Thủ Tịch Ngự Y

Tăng Nghị dùng cơm ở nhà Phương Nam Quốc xong, giao lại mấy đồ vật Phương Thần Doanh nhờ mang về, sau đó liền rời khỏi đại viện Tỉnh ủy.

Vừa ra khỏi cửa, một chiếc xe trờ tới trước mặt của Tăng Nghị. Lái xe đúng là Từ Lực. Y luôn tới rất đúng lúc, đúng thời điểm.

Trở về biệt thự của Vi Hướng Nam, trước khi vào nhà hắn nói:

- Từ Lực, đánh xe đi đi, sáng ngày mai tới đón tôi. Ngoài ra, anh đi nói chuyện với tập đoàn Cửu Thái một chút, sau này không cần qua bên kia làm nữa.

Từ Lực hơi ngẩn ra một chút, ánh mắt lộ ra tia kích động nói:

- Vâng, tôi biết rồi!

Y đã hiểu được ý tứ của Tăng Nghị, chính là sắp xếp cho mình một công việc mới! Từ Lực tuy rằng bình thường trầm mặc ít nói, nhưng lòng dạ rất thâm sâu. Năm đó là bộ đội, y rất nổi tiếng được nhiều người biết tới với biệt danh Vua bắn tỉa. Phải đối phó với bọn lâm tặc cường bạo, nếu không có ý chí kiên cường và mạnh mẽ, có kỷ luật thép thì tuyệt đối không thể đạt tới danh xưng Vua bắn tỉa được.

Năm xưa Vua bắn tỉa, bởi vì chút thương tích nhỏ, không thể không ảm đảm lặng lẽ xin xuất ngũ, sau đó trở thành một gã bảo vệ nhỏ. Nếu nói trong lòng Từ Lực không có chút không cam tâm thì không đúng, hơn nữa y lại còn trẻ. Tuy rằng tập đoàn Cửu Thái đối xử với mấy người bọn họ không tệ nhưng làm bảo vệ thì sẽ không có ngày ngẩng đầu lên được.

- Gần đây vất vả cho anh rồi, mau về nhà nghỉ ngơi một chút đi!

Tăng Nghị cười nói rồi bước chân vào nhà. Hắn đã quan sát Từ Lực nhiều ngày, sắp xếp mới cho Từ Lực không phải là nhất thời nóng nảy.

Biệt thự vắng không một bóng người, Vi Hướng Nam hàng năm thường không có ở nhà. Trước đây toàn bay khắp các nước. Thời gian gần đây lại ở núi Trường Ninh – Vân Nam, ngoài việc chăm sóc hai đứa bé, cũng là coi sóc sự nghiệp Tướng Quân Trà. Mặc dù mùa đông không có nhiều lá trà, nhưng thời gian tới lại rất quan trọng.

Thang Vệ Quốc cũng không ở nhà, phải lên đương thực hiện nhiệm vụ.

Tăng Nghị tắm xong, ngã đầu liền ngủ. Lần này đến thủ đô còn mệt hơn đi làm. Vết thương tuy đã đỡ nhưng không có một ngày nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Từ Lực lái xe tới đón Tăng Nghị. Y đã cố ý thay một bộ đồ tây, khiến cho chính y cũng phải ngạc nhiên, không giống với vẻ lạnh lùng thường ngày.

Tăng Nghị cười nói,:

- Đi Bạch Dương!

Sau đó chui vào trong xe.

Hiện nay tới khu công nghệ cao Bạch Dương, xe cộ qua lại tấp nập hơn nhiều. Tuy nhiều hạng mục vẫn đang trong thời gian thi công, nhưng đã bắt đầu xuất hiện sự ồn ào, náo nhiệt.

Lý Vĩ Tài đứng khoanh tay trước ngực, bộ dạng thoả mãn, chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà Ban quản lý, sau đó chui đầu vào xe của mình, chuẩn bị tới thành phố làm việc.

Vừa mới chui được cái đầu vào, phía sau truyền tới một tiếng động lớn. Một chiếc xe việt dã màu đen tiến thẳng vào, sau đó dừng lại trước một khoảng trống trước lầu.

Lý Vĩ Tài khẽ nhíu mày, sao chiếc xe kia lại dừng ở chỗ mình kia? Đó là chỗ để cho Tăng Nghị dừng xe. Gần đây Tăng Nghị không có đi làm, nhưng không ai dám đỗ ở chỗ đó. Bình thường Phó chủ tịch thành phố Hồ Văn Khải có tới cũng không đỗ ở đó.

Là kẻ nào liều lĩnh vậy, không hỏi một câu dám đỗ xe ở chỗ của Phó chủ nhiệm Tăng, không phải loạn rồi sao?

Lý Tài Vĩ dừng bước, quay lại xem chiếc xe kia, đang định gọi bảo vệ tới, khiến đối phương đậu xe chỗ khác.

Từ Lực xuống xe, đưa mắt quan sát một lượt, sau đó đưa tay ra cửa sau xe.

- Anh đi theo tôi lên lầu một chuyến!

Tăng Nghị không nhìn thấy Lý Vĩ Tài, đi thẳng lên lầu.

- Phó Chủ nhiệm Tăng!

Lý Vĩ Tài nhìn xuống hoá ra là Tăng Nghị, có chút kinh ngạc, sau đó liền đổi mặt vui vẻ, bước nhanh về phía Tăng Nghị, nói:

- Phó Chủ nhiệm Tăng, anh đã trở lại!

- Phó Chủ nhiệm Lý!

Tăng Nghị cười, thầm nghĩ Lý Vĩ Tài thật tinh mắt. Hôm nay hắn cố ý đi xe của Vi Hướng Nam, không ngờ Lý Vĩ Tài vừa nhìn đã nhận ra mình.

- Đã lâu không gặp, Phó chủ nhiệm Lý dạo này vẫn khoẻ chứ?

- Khoẻ, khoẻ, trong khoảng thời gian Phó chủ nhiệm Tăng không ở đây, chúng tôi rất nhớ anh!

Lý Vĩ Tài không giấu diếm vẻ mặt nịnh bợ, sau đó thân thiết nói:

- Phó Chủ nhiệm Tăng đã khoẻ hơn chưa?

- Tốt hơn rồi!

Tăng Nghị cười gật đầu.

- Thật tốt, Phó chủ nhiệm Tăng vể rồi, công việc của chúng ta có người cốt cán rồi.

Lý Vĩ Tài cười nói vui vẻ:

- Phó Chủ nhiệm Tăng trở về sao không thông báo cho tôi một tiếng, để tôi chuẩn bị tốt công tác nghênh đón?

Tăng Nghị khoát tay:

- Tôi là đi nghỉ dưỡng bệnh, cũng không phải là lập công trạng gì, có gì đâu mà nghênh đón?

Lý Vĩ Tài kkhông cho là như vậy, kích động hô to:

- Phó Chủ nhiệm Tăng đã trở lại, mọi người mau ra nghênh đón!

Lát sau, trên lầu chạy xuống một số người, có vài vị phó chủ nhiệm của Ban quản lý, còn có người phụ trách và nhân viên công tác của các phòng ban. Mọi người đều vui vẻ ra đón Tăng Nghị, đủ mọi dáng điệu, thân thiết hỏi thăm bệnh tình của Tăng Nghị thế nào.

Tăng Nghị tuổi còn trẻ nhưng là nhân vật quan trọng số hai trong Ban quản lý. Trẻ tuổi mà ngồi ở vị trí cao khiến nhiều người ghen ăn tức ở. Cho nên với nhà lãnh đạo trẻ mà nói, phải chân chính tạo nên uy tín khó khăn rất nhiều, rất lớn. Nếu không có năng lực thật sự, nhân viên cấp dưới sẽ không phục, đây là một vấn đề lớn. Dựa vào cái gì mà mọi người phải trải qua khảo nghiệm vất vả mà anh lại không cần?

Lần trước, Lý Vĩ Tài đi công tác, bị Hồ Tam Gia thả chó cắn, đây là mối thù không thể quên. Tăng Nghị lúc đó không sợ quan hệ của Hồ Tam Gia và Hồ Khai Văn, tỏ thái độ cứng rắn, kiên quyết yêu cầu cảnh sát bắt người, sau đó tự mình mang quân đến, dỡ trại nuôi heo của Hồ tam gia. Có mưu có dũng, khiến cho Ban quản lý cũng phải kính nể đôi phần.

- Tôi cũng khỏi hoàn toàn rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi!

Tăng Nghị cười nói to:

- Mọi người trở lại làm việc đi!

Lý Vĩ Tài cũng vẫy tay:

- Thôi mọi người trở về vị trí làm việc đi!

Nói xong, y đi trước dẫn đường cho Tăng Nghị.

- Văn phòng của Phó chủ nhiệm Tăng là hình mẫu của ban quản lý chúng ta. Dù mấy ngày gần đây anh không có đi làm, nhưng mỗi ngày đều sai người quét dọn sạch sẽ, cốc cũng được rửa sạch, đảm bảo giống hệt như trước đây!

Lý Vĩ Tài mở của văn phòng của Tăng Nghị, vẫn không quên khoe công trạng của mình.

Tăng Nghị cười khổ trong lòng, Lý Vĩ Tài cả ngày chỉ để ý tới mấy việc nhỏ xem như việc trọng đại để tới tranh công, Tăng Nghị vốn đã quen với việc này, nói:

- Phó Chủ nhiệm Lý vất vả rồi!

- Không vất vả, không vất vả!

Lý Vĩ Tài lấy tách, đun nước sôi, đi tìm chè, chuẩn bị pha cho Tăng Nghị một tách trà.

- Phó Chủ nhiệm Lý, đừng làm nữa, ngồi đi!

Tăng Nghị chỉ ghế sô pha, lấy trong túi ra bao thuốc, đưa ra trước mặt, cười nói:

- Tự mình dùng đi!

Lý Vĩ Tài nhìn thấy nhãn hiệu, vẫn là loại Gấu trúc. Lý Vĩ Tài giật mình, loại thuốc lá này, đến Chủ tịch tỉnh một năm cũng chỉ có mấy hộp, Chủ tịch thành phố thì không cần nói, căn bản là sẽ không có được. Sao Tăng Nghị lại có, giống như là có rất nhiều không lo hết.

Lần trước Tăng nghị đưa ra bao thuốc khiến Lý Vĩ Tài rất nổi bật. Đi tới đâu, y chỉ cần đặt bao thuốc lá lên trên bàn, mọi người xung quanh đều sẽ rất ngưỡng mộ.

- Cảm ơn Phó chủ nhiệm Tăng!

Lý Vĩ Tài cười không nhắc tới chuyện cũ, không lấy thuốc trong bao mà vẫn lấy thuốc của mình, loại thuốc Trung Hoa, nói:

- Đồ tốt thưởng thức từ từ, không thì hút xong chẳng còn gì, trong lòng càng khó chịu!

Tăng Nghị cười cười, chỉ Lý Vĩ Tài ngồi xuống, hỏi:

- Gần đây, công việc vẫn thuận lợi chứ?

- Để tôi báo cáo với Phó chủ nhiệm Tăng!

Lý Vĩ Tài khẩn trương lấy ra sổ ghi chép, dựa theo những ghi chép chính, bắt đầu báo cáo…

Tất cả các hạng mục trong khu công nghệ cao đều diễn ra theo đúng kế hoạch. Từng bước cơ bản của khu công nghệ cao đều làm tốt. Việc phối hợp công tác đều thuận lợi không có sự cố gì, duy chỉ có hạng mục hồ Tinh Tinh. Dự án đề cập đến việc trực thuộc khu đã chính thức nhập vào ban quản lý. Bản đồ khu công nghệ cao Bạch Dương, trong thời gian Tăng Nghị nghỉ ngơi đã mở rộng ra rất nhiều.

Báo cáo xong, Lý Vĩ Tài nói:

- Các đồng chí trong ban quản lý, nói lần này nếu không phải Phó chủ nhiệm Tăng bị thương thì nhất định phải do anh chủ trì!

Tăng Nghị nói,

- Điều này thật không nên, mất đoàn kết! Tất cả là làm cho dân, cho Đảng, sao có thể kén cá chọn canh. Mặc kệ do ai phụ trách dự án này, ban quản lý từ trên xuống dưới đều phải toàn lực phối hợp. Đây là vấn đề thái độ, tuyệt đối không thể làm bừa!

Lý Vĩ Tài liền gật đầu nói:

- Vâng, tôi sẽ phê bình bọn họ!

Tăng Nghị nghĩ một lát, nói:

- Thông báo cho toàn bộ nhân viên đừng vì sự trở lại của tôi mà bầy vẽ tiệc tùng. Chúng ta cùng nhau tới xem dự án hồ Tinh Tinh, đi giải quyết vấn đề hiện tại, xem như là ủng hộ tôi rồi!

Lý VĨ Tài có chút ngạc nhiên, tuy rằng trước kia, Tăng Nghị có ý ám chỉ cho Hồ Khai Văn phụ trách hạng mục này, nhưng sự ủng hộ này cũng lớn quá. Vừa mới dưỡng bệnh trở về, việc đầu tiên là đi khảo sát tình hình thực tế cua hồ Tinh Tinh. Lý Vĩ Tài nhất thời không hiểu ý của Tăng Nghị, nói:

- Vâng tôi sẽ đi sắp xếp!

Quay ra Lý Vĩ Tài thấy Từ Lực đứng ở cửa văn phòng Tăng Nghị, liền nói:

- Anh xem trí nhớ tôi này, vị này là …

Tăng Nghị liền gọi Từ Lực một tiếng, giới thiệu với Lý Vĩ Tài:

- Đây là Từ Lực, quân nhân xuất ngũ, trình độ lái xe không tồi.

Lý Vĩ Tài vừa nghe liền hiểu ý tứ của hắn. Sau khi Tăng Nghị tới ban quản lý vẫn không có lái xe riêng, trừ phi trường hợp chính thức, phải có lái xe riêng, bình thường hắn vẫn thường tự mình lái xe lui tới Vinh Thành và Bạch Dương. Bây giờ nói như vậy tức là đã chọn được lái xe riêng.

- Tiểu Từ!

Lý Vĩ Tài liền mỉm cười, nói:

- Khó trách mới nhìn đã thấy khí chất anh hùng, hoá ra là quân nhân xuất ngũ. Tốt, tốt lắm!

Nếu là Tăng Nghị đích thân chỉ định, sao có thể là quan hệ bình thường chứ? Đối xử với Từ Lực tự nhiên thân thiết hơn, ra vẻ rất tán thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui