thương tổn đến gân cốt. Đây chỉ có thể nói là Phó chủ nhiệm Tăng rất may mắn. Nếu kẻ tập kích đổi gậy thành dao, một dao này đi xuống, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Chủ nhiệm Lương chỉ vào vết thương dài bảy tám tấc kia, sắc mặt nghiêm trọng. Ông ta biết Tăng Nghị là sư đệ của Thiệu Hải Ba, trước mặt lãnh đạo của Tăng Nghị, khẳng định là phải nói cho trầm trọng hơn.

Liêu Thiên Hoa thầm nhủ một tiếng may mắn. Đúng như lời bác sĩ đã nói, nếu đổi gậy thành dao, thiết tưởng hậu quả sẽ không chịu nổi. Hiện tại nhớ lại giọng điệu của Phương Nam Quốc vừa rồi, ông ta trong lòng vẫn còn sợ hãi.

- Chủ nhiệm Lương, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, thiết bị tốt nhất để giúp cho đồng chí Tăng Nghị mau chóng khỏi bệnh.

- Điều này xin cứ yên tâm. Bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Đây là chức trách của chúng tôi mà.

Chủ nhiệm Lương thu hồi bệnh án, kẹp vào một bên nách nói:

- Tuy nhiên, có một số việc bác sĩ chúng tôi không thể cam đoan. Nghe nói là hung thủ tập kích Phó chủ nhiệm Tăng vẫn còn đang lẩn trốn?

Những lời này rõ ràng chính là sự coi thường.

Liêu Thiên Hoa có chút khó chịu, cũng có chút căm tức, quay đầu lại nhìn Tăng Nghị, nói như đinh đóng cột:

- Tiểu Tăng, cậu cứ việc yên tâm dưỡng thương. Lần này cho dù có đào ba thước đất, chúng tôi cũng tuyệt đối không bỏ qua cho hung thủ. Hắn dám can đảm trả thù nhân viên quốc gia, thì nhất định cũng sẽ phải trả giá.

Triệu Chiêm Binh cũng nói:

- Bí thư Liêu, tôi nghĩ tất yếu nên thành lập một tiểu tổ chuyên án. Cho dù là đuổi tận chân trời góc biển, chúng ta cũng phải vì đồng chí của mình mà đòi lại công đạo.

Liêu Thiên Hoa liếc mắt nhìn Triệu Chiêm Binh, thầm nghĩ lúc này còn cần đến lời đề nghị của ông sao. Sở Công an tỉnh đã sớm thành lập tiểu tổ chuyên án rồi. Tuy nhiên, ông ta vẫn nói:

- Vừa vì đồng chí Tiểu Tăng đòi lại công đạo, lại càng phải răn đe, giáo huấn hung thủ một bài học mới được.

- Có những lời của lãnh đạo, về sau những cấp dưới như cúng tôi làm việc cũng không còn bất cứ phiền não gì.

Nhân vật số một, số hai của thành phố đã tỏ vẻ vì mình mà lấy lại công đạo, Tăng Nghị tất nhiên cũng phải tỏ ra cảm kích một chút.

Liêu Thiên Hoa cẩn thận hỏi qua tình hình thương thế của Tăng Nghị, phương án trị liệu, sau đó lại an ủi thêm vài câu rồi mới cùng với lãnh đạo thành phố Bạch Dương ra về.

Hồ Khai Văn không đi. Vừa rồi, những vị lãnh đạo quan trọng đều ở đây, căn bản y không có tư cách nói chuyện. Y trong lòng sốt ruột vô cùng, muốn đem chuyện này giải thích với Tăng Nghị một chút.

Hồ Tam Gia tạm giam chưa tới hai tháng thì được phóng thích. Chuyện này quả thật là do Hồ Khai Văn dùng lực. Dù sao y cũng là Phó chủ tịch thành phố, cháu của mình bị bắt, điều này khiến cho Hồ Khai Văn cảm thấy mất mặt. Thành phố Bạch Dương từ trên xuống dưới cũng bởi vì chuyện này mà nói rằng Hồ Khai Văn đường đường là một Phó chủ tịch thành phố, nhưng lại đấu không lại một Phó chủ nhiệm nho nhỏ.

Nhưng Hồ Tam Gia dám trả đũa Tăng Nghị, đây là điều mà Hồ Khai Văn cảm thấy không ngờ. Y nếu biết Hồ Tam Gia được thả ra ngoài và làm chuyện này, thì thà rằng mình bị mất mặt chứ tuyệt đối không thả Hồ Tam Gia ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui