Thủ Tịch Ngự Y

La Hải Đào ở dưới nước ngâm một hồi, nói:

- Tôi có thể hay không gọi một người bạn đến đây?

Đề nghị này lập tức bị Long Mỹ Tâm phủ quyết ngay. Cô đương nhiên hiểu được ý tứ của La Hải Đào, phỏng chừng tiểu tử này lại tâm ngứa, chuẩn bị muốn kêu cô bạn gái nào của mình đến đây.

Long Mỹ Tâm không phản đối La Hải Đào có bạn gái. Chỉ có điều bạn gái này của La Hải Đào lại là người không tốt. Nếu gọi đến, sợ là hình ảnh của La Hải Đào trong mắt Địch Hạo Huy và Tăng Nghị sẽ suy giảm. Vậy chẳng khác nào lãng phí một phen khổ tâm của mình.

La Hải Đào bị cự tuyệt, có chút buồn chán đến chết nói:

- Điều này chẳng công bằng gì cả. Các người đều có đôi có cặp.

Suy nghĩ này của cậu ta quả thật là bị Long Mỹ Tâm đoán trúng. Ngâm mình trong làn suối nước nóng nổi tiếng nhất thủ đô, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, mắt nhìn ra ngoài thưởng thức tuyết rơi, cảnh tượng này không phải ai cũng hưởng thụ được. La Hải Đào trước kia chưa từng đến địa phương này, cũng rất ít tham gia loại hoạt động như thế này, tất nhiên là tâm ngứa khó nhịn, muốn trước mặt cô bé của mình khoe khoang một chút, tránh cho việc cứ luôn bị nhạo báng là chỉ biết thổi phồng.

- Miệng chó mà muốn phun ngà voi.

Long Mỹ Tâm phán cho một câu. Cái gì mà có đôi có cặp chứ?

- Đứng xa ra một chút, nước dơ hết rồi.

La Hải Đào rất không tình nguyện bơi ra xa một chút. La Cương Vĩnh trầm mặc ít lời, lúc ở nhà bình thường chỉ biết nói chuyện chính trị. La Hải Đào lại ít tiếp thu được phương diện này. Hơn nữa, tuổi còn quá trẻ, cho nên cũng không hiểu được khổ tâm của Long Mỹ Tâm. Cậu ta còn không ý thức được, hoạt động ngày hôm nay, là muốn tạo mối quan hệ với Địch Hạo Huy và Tăng Nghị, lưu lại một ấn tượng tốt, chứ không phải là cân nhắc như thế nào để đánh ra điểm nổi bật của mình.

Địch Hạo Huy thản nhiên cười, cũng không cảm thấy La Hải Đào có cái gì không đúng. Ai cũng đều có những năm tháng nông nổi mà. Nếu năm đó mình giống như La Hải Đào thì sẽ không phát sinh chuyện anh em đào góc tường nhà mình. Và chính mình cũng không đến nổi bị điên mất một năm.

Nghĩ đến đây, Địch Hạo Huy trong lòng vẫn có một nỗi đau không thể hiểu được. Tuy nhiên nó chỉ lướt qua trong giây lát. Kỳ thật bệnh nặng thì cũng chẳng phải là chuyện xấu. Ít nhất nó có thể khiến cho mình so với trước kia càng hiểu được nhiều chuyện hơn.

- Ngâm suối nước nóng!

Địch Hạo Huy đứng lên cởi áo khoác, nhảy vào trong ao, sau khi tìm một vị trí tốt dựa vào, liền hướng Tăng Nghị ngoắc:

- Tăng Nghị, xuống đây nói chuyện đi.

Tăng Nghị khoát tay chặn lại:

- Mọi người cứ ngâm mình đi. Tôi đi cắt cái tóc đã. Gần đây bận quá, tóc cũng chưa cắt được.

Long Mỹ Tâm đang chuẩn bị xuống nước, vừa nghe như thế, liền quay đầu lại, hồ nghi nhìn chằm chằm Tăng Nghị cả nửa ngày:

- Không đúng, rất không đúng.

Tăng Nghị cười:

- Có cái gì không đúng?

- Ngâm suối nước nóng, phải đi cắt tóc sao?

Long Mỹ Tâm gật đầu:

- Với tính cách da mặt dày như anh thì cần gì phải thẹn thùng. Anh chỉ là tiểu lãnh đạo, cũng không ai chú ý tới hình tượng của anh. Chẳng lẽ là anh….

- Cô đi xuống đi!

Tăng Nghị cười, đẩy Long Mỹ Tâm khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị, ngã vào trong hồ nước.

- Tăng Nghị, anh hôm nay hãm hại bản cô nương hai lần. Anh cứ chờ đấy.

Long Mỹ Tâm tức giận, ở trong nước mắng to. Tăng Nghị cười ha hả, căn bản không để ý tới sự uy hiếp của cô.

- Thật là tức chết!

Long Mỹ Tâm oán giận ngồi xuống:

- Không đúng, rất không đúng!

Suối nước nóng này cũng là một nơi giải trí tổng hợp. Suối nước nóng là chính, nhưng những cái khác như hiệu cắt tóc, thẩm mỹ, tập thể hình, mát xa chân, ẩm thực….tất cả đều có.

Tăng Nghị tìm được chỗ cắt tóc, cắt lại mái tóc cho gọn gàng. Sau đó tìm một giường nằm mát xa, nghỉ ngơi một chút. Hắn trên lưng có thương tích, hiện tại đã tốt lắm rồi. Ngâm trong nước hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng hắn không muốn cho Địch Hạo Huy và Long Mỹ Tâm biết, nhất là Long Mỹ Tâm. Với tính cách của cô nàng, không biết sẽ làm ra những chuyện gì đây.

Chuyện này đến tột cùng do ai làm, Tăng Nghị trong lòng đã biết. Hắn vì thế mà suýt bỏ tính mạng, lại như thế nào mà u mê thôi đi chứ. Hắn chỉ có điều tìm một cơ hội thích hợp thôi.

Lúc trước Tăng Nghị là theo Mạnh Quần Sinh tới, nên không thể che giấu được. Vết sẹo bị Mạnh Quần Sinh nhìn thấy, Tăng Nghị tùy tiện tìm một lý do cho có lệ. Nhưng hắn thật không ngờ Long Mỹ Tâm cũng tới suối nước nóng tìm mình. Long đại tiểu thư không phải tốt bình thường như vậy.

Nằm trên giường, Tăng Nghị chìm vào giấc ngủ, cuối cùng bị đám người Long Mỹ Tâm đánh thức. Mấy người trong lúc ngâm nước nóng, không thấy Tăng Nghị trở về thì liền tìm đến đây.

- Rời giường, rời giường!

Long Mỹ Tâm ở chân giường đá một cái, tức giận nói:

- Còn tưởng anh bỏ trốn với con bé cắt tóc nào rồi.

Tăng Nghị từ trên giường bước xuống, xoa mặt, cười nói:

- Tôi thật ra cũng có ý đó, nhưng đáng tiếc là dạo qua một vòng, cũng không tìm được thợ nữ cắt tóc.

- Anh có phải là còn khá tiếc nuối?

Long Mỹ Tâm giương mắt hỏi.

Tăng Nghị cười, nói:

- Thật ngại quá, mấy ngày qua rất bận rộn, có chút mệt mỏi, nên tìm chỗ nghỉ ngơi, không ngờ ngủ luôn.

Địch Hạo Huy cũng không để ý. Tăng Nghị từ Nam Giang đến thủ đô, lại chữa bệnh cho Kiều Văn Đức, muốn nói không có áp lực nào là không có khả năng. Hiện tại bệnh tình của Kiều Văn Đức có chuyển biến tốt, Tăng Nghị có thể nói là tinh thần thả lỏng. Y nói:

- Hai chúng tôi chờ anh cả ngày, đây tuyệt đối không thể tha thứ được. Anh mau chủ động thỉnh tội đi.

- Đó là nên thế!

Tăng Nghị gật đầu cười:

- Như vậy đi, tôi mời mọi người ăn cơm. Địa điểm, món ăn do các người tùy ý chọn.

- Thật chẳng có ý nghĩa!

Long Mỹ Tâm có chút oán hận. Hôm nay tại suối nước nóng, so với trong tưởng tượng của mình hoàn toàn khác nhau. Cô nói:

- Còn không bằng cùng người khác đánh mạt chược.

- Sau khi ăn cơm xong, tôi đánh với cô.

Tăng Nghị cười, xin lỗi.

Mọi người thương lượng, quyết định đi ăn thịt dê luộc. Thời tiết như vầy, ăn thịt dê luộc là thích hợp nhất. Lập tức mọi người thay quần áo, rồi hướng ra ngoài. Tăng Nghị thuận tiện đi về phía Mạnh Quần Sinh và Yến Trị Đạo nói một tiếng.

La Hải Đào cơ bản không có quyền đề nghị. Mọi người định cái gì, cậu ta chỉ cần đồng ý là được. Cậu ta có chút nhàm chán đi phía sau mọi người. Khi đi qua đại sảnh, ánh mắt cậu ta đột nhiên sáng ngời. Cậu ta đã nhìn ra hai cô gái đứng đằng xa, bộ dạng rất xinh đẹp.

Sở dĩ La Hải Đào mắt sáng lên, là bởi vì hắn nhìn thấy hai vị mỹ nữ cũng hướng La Hải Đào nhìn lại, vẻ mặt đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lộ ra nụ cười rạng rỡ, giống như gặp được người quen.

Điều này khiến cho La Hải Đào không hiểu ra làm sao? Sao lại thế này chứ? Chính mình nếu đã gặp hai cô gái này, hẳn là sẽ có ấn tượng. Như thế nào lại hoàn toàn không nhớ nhỉ? Xem mỹ nữ hướng mình chào hỏi, La Hải Đào cũng không tiện không đáp lại, đành phải giơ tay lên nói:

- Xin….

Lời còn chưa nói ra, mỹ nữ trước hết đã mở miệng:

- Bác sĩ Tăng

- Phó chủ nhiệm Tăng!

Tăng Nghị đi theo Địch Hạo Huy và Long Mỹ Tâm, vừa đi vừa tán gẫu, cũng không chú ý tình huống xung quanh. Khi nghe có người gọi mình, liền quay đầu lại, sau đó cười nói:

- Tôi con tưởng là ại, hóa ra là hai cô. Xem ra trong ngày tuyết lạnh, sự lựa chọn của mọi người đều không sai biệt lắm.

Hai cô gái kia chính là Thôi Ân Hi và Phương Thần Doanh. Hai người cũng đến ngâm suối nước nóng.

La Hải Đào lúc này xấu hổ, tay giơ lên đành phải gãi đầu. Nếu đổi lại là người khác, nhìn thấy cử chỉ của mỹ nữ như vậy, phỏng chừng cũng hiểu sai ý. Chỉ có điều không giống như La Hải Đào chíp bông nóng nảy, trực tiếp biểu hiện hành động sai.

Phương Thần Doanh lần trước có gặp qua Long Mỹ Tâm và Địch Hạo Huy, nên chào hỏi hai người này trước, rồi sau đó mới nhiệt tình hỏi Tăng Nghị.

- Phó chủ nhiệm Tăng đến khi nào vậy? Sao không thông báo cho tôi biết một tiếng?

- Có việc đột xuất tới thủ đô. Bởi vì xuất phát quá gấp, cho nên cũng không thông báo cho cô. Ông cụ gần đây khỏe chứ?

Tăng Nghị hỏi, ông cụ tất nhiên là cha của Phương Nam Quốc.

- Rất tốt, mấy ngày hôm trước còn hỏi đến anh đấy.

Phương Thần Doanh mỉm cười nói.

- Tôi còn ở thủ đô vài ngày, sau khi xong việc, tôi sẽ đến thăm hỏi ông cụ.

Tăng Nghị cười, rồi quay sang hỏi Thôi Ân Hi:

- Ân Hi tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.

Thôi Ân Hi hạ thấp người, hướng Tăng Nghị chào hỏi, trên mặt còn chút áy náy, nói:

- Bác sĩ Tăng, vết thương trên lưng anh thế nào rồi? Có còn nặng lắm không?

Long Mỹ Tâm sắc mặt biến đổi, đầu tiên là nhìn Tăng Nghị, sau đó liếc mắt nhìn Địch Hạo Huy. Địch Hạo Huy như thoáng chút suy nghĩ, khó trách Long Mỹ Tâm hôm nay nói Tăng Nghị có chút không ổn.

- Vết thương nhỏ, không đáng gì đâu.

Tăng Nghị ngàn tính vạn tính, cũng không dự đoán được lại gặp phải Thôi Ân Hi ở đây. Hắn chuyển đề tài nói:

- Hai vị chắc là mới đến, đang chuẩn bị đi đâu à?

Phương Thần Doanh là vừa đến, nhưng đồng thời cô cũng nhìn ra được đám người trước mắt là muốn đi. Cho nên nhất thời không biết trả lời như thế nào. Cô trong lòng muốn thừa dịp này kết giao với Địch Hạo Huy và Long Mỹ Tâm một chút, nhưng lại sợ chính mình nói ra rồi, đối phương lại không mời thì chẳng phải là rất xấu hổ sao?

Long Mỹ Tâm lúc này liền cười nói:

- Chúng ta muốn đi ăn thịt dê luộc. Nếu không ngại thì mọi người cùng đi.

Nói xong, Long Mỹ Tâm liếc nhìn Tăng Nghị. Vừa rồi Tăng Nghị hỏi, chính là muốn ra hiệu cho Phương Thần Doanh biết chính mình hiện tại không tiện nói chuyện, mọi người sau đó sẽ liên lạc lại. Nhưng ai biết trong lòng Phương Thần Doanh lại có suy tính khác, vốn không hoàn toàn hiểu được ý tứ của Tăng Nghị. Tuy nhiên, Long Mỹ Tâm lại hiểu, nên không thể để cho Tăng Nghị tiếp tục lừa gạt như vậy, lập tức chủ động đưa ra lời mời. Vừa lúc hỏi rõ Tăng Nghị bị thương là chuyện gì xảy ra.

Phương Thần Doanh vừa nghe, liền nháy mắt ra dấu với Thôi Ân Hi.

- Phương Thần Doanh, vị này chính là…

Long Mỹ Tâm lại hỏi.

- Là bạn học và cũng là bạn cùng phòng với tôi, tên là Thôi Ân Hi, từ Hàn Quốc đến thủ đô học.

Phương Thần Doanh giới thiệu một chút.

Long Mỹ Tâm liền cười vươn tay:

- Thôi tiểu thư, xin chào. Tôi tên là Long Mỹ Tâm, lần đầu gặp mặt, đã mạo muội mời cô ăn cơm. Không biết cô có đồng ý hay không?

Thôi Ân Hi cũng vươn tay cười nói:

- Long tiểu thư đã nhiệt tình mời, Ân Hi cảm thấy vinh hạnh rất nhiều. Đương nhiên, càng đông càng vui, huống chi tất cả mọi người đều xem như bằng hữu.

Tăng Nghị trong lòng có chút bất đắc dĩ. Chính mình sợ cái gì thì cái đó sẽ tới. Không đợi hắn chuyển hướng đề tài, Long Mỹ Tâm đã giành thu phục hết thảy.

Mọi người cùng nhau đi ra ngoài. Lúc này tuyết không nhỏ, ngược lại còn lớn hơn nữa, rậm rạp bay giữa không trung. Trong phạm vi tầm mắt tất cả đều là màu trắng.

Lên xe, Long Mỹ Tâm nhìn Tăng Nghị:

- Anh có cái gì giấu tôi phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui