Thủ Tịch Ngự Y

Tăng Nghị ngồi xuống cái ghế cuối cùng, nhìn con trai Hoa lão chữa bệnh như thế nào.

Ba người tiến lên trước, phân biệt nằm úp xuống ba cái giường. Còn có ba người thầy thuốc cầm tấm phim chụp của bọn họ, cũng chẳng mặc áo blouse. Trong hai người đàn ông, một người hơn bốn mươi tuổi, còn một người xem ra chỉ hơn hai mươi. Tăng Nghị cũng không biết người nào mới là con trai của Hoa lão.

Ba người sau khi xem qua ba tấm phim chụp, người lớn tuổi nhất hỏi một câu:

- Đã bị bao lâu rồi.

Người bệnh đáp:

- Ba bốn năm rồi.

- Lần đầu tiên đến chỗ này sao?

Người bệnh do dự một chút rồi đáp:

- Lần thứ hai.

- Lần trước khẳng định không phải là tôi trị chứ?

- Lần trước cũng….

Người bệnh còn chưa nói hết câu, chợt nghe “ca” một tiếng, vị thầy thuốc đã bắt đầu, không hề chuẩn bị, ấn huyệt của người bệnh.

- Được rồi!

Người thầy thuốc lớn tuổi kia sửa sang lại quần áo, nói:

- Trở về tĩnh dưỡng, người tiếp theo.

Tăng Nghị trợn mắt há hốc mồm. Trời ơi, thần tốc quá đi. Thứ nhất, không hỏi bệnh ra sao. Thứ hai không hỏi tiền sử bệnh. Thứ ba không hỏi người bệnh bình thường có dùng phương pháp trị liệu nào hay không? Thậm chí cũng không chạm vào chỗ đau, chỉ bằng một tấm phim chụp đã trực tiếp ấn lên. Đây cũng gọi là nắn xương hay sao?

Người sau còn khiến Tăng Nghị càng giật mình hơn. Vị thầy thuốc trẻ tuổi kia sau khi xem qua tấm phim chụp, cũng chẳng thèm hỏi một câu, khiến người bệnh nằm theo tư thế úp mà mình chỉ định, rồi đột nhiên nhấn một cái. Sau tiếng răng rắc thì cũng là câu nói kia:

- Trở về tịnh dưỡng, người tiếp theo.

Tăng Nghị rốt cuộc biết vì sao Hoa lão chỉ cần đến trưa là có thể chẩn xong năm mươi người bệnh. Đây hoàn toàn là giống như dây chuyền sản xuất công nghiệp nước chảy. Vừa thấy tấm phim chụp, sau đó đột nhiên nhấn một cái. Một người bệnh liền được khám xong.

Phim chụp X-quang quả thật có thể nhìn chuẩn xác vị trí của ổ bệnh và tình huống của nó. Điều này Tăng Nghị cũng không phủ nhận, nhưng nắn xương không thể chỉ nhìn có vậy.

Người có đến mấy trăm đốt xương, nhưng không phải đốt xương nào cũng độc lập tồn tại. Đó rõ ràng là một chỉnh thể. Nếu chỗ xương cốt bị biến dạng, thầy thuốc nắn xương bình thường sẽ tiến hành làm cho thẳng những xương cốt khác. Như thế sẽ khiến cho vị trí xương cốt bị thoát ra sẽ trở lại vị trí cũ, đồng thời cũng không tạo thành áp bách cho những xương cốt xung quanh, tránh cho những xương cốt khác biến hình sai khớp.

Nhưng tình huống trước mắt giống như là đau đầu thì chữa đầu, đau chân chữa chân. Dựa vào kỹ xảo phát lực, đã khiến cho xương cốt sai khớp trở lại vị trí cũ. Người bệnh lúc ấy khẳng định là khoan khoái. Nhưng xương cốt trở lại vị trí cũ kia đến tột cùng có cơ hội khỏi hẳn hay không? Nếu xương cốt kia lại xuất hiện tình trạng mới thì chẳng phải là bệnh càng thêm bệnh sao?

Hai người bệnh từ trên giường đi xuống, tới cửa nộp tiền, mỗi người ba trăm đồng.

Tăng Nghị tặc lưỡi, rồi lại nhớ đến gã lừa đảo ngoài cửa kia. Hắn cứ nghĩ ba trăm đồng là kẻ lừa đảo thuận miệng nói ra, không nghĩ đến đây chính là tiêu chuẩn thu phí.

Bước vào cánh cửa này, đến giường nằm úp xuống, cho đến khi giao tiền trước sau không tới ba phút. Chia ra thì mỗi phút tương đương với một trăm đồng. Đây là chữa bệnh sao? Ba vị thầy thuốc đứng bên giường kia, căn bản chỉ là ba cái máy ấn huyệt.

Mà người bệnh thì được cái gì? Thứ nhất là không rõ vì sao mình lại bị bệnh. Thứ hai là không rõ cần phải chú ý những gì. Thậm chí bệnh tình của mình tiến triển ra sao cũng không biết, liền u mê đưa tiền cho người ta. Nói không chừng, còn bởi vì lần trị liệu này mà vết thương còn nặng hơn nữa.

Lúc này lại đi lên hai người bệnh, đưa ra tấm chụp phim, sau đó nằm úp trên giường, lẳng lặng chờ thầy thuốc “xuống tay” với mình.

Tăng Nghị trong lòng từng đợt rét run. Đây là đệ nhất nắn xương Nam Giang Hoa thị sao?

Ba người bệnh liền chỉ còn một người nằm úp. Gã thầy thuốc có thắt lưng thô đang ấn qua ấn lại trên thắt lưng của anh ta.

Tăng Nghị nhìn xem liền hiểu được. Đây không phải là nắn xương mà chỉ là mát xa bình thường. Bởi vì tấm phim chụp của người bệnh căn bản không có điều gì bất thường. Nói cách khác, xương cốt của người đó không có bất luận một vấn đề nào. Hiện tại bị đau, có thể là do những vấn đề khác. Có lẽ là do cơ thể, hoặc thần kinh, hoặc trúng gió…

Gã thầy thuốc có thắt lưng thô đang mát xa kia trong lòng rất rõ ràng điểm này. Nhưng căn bản lại chẳng đề cập tới mà làm từng động tác mát xa. Thấy thời gian không sai biệt lắm đã ba phút thì liền ngừng tay, chỉ bảo một tiếng “trở về tĩnh dưỡng”, sau đó khiến người bệnh xuống giường nộp tiền.

Tăng Nghị trong nháy mắt có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình. Có thể thấy được trong lòng hắn đang tức giận đến cỡ nào. Hắn rốt cuộc hiểu được gã béo trung niên bên ngoài kia vênh váo tự đắc đến cỡ nào. Trong mắt đám người này, người bệnh căn bản là tự tìm đến cửa, duỗi dài cái cổ để chờ đợi đến lược của mình. Cho nên cũng chẳng cần ăn nói lịch sự làm gì.

Bình thường đều nói Tây y độc đại, cho nên bác sĩ Tây y lòng lang dạ sói. Nhưng Trung y khi tới thời điểm suy sụp đến cực điểm thì vẫn có bại hoại của nó. Trung y không có thiện ác yêu ghét, chỉ có nhân tính mới có thiện ác yêu ghét.

Tăng Nghị trong lòng ngực đột nhiên cảm thấy đau xót, đau thấu tận xương tủy. Lần trước ở bệnh viện Nhi Đông Giang, nhìn thấy tên bác sĩ Tôn Vân Thủy lộng hành, nhưng hắn cũng cảm thấy không đau lòng cho lắm. Hắn vẫn vì Trung y mà kiêu ngạo. Nhưng lúc này nhìn thấy những thầy thuốc Trung y bại hoại, chẳng khác nào xương cốt của mình bị đánh nát. Tuy rằng không có ốm đau, nhưng mồ hôi trên trán đã bắt đầu rơi xuống.

Rắc!

Tăng Nghị nắm chặt tay đứng lên, bước đến túm lấy người bệnh đang định trả tiền kia nói:

- Khoan đã.

Người nọ còn đang ngây người thì Tăng Nghị đã cầm lấy tấm phim chụp trong tay người đó, tiến vào chỗ gã thầy thuốc có thắt lưng thô, bốp một tiếng, giơ tấm phim trước mặt đối phương:

- Tôi muốn thỉnh giáo anh một chút. Xương cốt của người đó rốt cuộc là bị làm sao? Và anh trị liệu như thế nào?

Gã thầy thuốc có thắt lưng thô đầu tiên là sửng sốt, lập tức lên tiếng:

- Anh đây là có ý tứ gì? Anh và người đó có quan hệ như thế nào?

- Trả lời vấn đề của tôi đã!

Tăng Nghị ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương.

Người bệnh kia cảm thấy khó hiểu. Sao lại thế này?

Gã thầy thuốc có thắt lưng thô thấy Tăng Nghị không mang theo tấm phim chụp, rồi lại nhìn vẻ mặt và phản ứng của người bệnh, trong lòng liền hiểu được, khoanh tay nói:

- Anh đến quấy rối à? Nơi này không hoan nghênh anh. Anh ra ngoài đi.

Lần này, ba người thầy thuốc trong phòng toàn bộ dừng tay lại. Gã thanh niên phụ trách thu tiền ngoài cửa nhấc mông khỏi ghế:

- Thế nào? Lẻn vào đây học nghề à?

- Cút đi!

Gã thầy thuốc có thắt lưng thô chỉ vào cửa phòng, một tay chống nạnh:

- Tiểu tử kia, thừa dịp bố đây còn chưa trở mặt thì tự mình biến đi. Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.

- Chó chết, cũng không hỏi thăm đây là nơi nào à?

Gã trẻ tuổi cầm theo cái ghế:

- Lá gan của anh cũng to nhỉ? Dám đến phòng khám của thầy thuốc Hoa để học trộm. Tôi thấy anh là muốn bị thu thập rồi.

Gã thanh niên này cũng khá thông minh, không đề cập tới để làm gì mà chỉ nói là tới trộm nghệ.

Những người bệnh xung quanh vừa nghe, trong lòng giật mình. Hóa ra tiểu tử này là tới trộm nghệ, khó trách! “Nhất chiêu tiên, cật biến thiên”. Nếu có thể học được nửa chiêu của thầy thuốc Hoa thì đời này không cần lo ăn uống. Chắc anh ta thấy trên bàn người ta bày rất nhiều tiền nên cũng muốn có.

- Với tay nghề như vậy của anh, còn không xứng để cho tôi tới học trộm nghệ.

Tăng Nghị hừ lạnh một tiếng, rồi nói với gã thầy thuốc có thắt lưng thô kia nói:

- Anh chính là con trai của Hoa Thái Đường?

Hoa Thái Đường chính là Hoa lão. Tăng Nghị hiện tại tức giận, cũng lười gọi tôn xưng.

- Tên này cũng xứng cho anh gọi sao?

Gã thầy thuốc có thắt lưng thô vừa nghe liền tức giận:

- Lục Tử, cậu còn đứng đó làm gì? Còn không mau mời cái tên trộm nghệ này ra ngoài cho tôi.

Gã thanh niên có tên Lục Tử kia đứng trước măt Tăng Nghị nói:

- Tiểu tử, thức thời thì tự mình biến đi. Nếu để cho bố Lục đây động thủ thì có thể….

Tăng Nghị khoát tay, một chiêu liền đánh cho cái tên Lục Tử này ngã xuống, khiến cái giường phía sau lệch qua một bên:

- Anh là ai mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy?

Lần này, trong phòng liền hỗn loạn. Gã thầy thuốc có thắt lưng thô từ phía sau giường vọt ra, xắn tay áo lên chuẩn bị động thủ.

- Hoa lão, ngài sao lại đến đây chứ? Hahah….

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nịnh nọt của gã béo trung niên, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của gã chạy xuống bậc thang nghênh đón.

Hoa Thái Đường đến Viện Trung y, không nhìn thấy Tăng Nghị trong đại sảnh khám bệnh, ngược lại lại khiến cho những nhân viên công tác tại đó một phen kinh động. Sau khi hỏi thăm, ông ta mới biết được Tăng Nghị đến phòng khám ở đằng sau, vì thế mới khẩn trương tìm đến.

Tiến vào bên trong, Hoa Thái Đường liền nhìn thấy Thôi Ân Hi. Trong hội nghị nghiên cứu và thảo luận Trung y trước đó không lâu, ông ta đã tận mắt nhìn thấy Tăng Nghị và Thôi Ân Hi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Tuy rằng Hoa Thái Đường trong giới Trung y Nam Giang rất có danh tiếng, nhưng trong trường hợp đó, ông ta chỉ có thể là người đến nghe, ngồi ở dưới, lặng lặng nhìn mọi thứ, căn bản không có cơ hội tiến lên làm quen với những người như Thôi Ân Hi.

- Là Thôi tiểu thư?

Hoa Thái Đường cười hỏi một tiếng, đi tới trước mặt Thôi Ân Hi, cười ha hả nói:

- Quả nhiên là Thôi tiểu thư. Xin chào, chúng ta trong cuộc hội thảo nghiên cứu về Trung y đã từng gặp qua.

Gã béo trung niên lúc này gắt gao đi theo phía sau Hoa Thái Đường, chuẩn bị nịnh bợ một chút. Hoa lão bình thường rất ít khi đến chỗ này. Ai ngờ Hoa lão mở miệng liền khiến cho gã hoảng sợ. Chẳng lẽ Hoa lão và những người này quen biết nhau sao?

Thôi Ân Hi thản nhiên cười, hơi hạ thấp người xuống chào hỏi:

- Xin chào!

Trong cuộc họp nghiên cứu và thảo luận người rất nhiều, cô đối với Hoa Thái Đường không có ấn tượng gì.

- Đúng rồi, như thế nào lại không thấy quản lý Tăng?

Hoa Thái Đường nhìn xung quanh, rồi lại nói:

- Vừa rồi cậu ấy còn hẹn với tôi trong điện thoại mà.

Thôi Ân Hi biết người này là ai liền nói:

- Bác sĩ Tăng vào trong rồi.

Hoa Thái Đường lập tức cảm giác có chút không yên ổn. Đang êm đẹp, Tăng Nghị vì sao lại vào phòng khám của người khác chứ. Đây chính là một hành động tối kỵ. Hơn nữa, vừa rồi ở trong điện thoại, Tăng Nghị rõ ràng là nhờ nắn xương cho một người bạn mà.

Lúc này, Hoa Thái Đường không dám trì hoãn, nâng tay nói:

- Thôi tiểu thư, chúng ta vào bên trong nói chuyện.

Nói xong, Hoa Thái Đường liền bước lên bậc thang.

Gã béo trung niên vội đi đằng trước, khẩn trương lấy chìa khóa mở cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui