Thủ Tịch Ngự Y

Thường Tuấn Long từ trong bể bơi, túm lấy tay vịn muốn trèo lên. Kết quả vừa nhấc đầu, dưới chân liền trượt mạnh một phát, thiếu chút nữa lại ngã nhào vào bể bơi.

Long Mỹ Tâm lúc này đang ngồi xổm trên bờ, tựa như cười mà nhìn chằm chằm vào Thường Tuấn Long.

- Là Mỹ Tâm à? Cô làm gì mà bỗng nhiên đứng ở đây, suýt nữa dọa chết tôi rồi!

Thường Tuấn Long sợ hãi một phen, nhưng vẫn kiên trì cười nói:

- Dạo này vẫn ổn chứ?

- Nếu không làm gì trái với lương tâm, sợ gì tôi sẽ làm gì chứ?

Long Mỹ Tâm cười hỏi.

Thường Tuấn Long ra khỏi bể bơi, đón lấy áo khoác của nhân viên phục vụ, choàng lên người nói:

- Xem cô nói gì kìa? Một người làm ăn luôn tuân theo pháp luật như tôi sao có thể làm điều gì trái lương tâm chứ? Đã lâu không gặp, nay vừa thấy mặt, cô đã dùng lời nói dày xéo tôi rồi, cũng không nên như vậy chứ! Ha ha!

Long Mỹ Tâm cũng không định giằng co vấn đề này, ngồi xuống một cái ghế gần bể bơi, nói:

- Nghe người ta nói, Thường tổng ở Bạch Dương thực là một đại thương nhân!

- Việc buôn bán của tôi sao có thể đọ với của Mỹ Tâm cô!

Thường Tuấn Long cười khoát tay:

- Cũng chỉ là làm chút vụ nhỏ, kiếm chút tiền lẻ thôi!

- Vài tỷ đầu tư, trong mắt Thường tổng cũng chỉ là những vụ nhỏ. Thường tổng thật đúng là nhiều tiền lớn thế!

Long Mỹ Tâm cười nhẹ, nhìn chằm chằm Thường Tuấn Long:

- Khó trách Tứ Cửu Thành này to như vậy, đều đã dưới tay Thường tổng. Từ đây về sau chắc phải nhờ Thường tổng thi triển đại quyền cước.

Thường Tuấn Long nghe ra lời nói của Long Mỹ Tâm có hàm ý khác. “Đại quyền cước” này sợ rằng không phải chỉ về thương nhân mà là dùng vũ lực để khống chế.

- Thật oan uổng cho tôi!

Thường Tuấn Long cười, ra vẻ oán giận nói:

- Ai lại muốn xa xứ chứ, phải không? Tôi chỉ muốn lăn lộn ở thủ đô này kiếm miếng cơm ăn. Thế nhưng “nước dâng quá sâu”, tôi một mình sức yếu, không thể tranh giành với người ta được, chỉ có thể đi xuống “phía dưới” tìm cơ hội. Lần này có thể dừng chân ở Bạch Dương, cũng là nhờ Thái tiên sinh ở Hongkong dẫn dắt tôi thuận buồm xuôi gió mà thôi.

- Thường tổng thật may mắn!

Long Mỹ Tâm hôm nay tới nơi này, cũng không phải là tới nghe Thường Tuấn Long giải thích hay kể khổ. Tăng Nghị thiếu chút nữa bỏ mạng, đây là sự thật không thể chối cãi, cũng tuyệt đối không được xảy ra lần thứ hai, cô nói:

- Là hạng mục tốt thì cố làm tốt đi. Tôi còn chờ Thường tổng phát tài mời khách đấy!

- Xem lời cô nói kìa, tôi không phát tài, thì cũng sẽ mời khách mà!

Thường Tuấn Long đương nhiên hiểu được ý Long Mỹ Tâm là muốn cảnh cáo y, liền nói:

- Kỳ thật lần này hạng mục có thể thuận lợi khởi động, cũng là do được Phó chủ nhiệm Tăng chiếu cố không ít. Năng lực của Phó chủ nhiệm Tăng thật làm cho người khác khâm phục. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa năm đã khiến cho khu công nghệ cao Bạch Dương cải tử hoàn sinh. Hiện giờ đã trở thành hiện tượng nảy sinh đầy sức sống. Cá nhân tôi rất xem trọng triển vọng phát triển của khu công nghệ cao Bạch Dương.

- Các người có thể tự giải quyết, tôi cũng yên tâm rồi. Đợi tiếp xúc lâu rồi, các người sẽ biết, Tăng Nghị tưởng rằng tùy tiện này, nhưng một chút cũng không dễ chiếm đâu!

Long Mỹ Tâm sau khi nói xong những lời này, liền đứng lên:

- Thấy anh ở đây, tôi qua chào hỏi một chút thôi, giờ tôi xin phép đi trước!

- Hôm khác có rảnh, cùng ra ngoài nói chuyện!

Thường Tuấn Long đứng ở đó, nhìn Long Mỹ Tâm thản nhiên rời đi, sắc mặt liền trở nên rất khó chịu.

Y trước kia đối với Long Mỹ Tâm có ý nghĩ không an phận, nhưng hiện giờ trong nhà cụ ông vừa mới mất, tâm tư này của y cũng dần dần biến mất. Ở thủ đô này không biết có bao nhiêu người muốn cùng Long gia kết giao. Chính mình nếu bây giờ có suy nghĩ đó chính là một sự sai lầm.

Sau khi Kiều Văn Đức khỏi bệnh, Tăng Nghị vốn muốn trở về Nam Vân, nhưng lại phải hoãn lại, bởi vì Đỗ Nhược muốn tới thủ đô.

Nghe ý tứ của Đỗ Nhược trong điện thoại, lệnh ông ta nhậm chức cơ bản đã được xác định, rất có khả năng sẽ đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an Kinh Trinh.

Đỗ Nhược lập tức muốn tới thủ đô nhận công tác, có điều ở đây không quen, xung quanh bằng hữu cũng chỉ có Tăng Nghị ở thủ đô là có chút bề thế. Ông ta gọi cuộc điện thoại này chính là muốn Tăng Nghị giới thiệu ông ta gặp mặt những nhân vật trong thành phố. Ai dè Tăng Nghị lúc này cũng thủ đô, Đỗ Nhược lập tức tỏ vẻ muốn đến thủ đô một chuyến..

Tăng Nghị liền trì hoãn lại. Ngày đó Cố Ích Sinh nói Lý Chiêu Hùng rất có khả năng biết lai lịch chiếc hòm gia truyền của hắn, Tăng Nghị liền ghi tạc trong lòng. Tuy nhiên Lý Chiêu Hùng, người kiểu này cũng không phải Tăng Nghị muốn gặp là có thể gặp, chỉ có thể là do vận may, hoặc có cơ hội tài năng mới có thể gặp. Vì thế, hắn cũng muốn đợi thêm vài ngày, xem có thể tìm cơ hội, tự mình thỉnh giáo Lý Chiêu Hùng hay không.

Đỗ Nhược lần này tới, đơn giản gọn nhẹ, một mình đi máy bay tới. Đến lối ra, ông ta thấy Tăng Nghị, liền cười nói:

- Còn phải cậu tự mình tới đón, thật khách khí!

- Nên như vậy mà!

Tăng Nghị đón lấy hành lý trong tay Đỗ Nhược, nói:

- Tôi đã thu xếp ổn rồi, về rồi nói!

Đỗ Nhược biết Tăng Nghị ý nói gì, cũng không đơn giản chỉ là chỗ ở đã thu xếp ổn, ông ta nói:

- Vất vả, vất vả cho cậu rồi!

Ra khỏi trạm chuyển, liền nhìn thấy chiếc quân xe Tăng Nghị mượn của Địch Hạo Huy, Đỗ Nhược nhìn thấy, nhưng không có biểu hiện ra bất cứ vẻ kinh ngạc nào. Ông ta đã quen với một Tăng Nghị ngoài dự đoán của mọi người.

Lên xe, Đỗ Nhược nói:

- Cậu đến thủ đô khi nào?. Tôi cứ nghĩ cậu đến Nam Vân dưỡng thương chứ? Cậu giỏi thật, không chịu ngồi yên một phút nào!

- Tới mấy ngày nay rồi!

Tăng Nghị cười, khởi động xe.

Đỗ Nhược ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Vụ án của cậu gần đây có chút tiến triển. Lần này trong qua trình kiểm tra toàn bộ thành phố, không ngờ bắt được mấy tên côn đồ trên phố, đều là kẻ tái phạm. Theo lời khai, bọn chúng đều từng bị người khác sai khiến, gây náo loạn hội nghiên cứu thảo luận trung y. Còn nữa, cha của Hồ Tam Gia cũng nói Hồ Tam Gia sau khi được thả ra, có nhận vài cuộc điện thoại không rõ lai lịch. Xét thấy có những điểm tương đồng, chúng ta đã đem hai vụ án này cũng tiến hành điều tra, trọng điểm là kẻ đứng sau lưng sai khiến bọn chúng.

Tăng Nghị nói:

- Cảm ơn Cục trưởng Đỗ, vụ án này phải nhờ vào anh rồi!

- Đây cũng không phải là một vụ án nhỏ bình thường!

Đỗ Nhược nói:

- Đến nay vẫn chưa bắt được Hồ Tam Gia, khiến tôi rất hổ thẹn!

Tăng Nghị cười cười, nói:

- Hồ Tam Gia sa lưới, vấn đề chỉ là thời gian.

- Tôi lo lắng cứ kéo dài mãi, vụ án này sẽ bị gác lại!

Đỗ Nhược nói.

Ông ta lập tức sẽ ngồi vào vị trí mới, về sau người nối nghiệp là ai, cũng không phải ông ta có thể quyết định. Mặc cho lãnh đạo điệu bộ ra sao, hay cấp dưới có tận sức, tận lực đi xử lý vụ án này không, Đỗ Nhược cũng không dám cam đoan. Tuy nhiên ông ta không có quá lo lắng cho lắm. Chỉ cần ông ta một ngày còn ở Nam Giang, ai cũng không dám không coi trọng vụ án này.

- Hồ Tam Gia là người sống, y dù có trốn thế nào, cũng sẽ có lúc bị lộ diện!

Đối với việc có bắt được Hồ Tam Gia hay không, Tăng Nghị không quá quan tâm. Hắn chỉ cần xác định chuyện này là có người đứng sau sai khiến là được rồi. Thậm chí đến cuối cùng là ai ở sau lưng sai khiến, Tăng Nghị cũng không cần phải lập tức điều tra ra. Ngày đó Bạch Gia Thụ nói những lời đó xong, Tăng Nghị cũng hiểu rồi. Kẻ đứng sau sai khiến đó lần này ẩn mình dưới danh nghĩa nhà đầu tư khai thác phát triển hồ Tinh Tinh.

Việc khai thác Hồ Tinh Tinh tiến hành ngay dưới mắt Tăng Nghị, muốn thu thập, vén bức màn sau của những kẻ đó, Tăng Nghị phải tìm được cơ hội.

Tăng Nghị sắp xếp cho Đỗ Nhược ở tại khách sạn Bách Hoa. Nơi này thuộc về tổng bộ hậu cần của cảnh sát có vũ trang. Người Tăng Nghị lần này muốn đưa Đỗ Nhược đi gặp gỡ, chủ yếu chính là La Cương Vĩnh. Ở bộ Công an, cảnh sát có vũ trang là một lực lượng không thể khinh thường. Các đơn vị tư cục dưới Bộ Công an như: cục Cảnh vệ, cục Biên phòng, cục Phòng cháy, cục Trinh sát, cục Chống khủng bố đều thuộc loại danh sách cảnh sát có vũ trang, cùng dưới sự lãnh đạo của tổng bộ cảnh sát có vũ trang và bộ công an. Một số những cá nhân tiêu biểu của các tư cục này cũng tham gia vào ban lãnh đạo.

Đỗ Nhược đối với sự sắp xếp của Tăng Nghị có thể nói là rất vừa lòng, thậm chí còn hơn cả mong đợi của ông ta. Ông ta lần này nhận chức có thể nói là được sự thưởng thức của lãnh đạo phía trên. Nếu có được thêm sự tín nhiệm của lãnh đạo, cộng thêm sự chiếu cố của La Cương Vĩnh kia, Đỗ Nhược sau này ở bộ Công an muốn tiến thêm một bước nữa, vẫn có hi vọng.

Bữa tiệc tối rất đơn giản, chỉ thấy mặt La Cương Vĩnh trên bàn ăn một chút, uống một ly rượu, liền lấy cớ có việc mà vội vàng cáo từ. Lần đầu tiên gặp mặt, La Cương Vĩnh không thể biểu lộ chút thái độ nào. Ông ta cũng cần quan sát một chút, đánh giá xem đối phương có đáng để kết giao, xem trọng hay không.

Thế nhưng cơ hội lần này khiến Đỗ Nhược rất phấn khởi. Tăng Nghị chỉ là người giới thiệu thôi, có thể mở rộng mối quan hệ được hay không, chủ yếu vẫn là dựa vào Đỗ Nhược.

Tăng Nghị và Đỗ Nhược quen biết đã lâu, bắt đầu từ khi ở Vinh Thành, bây giờ tới thủ đô, Tăng Nghị xem như là chủ nhà, tuyệt nhiên phải đón tiếp thật tốt. La Cương Vĩnh đi rồi, hai người lại tới quầy rượu, thoải mái uống vài ly.

- Cậu Tăng, tôi nhớ rõ lần chúng ta đầu tiên gặp mặt ở đồn công an đường số 2. Lúc ấy tôi vừa nhìn thấy cậu đã biết tiền đồ của người này sau này nhất định là rộng lớn!

Đỗ Nhược uống khá nhiều nên cũng cao hứng, nói nhiều hơn:

- Chuyện nói hôm nay, tôi sẽ nhớ mãi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui