Thủ Tịch Ngự Y

- Anh không phải là từ bệnh viện theo đến đây chứ?

Tăng Nghị nhìn cách ăn mặc của Tô Kiện Thuần. Đây không phải là tình cờ gặp gỡ. Hắn vừa bực vừa buồn cười nói:

- Anh Tô, anh ăn mặc kỳ quái như vậy, đi theo tôi làm gì?

Tô Kiện Thuần chỉ biết rằng nếu nói không rõ ràng thì là không xong với Tăng Nghị, đành phải nói:

- Biết cậu bị thương, nhưng anh em lại không giúp được gì, cho nên họp lại, liền quyết định nếu ai trống ca, thì đến đây bảo vệ cho cậu. Dù thế nào cũng không thể để cho cậu bị thua thiệt nữa.

Khụ! Tăng Nghị bất đắc dĩ cười khổ:

- Tôi không có việc gì đâu.

- Hôm nay đến lượt tôi, ai biết mới chỉ đi theo cậu một đoạn đường ngắn như vậy đã khiến cho cậu phát hiện ra. Nếu trở về, khẳng định là bị các anh em khác trách cứ đến chết mất.

Tô Kiện Thuần cười ha hả, nhưng cũng hơi ngượng ngùng. Tốt xấu gì thì mình cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị Tăng Nghị phát hiện. Thật sự là quá mất mặt.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Anh Tô, trở về thay tôi cảm ơn mọi người. Ý tốt của mọi người tôi xin nhận, nhưng bảo vệ thì không cần. Tôi duy nhất chỉ có một mạng, cần chi phải bảo vệ chứ.

- Không được đâu!

Tô Kiện Thuần khoác hành lý lên trên vai:

- Nếu bị ám sát như lần trước nữa thì sao? Mặc kệ cậu nói như thế nào, sau này nếu cậu chưa khỏi hẳn thì chúng tôi phải theo bảo vệ cậu. Nếu để cho cậu bị thương lần nữa, các anh em chúng tôi chi bằng tự đấm vào đầu chết cho rồi.

- Thân thủ của tôi anh Tô cũng không phải không biết. Lần trước chỉ là sự cố bất ngờ.

Tăng Nghị cười:

- Thật sự không cần như vậy đâu mà. Công trường đang rất bận rộn, mọi người khó mà có được ngày nghỉ. Nên tranh thủ nghỉ ngơi thì hơn.

Tô Kiện Thuần đứng ở một chỗ không chút sứt mẻ, chẳng khác nào một cây cọc tiêu. Dù sao, mặc kệ Tăng Nghị nói như thế nào, chủ ý của anh ta đã định, nhất định phải ở lại. Mà đây cũng không phải là chủ ý của một mình y, mà là của tất cả các huynh đệ.

Trên đường cũng không tiện tranh chấp, Tăng Nghị đành phải nhượng bộ, hướng Thôi Ân Hi giới thiệu nói:

- Thôi tiểu thư, tôi xin giới thiệu một chút. Vị này là anh Tô, là một người bạn tốt của tôi. Anh Tô, vị này là Thôi tiểu thư, cũng là bạn của tôi.

Tô Kiện Thuần liền cùng với Thôi Ân Hi chào hỏi.

Diệp Thanh Hạm lúc này nói:

- Anh Tô, không nghĩ anh lại dọa người như vậy. Ở đằng sau không thèm rên một tiếng, thiếu chút nữa là hù chết chúng tôi.

Tô Kiện Thuần lại xoa đầu một cái nói:

- Được rồi, cô bé kia đừng đâm chọt tôi nữa. Anh Tô đây bây giờ chỉ muốn tìm chỗ trống mà chui vào thôi.

Tăng Nghị cười nói:

- Kỳ thật lần này có thể tránh được một kiếp, hẳn là nên cảm ơn anh Tô.

Tô Kiện Thuần có chút bất ngờ nói:

- Nói như thế nào nhỉ?

Tăng Nghị lên tiếng:

- Trong lúc uống rượu trước kia, các anh nếu không giảng cho tôi biết quan sát hoàn cảnh, phán đoán nguy cơ thì nói không chừng lần này là có việc rồi.

- Thật hay giả thế?

Tô Kiện Thuần cười, có chút không tin.

Tăng Nghị liền đem chuyện mình buổi tối như thế nào mà tránh được một gậy xuống đầu. Đây quả thật là học theo kinh nghiệm của huynh đệ Tô Kiện Thuần.

Những vị sát thần này đều là những người từ cái chết mà quay trở về. Khi chiến đấu, một chi tiết phán đoán sai sẽ tạo thành nguy hiểm đến sinh mạng. Phương pháp bảo vệ của bọn họ đều là quên mình phục vụ. Bình thường có lẽ cảm thấy vô dụng, nhưng khi tới thời khắc mấu chốt thì có thể cứu được mạng người.

Thùng rác cũng không phải gương, căn bản không có khả năng nhìn thấy rõ tình hình phía sau. Cho nên, lúc ấy, dưới ánh đèn mờ tối, Tăng Nghị nhìn thấy được một bóng đen. Nếu không phải đám người Tô Kiện Thuần khi uống rượu, thích nói nhất chính là chuyện thập tử nhất sinh lúc trước, giải thích cho Tăng Nghị biết kinh nghiệm phán đoán nguy cơ trong các loại hoàn cảnh thì Tăng Nghị căn bản không thể lóe lên ý tưởng, ý thức được bóng đen trên thùng rác kia chính là một cây gậy.

Nghe xong Tăng Nghị miêu tả, Tô Kiện Thuần trong lòng thoải mái không ít, nhưng vẫn nói:

- Cậu đây là dùng chuyện xưa để dụ dỗ tôi.

- Anh cứ hỏi cô ấy!

Tăng Nghị chỉ Thôi Ân Hi:

- Lúc ấy có phải là tình huống như thế hay không?

Thôi Ân Hi liên tục gật đầu, trong ánh mắt có chút hưng phấn. Cô vẫn không rõ hôm đó Tăng Nghị vì sao từ trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, giống như là đằng sau có mắt. Hiện tại rốt cuộc đã hiểu rõ:

- Anh Tô, thật sự là như vậy. Là anh cứu Tăng Nghị một mạng, và cũng chính là cứu tôi một mạng.

Tô Kiện Thuần khoát tay chặn lại:

- Đừng khích lệ tôi. Tăng Nghị bị thương, các anh em trong lòng rất khó chịu. Nếu không có sự giúp đỡ của Tăng Nghị, các anh em chúng tôi còn không biết bây giờ thành cái dạng gì nữa.

- Đừng nói việc này nữa, rất khách sáo đấy.

Tăng Nghị cười ha hả:

- Hôm nay trùng hợp gặp nhau, chúng ta cùng mời anh Tô ăn cơm.

- Ăn cơm thì tôi rất thích, nhưng uống rượu thì không được.

Tô Kiện Thuần trước đã nói, nhiệm vụ của ngày hôm nay đã thất bại, cũng đã đủ mất mặt rồi. Nếu còn uống rượu nữa, sau khi trở về, thật sự là không còn cách nào để nhìn mặt mọi người.

Sau khi mua thức uống xong, mọi người lại cùng nhau đi về phía trước. Tô Kiện Thuần vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Ngoài mặt thì dường như không có việc gì, nhưng kỳ thật sớm đem hết thảy mọi thứ xung quanh thu vào tầm mắt.

Có Tô Kiện Thuần ở đây, hai cô gái rốt cuộc được giải phóng, bắt đầu chân chính đi dạo phố.

Tăng Nghị thấy Tô Kiện Thuần không lên tiếng thì liền chủ động hỏi:

- Đúng rồi, tất cả mọi người như thế nào? Không có việc gì chứ?

- Tất cả đều rất tốt.

Tô Kiện Thuần gật đầu, dừng một chút rồi lại nói:

- Cậu hỏi như vậy thì thật ra cũng có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ.

- Đừng khách sáo, có việc gì cứ nói.

Tăng Nghị lên tiếng.

- Ở Vinh Thành cậu có quen với bác sĩ nào trình độ bó xương không tồi không?

Tô Kiện Thuần hỏi.

Tăng Nghị hỏi:

- Ai bị thương vậy?

- Lão Ngũ thắt lưng bị thương, sau khi được cậu điều trị, nửa năm nay không bị tái lại. Ngày hôm qua ở trên công trường đến một đống thiết bị, do nhân sự không đủ nên tìm cậu ấy hỗ trợ. Tính tình bướng bỉnh, không chịu thua của cậu ấy thì cậu biết rồi. Có một thiết bị nặng, mọi người cùng nhau nâng là được. Cậu ta lại muốn thể hiện mình, chỉ một mình đi nâng. Kết quả khi thả xuống, chợt nghe răng rắc một tiếng.

Tô Kiện Thuần lắc đầu:

- Hôm nay nằm luôn!

- Nửa năm không tái lại không có nghĩa là thắt lưng đã ổn. Điều này tôi đã sớm nói với anh ấy.

Tăng Nghị cũng rất bất đắc dĩ. Biết rõ tính tình của những người này, hắn đã căn dặn cẩn thận. Nhưng hiện tại chính bản thân hắn cũng bị thương, cho nên căn bản không thể làm động tác bó xương được.

- Nếu không có bác sĩ thích hợp thì bảo cậu ấy nhẫn nại thôi. Dù sao trước kia cũng từng chịu đựng được mà.

Tô Kiện Thuần nói.

Tăng Nghị lắc đầu nói:

- Bác sĩ bó xương tốt ở Vinh Thành thật ra thì tôi cũng có quen với một người. Anh gọi điện thoại cho lão Ngũ, bảo anh ấy đến Viện Trung y đi. Chúng ta gặp mặt nhau ở đó.

Tăng Nghị liền nhớ tới Hoa lão của Viện Trung y. Nếu Hoa lão ra tay, hẳn là có thể giúp đem thắt lưng ủa lão Ngũ trở lại vị trí cũ.

- Cứ mang lại phiền toái cho cậu. Ngay cả đi dạo phố cũng không thành.

- Chữa bệnh quan trọng hơn. Tôi làm gì mà đi dạo phố chứ. Chỉ là ở bệnh viện ngột ngạt quá nên ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Tăng Nghị nói xong, liền nói với Diệp Thanh Hạm và Thôi Ân Hi, mọi người cùng nhau trở về.

Trên đường đi, hắn gọi điện thoại cho Chánh văn phòng Uông của Viện Trung y, hỏi rõ ràng thời gian Hoa lão tọa chẩn, rồi lúc này mới chạy đến Viện Trung y. Khéo léo, hôm nay vừa vặn Hoa lão tọa chẩn. Tăng Nghị vốn không thể gọi điện thoại cho Hoa lão nên định gặp mặt rồi mới nói.

Viện Trung y của thành phố Vinh Thành không lớn, nhưng đoạn đường không tồi. Chỉ cách UBND thành phố ba trăm mét. Từ bên ngoài nhìn còn được, nhưng sau khi đi vào thì rất là lạnh tanh. Hiện giờ người đến khám bệnh Trung y rất ít. Trong đại sảnh người đến không có bao nhiêu.

Y tá phụ trách nhận phiếu đang ngồi trong quầy, đan chiếc áo lông, nhưng cũng không có nhân viên công tác nào tiến lên chỉ trích.

Loại tình hình này, căn bản không thể so sánh với bệnh viện Tây y. Phòng khám bệnh viện Nhân dân tỉnh lúc nào cũng là chen chân không lọt. Có thể chứa đến mấy trăm bệnh nhân đợi khám bệnh. Thường đến nửa đêm mới có bệnh nhân được kêu tên. Nếu đến muộn thì cũng chỉ có thể đứng.

Lão Ngũ còn chưa tới. Đám người Tăng Nghị đứng ngoài đại sảnh, nhìn tấm bảng giới thiệu bên ngoài lan can.

Tấm ảnh của Hoa lão được đặt ở vị trí cao nhất. Phía dưới viết một đoạn giới thiệu rất dài cùng với danh hiệu đạt được. Cuối cùng mới là thời gian Hoa lão tọa chẩn. Tăng Nghị nhìn qua một chút, quả nhiên là hôm nay. Phòng tọa chẩn được an bài ở lầu hai.

- Anh Tô, anh ở chỗ này chờ lão Ngũ. Tôi trước lên chào hỏi Hoa lão đã.

Tăng Nghị nói một câu rồi cất bước lên lầu.

Lúc này, có một người trung niên đang ngồi trong góc đại sảnh khám bệnh tiến lên hỏi:

- Người anh em này, cậu muốn đến phòng Hoa lão khám bệnh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui