Thủ Tịch Ngự Y

Vưu Chấn Á suy nghĩ mọi chuyện thật chu toàn. Tất cả mọi khó khăn ông ta đều đã nghĩ đến. Ông ta biết một ngày hai sự kiện thì không thể nào dễ làm được, nhưng mọi chuyện tiến triển thuận lợi vượt ra ngoài sự tưởng tượng của ông ta.

Mọi chuyện bắt đầu từ Tăng Nghị. Tăng Nghị nhờ đến Mạnh Quần Sinh, Mạnh Quần Sinh cũng vô cùng vui vẻ mà giúp đỡ. Khi Lý Chiêu Hùng truyền lại thông tin cho Tăng Nghị, Mạnh Quần Sinh cũng có bên cạnh. Gã cũng đoán được điều Lý Chiêu Hùng nói đến, chuyện này cần phải giúp.

Do Mạnh Quần Sinh ra mặt nên Vưu Chấn Á nhanh chóng được gặp Tần Nhất Thuyền. Nếu lấy cấp bậc thân phận của ông ta thì không thể gặp được Kiều Vân Đức. Ông ta chỉ cần mang chuyện thực tại ở tỉnh Nam Giang nói với Tần Nhất Thuyền, còn lại mọi chuyện tiếp theo thế nào sẽ do Tần Nhất Thuyền quyết định.

Sau đó hai ngày, Tần Nhất Thuyền trả lời Vưu Chấn Á rằng Kiều lão đã biết chuyện này.

Vậy có nghĩa là đồng ý.

Vưu Chấn Á tinh thần vô cùng phấn khởi. Ông ta đã chuẩn bị tài liệu một cách tỉ mỉ để báo cáo. Ông ta cũng đã tranh thủ thời gian để đi đến văn phòng Trung ương Cục cán bộ Lão thành báo cáo công tác. Lần này vô cùng thuận lợi.

Nghe xong Vưu Chấn Á báo cáo tình hình, lãnh đạo Cựu cán bộ lãnh đạo liền nói:

- Phó bí thư Vưu, người của tỉnh Nam Giang thông tin thật linh hoạt. Chúng tôi bên này mới vừa có ý đồ thôi, nhóm công tác bên ấy liền đến cửa rồi. Cảm ơn mọi người đã xem trọng và ủng hộ nhóm Cán bộ lão thành chúng tôi. Chuyến này đã làm cho mọi người vất vả rồi. Thế này, mọi người hãy sắp xếp thời gian để chúng tôi khảo sát thực tế một chuyến, xem tình trạng y tế của tỉnh Nam Giang có tốt như lời người ta nói không.

Vưu Chấn Á có vẻ vô cùng lo lắng. Chuyện này ông ta không có một chút tin tức nào cả, chỉ theo chỉ thị của Phương Nam Quốc mà đến thôi. Tuy nhiên ông ta có vẻ chỉ bị kiềm hãm một chút, nhưng vẫn biết như vậy là có ý gì. Cục cán bộ lão thành phụ trách chính là cán bộ lão thành công tác. Như vậy, khả năng lớn nhất là họ đang xem xét để lựa chọn địa điểm xây dựng nơi chăm sóc sức khỏe cho Cán bộ lão thành.

Việc này phải tranh thủ thôi.

Vưu Chấn Á nhanh chóng đứng lên, giới thiệu:

- Tỉnh ủy Nam Giang của chúng tôi luôn luôn coi trọng quan điểm của các Cán bộ lão thành. Đây là một nhiệm vụ chính trị vô cùng quan trọng cần phải thực hiện. Tôi là đại biểu cho tỉnh Nam Giang, vô cùng hãnh diện khi Lãnh đạo cựu Cán bộ đến kiểm tra và nghiệm thu công tác của chúng tôi.

Lãnh đạo Cục cán bộ lão thành vô cùng cao hứng nói:

- Kiểm tra thì không chính xác, chúng ta cùng nhau giao lưu học hỏi kinh nghiệm để tăng khả năng làm việc thôi.

Rời khỏi Cục cán bộ, Vưu Chấn Á trong lòng rất vui sướng. Ông ta vừa đi vừa chắp tay sau lưng, dáng điệu vô cùng thoải mái nói:

- Tăng Nghị à, tỉnh Nam Giang chúng ta lần này có phúc lớn vô cùng rồi. Mọi chuyện diễn ra khá tốt, khi nào quay về tôi nhất định sẽ mời cậu một bữa.

Vưu Chấn Á thực hiện công tác ở Thủ đô có nhiều chuyện không thuận lợi, nhưng hôm nay mọi chuyện rất khả quan. Không chỉ có một vấn đề mà cả hai vấn đề đều thực hiện tốt cả. Sau khi trở về, Vưu Chấn Á cũng biết được mọi chuyện có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, cũng nhờ Tăng Nghị có quan hệ tố, còn. chính mình chẳng qua là may mắn gặp dịp. Chuyện này mình chỉ có một phần công lao thôi.

Tăng Nghị cười cười nói:

- Phó bí thư là người ra kế sách, tôi chỉ là người sai đâu chạy đó thôi.

Vưu Chấn Á nhìn Tăng Nghị cười cởi mở. Tăng Nghị này là người có năng lực vô cùng, khó trách được nhiều người xem trọng hắn, thậm chí Đường Hạo Nhiên còn muốn đi theo đoàn Tỉnh ủy đến gặp hắn. Lúc này ông ta thấy trước kia mình thật sự sai sót, phải làm bạn với hắn sớm mới phải.

- Đi, lên xe.

Vưu Chấn Á đưa tay ngăn lại, đi đến đầu xe nói:

- Chúng ta đi đường này trở về Nam Giang, đến báo cáo tin tức tốt lành cho Phương Nam Quốc luôn.

Khi hai người trở lại văn phòng ở Thủ đô thì lúc ấy không gian vô cùng tĩnh lặng, không còn một ai cả chỉ còn lại một Phó chủ nhiệm trông coi phòng mà thôi.

Tăng Nghị thẫm nghĩ có đây đại khái là có vài vị lãnh đạo ở Tỉnh ủy đến. Nếu không tại sao văn phòng ở thủ đô lại còn có một người ở lại?

Vưu Chấn Á dặn dò vị Phó chủ nhiệm kia vài lời sau đó lại hướng sang chuyện của tỉnh Nam Giang. Sau khi nói xong, ông cùng Tăng Nghị đi lên lầu. Khi đến thang máy Vưu Chấn Á nói:

- Có lẽ Chủ tịch tỉnh Tôn sẽ đến đây, sau khi chúng ta gặp Chủ tịch tỉnh Tôn, chúng ta nhanh chóng quay trở lại Nam Giang.

Bình thường Vưu Chấn Á làm công tác nghênh đón, nên khi nhìn quy mô của văn phòng ở Thủ đô liền phỏng đoán sẽ có vị Lãnh đạo nào đó đến.

Tăng Nghị cũng đáp liền một tiếng “ vâng “, liền đứng lại. Hắn không biết Tôn Văn Kiệt lần này đến Thủ đô có chuyện gì.

Vưu Chấn Á cũng có thể đoán được một chút, do sự luân chuyển công tác của Bí thư Phương trong thời gian này sẽ thay đổi. Chính vì vậy vị trí số một ở Tỉnh Nam Giang sẽ bỏ trống, e rằng Tôn Văn Kiệt lần này đến Thủ đô là vì chuyện này.

Theo tình hình chung nhận thấy, Phương Nam Quốc là người đứng đầu Tỉnh Nam Giang, còn Tôn Văn Kiệt là số hai. Số hai muốn tiếp nhận chức vụ của số một, dường như chuyện này rất rõ ràng rành mạch, nhưng thực tế không đơn giản như vậy.

Sau khi Tôn Văn Kiệt đến tỉnh Nam Giang, mục đích cũng chỉ để thu được một vài chiến tích. Nhưng rốt cuộc thời gian quá ngắn, nền móng quá nhỏ, bên trong Tỉnh Nam Giang này còn có Ủy viên Thường vụ. Về thời gian thì họ hơn hẳn Tôn Văn Kiệt, còn nền móng thì dày hơn Tôn Văn Kiệt nhiều. Có nhiều người rất giỏi như Bí thư Thành ủy Vinh Thành Tần Lương Tín, Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Doãn Bỉnh Xương. Họ đều là những người có thế lực vô cùng mạnh mẽ, khó có thể cạnh tranh nổi.

Thậm chí trong chính năm trước, cùng thăng cấp với Tôn Văn Kiệt còn có Ủy viên Thường vụ, Phó Chủ Tịch thường trực tỉnh Vương Quan Bưu. Ông ta vốn là cán bộ sinh trưởng ở tỉnh Nam Giang, nên trong tỉnh cũng có lực ảnh hưởng nhất định.

Chính vì vậy, Tôn Văn Kiệt muốn được thuận lợi thăng tiến sợ là có chút khó khăn.

Vưu Chấn Á là một người lắm mưu nhiều kế, những chuyện bình thường chỉ cần có chút biến động ông ta cũng đều chú ý đến. Theo dự đoán của ông ta, khả năng Tôn Văn Kiệt thăng tiến đến vị trí người đứng đầu tỉnh Nam Giang là vô cùng thấp. Còn khả năng các vị Ủy viên Thường vụ khác thăng cấp thì gần như là bằng không.

Năm ngoái, sau khi Chủ tịch tỉnh Phí Dân An về hưu, Tôn Văn Kiệt hàng không đến Nam Giang. Nhưng cùng lúc đó, Phó chủ tịch tỉnh Cố Minh Phu cũng ra đi, trở thành Chủ tịch tỉnh Đông Giang. Viên Công Bình sụp đổ, bị buộc phải rời khỏi ghế Phó tỉnh thường trực tỉnh. Ngoài ra, cấp trên cũng không đưa về ai cả, mà lửa chọn tín nhiệm tỉnh Nam Giang. Vậy nên Vương Quan Bưu mới tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam Giang.

Theo thực tế thấy được, năm trước đã có hai Cán bộ ở tỉnh Nam Giang được đề bạt, chuyện này đúng là hiếm thấy. Tiến lên vị trí càng cao thì vị trí phân công càng ít. Ở tỉnh Nam Giang, hàng năm số lượng cán bộ được đề bạt rất nhiều. Nhưng các Bộ và Ủy ban Trung ương cũng đồng thời phái một số người từ bên ngoài vào.

Lúc này lực lượng Cán bộ tỉnh Nam Giang tuy vô cùng mạnh mẽ nhưng quyền chủ đạo vẫn do Phương Nam Quốc nắm giữ. Có điều khi Phương Nam Quốc một khi rời khỏi chức vụ, toàn bộ cục diện này sẽ bị phá vỡ. Nếu đưa một vị cán bộ ở Nam Giang lên nắm quyền thì cục diện sẽ không còn được cân bằng nữa mà bị nghiêng về một bên. Những tình huống này tuyệt đối cấp trên không thể nào thấy được.

Nếu phải điều Phương Nam Quốc đi thì có khả năng sẽ có một vị Chủ tịch tỉnh hoặc một phó bên ngoài đến đảm nhiệm, như vậy sẽ hình thành một loại cân bằng mới. Nếu từ trung ương hàng không xuống, đến tột cùng thì Tôn Văn Kiệt cũng là cán bộ đổi mới của Trung ương. Cán bộ ở trung ương hàng không xuống, khuyết điểm là thiếu kinh nghiệm thực tế. Như vậy ở tỉnh Nam Giang phải có một người làm nhân vật số một hoặc hai. Không thể tất cả đều do cán bộ từ cơ sở thiếu kinh nghiệm đến đảm nhiệm được.

Cho dù ở bất kì tỉnh nào, đây đều không có khả năng.

Suy nghĩ của Vưu Chấn Á thật ra rất nhiều người cũng đồng suy nghĩ, không nói ra mà thôi. Nhưng khi sự tình đặt trên đầu mình thì mình phải vật lộn thôi.

Con người sinh ra ở đời cũng hiếm được vài lần để đọ sức cùng nhau, lúc này không đọ sức thì đợi đến khi nào, lúc này không đọ sức sẽ hối hận cả đời. Mặt khác, có vài vị Ủy viên Thường vụ có hy vọng cũng triển khai hành động.

Tăng Nghị vừa vào trong phòng thu dọn các công cụ, Vưu Chấn Á liền phái người đến thông báo Tôn Văn Kiệt đã đến văn phòng tại thủ đô. Tăng Nghị vô vùng khâm phục tính toán như thần của Vưu Chấn Á.

Hắn xuống lầu đi ra ngoài nghênh đón đoàn xe của Tôn Văn Kiệt. Lưu Sinh từ trên chiếc xe thứ nhất nhảy xuống, nhanh chân chạy đến chờ mở cửa xe Tôn Văn Kiệt.

Tôn Văn Kiệt đến đây lần này trên danh nghĩa đến dự hội nghị. Vừa bước xuống xe, ông ta liền thấy được Vưu Chấn Á, lại thấy Tăng Nghị đứng phía sau, trong lòng có chút không ngờ. Hiện tại Tăng Nghị là Cán bộ thành phố Bạch Dương, tại sao lại có mặt ở văn phòng Thủ đô?

- Chủ tịch tỉnh Tôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui