Thủ Tịch Ngự Y

Mặc dù sự điều chỉnh lần này của tỉnh Nam Giang rất bất ngờ, nhưng sau đó công việc bàn giao cũng rất bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà vì sao Phương Nam Quốc lại có thể đảm nhận vai trò đầu tàu của Chi Xuân trong tình hình nguy nan như hiện nay. Đặc điểm lớn nhất trong sự nghiệp cầm quyền của ông chính là sự vững vàng, sự kiên định trong những thời khắc mấu chốt, điều khiển mọi thứ ổn trọng, khi làm việc không táo bạo, không cấp tiến, chậm rãi nắm giữ, hơi có chút “Nhuận vật tế vô thanh” (thẩm thấu mọi thứ một cách lặng lẽ).

Phong cách cầm quyền của một vị lãnh đạo, tại một phương diện nào đó ảnh hưởng rất nhiều tới tác phong làm việc của các cấp dưới. Tỉnh Nam Giang dưới sự lãnh đạo của Phương Nam Quốc trong vài năm, kinh tế phát triển rất nhanh, một bước nhảy vọt lên trở thành đầu tàu của Tây Bộ. Nhưng cùng lúc đó, trong tỉnh cũng không hề có mâu thuẫn sản sinh, tại điểm này, Phương Nam Quốc chắc chắn là công không thể không có.

Trước đây Phương Nam Quốc cùng với Tăng Nghị cũng đã từng có cuộc thảo luận liên quan tới vấn đề “Nhân tẩu chính vong”. Trên thực tế, Phương Nam Quốc vẫn cố gắng tránh cho chuyện này xảy ra. Từng bước một từ căn bản cho tới hôm nay, cả quá trình rất nhiều lần được thăng chức, nhưng mỗi lần thuyên chuyển, ông cũng đều không để lại bất cứ một hậu hoạn gì cho địa phương.

Chuyện này ở những nơi khác, gần như là không có thể có được. Thường thì một vị lãnh đạo ngày hôm nay ra đi, ngày hôm sau mấy cái công trình lớn hay hạng mục quan trọng mà vị này đã tích cực ủng hộ sẽ bị mắc cạn, mà để đợi được đến lần thứ hai khởi động lại chúng thì cũng là một cái mốc xa xa không hẹn rồi, thực sự là rất lãng phí nguồn nhân lực, tài chính cùng với tài nguyên nữa.

Mà Phương Nam Quốc lại có thể làm được đến mức tùy điều tùy đi. Sự phát triển tại đia phương đó cũng sẽ không bị ảnh hưởng như đột ngột đình trệ hoạt động bởi sự ra đi bất ngờ của Phương Nam Quốc, mà đồng thời Phương Nam Quốc cũng có thể nhanh chóng quen thuộc với hoàn cảnh công việc mới, nắm bắt được cục diện mới.

Cũng chính vì điều này, Phương Nam Quốc mới phá lệ xem trọng Tăng Nghị. Ông nghĩ Tăng Nghị ở điểm này cũng cực kỳ giống với tác phong của ông. Cho dù là một đám thư ký đã từng làm việc với ông cũng không có được sự để tâm cùng với sự khí thế như vậy. Thường thường một khi nắm được quyền lực, chúng liền bắt đầu trầm mê vào, vội vàng muốn vung bút xây dựng theo ý muốn của bản thân.

Loại hành vi này, chính là không tôn trọng người đi trước, không tôn trọng lịch sử.

Khu công nghệ cao Bạch Dương ở chỗ Tăng Nghị vẫn giống như ngày xưa, không có biến hóa gì cả. Nhưng công tác của mấy người bạn cũ cũng rất mau chóng có sự điều chỉnh lớn.

Đầu tiên, Đường Hạo Nhiên rời khỏi Vinh Thành, đến thành phố Bác Dương đảm nhiệm quyền Chủ tịch thành phố. Nếu như không có gì thay đổi bất ngờ thì rất nhanh là có thể chuyển thành chính thức. Còn Quách Bằng Huy cũng đảm nhiệm chức Cục trưởng cục y tế, cấp bậc được nhấc lên thành Phó giám đốc sở, nhưng tiếc nuối nhất là không thể trở thành một thành viên trong ban lãnh đạo của Sở y tế, chỉ có thể làm một Cục trưởng cấp phó giám đốc sở mà thôi.

Về phần vị trí Phó giám đốc sở mà Phùng Ngọc Cầm để trống sau khi rời đi liền trở thành vấn đề cần suy xét.

Năng lực làm việc của Long Mỹ Tâm cực kỳ mạnh mẽ, chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã lấy được công văn phê chuẩn cho quỹ từ thiện, công việc liền chuyển sang giai đoạn trù bị thực tế.

Buổi sáng, ủy viên trong ủy ban hậu cần của học viên y học Nam Vân mở một cuộc họp, quyết định thời gian tuyên bố thành lập quỹ với bên ngoài. Thời gian định tại hơn một tháng sau, đến lúc đó xuân về hoa nở, thời tiết rất đẹp, rất thích hợp cử hành một hoạt động quyên góp quy mô lớn, trong cuộc họp còn quyết định các công việc cần chuẩn bị cùng với quá trình tiến hành hoạt động.

Sau khi tan họp, Quách Bằng Huy kéo lấy Tăng Nghị, mời mọc:

- Buổi tối tới nhà tôi ăn một bữa cơm đi!

Tăng Nghị cười nói:

- Ngài không mở miệng thì tôi cũng muốn mở miệng rồi. Lệnh thăng chức của ngài đã xuống được mấy ngày rồi, thế mà ngài còn không định mời mọi người uống chén rượu sao?

Quách Bằng Huy cười xua tay, nói:

- Công việc thì vẫn giống như trước mà thôi. Quyền thì nhiều thêm được một chút, nhưng công việc thì không ít đi một tý nào. Nhưng mà rượu là chắc chắn sẽ phải mời mọi người tới uống một chén rồi, chẳng qua dạo này có hơi bận, có ít công việc bàn giao có chút rườm rà.

Tăng Nghị nghe ra được trong lời nói của Quách Bằng Huy còn có ý tứ khác, liền đi theo ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:

- Có quyết định về phó giám đốc sở rồi sao?

Quách Bằng Huy gật đầu, ông buồn phiền chính là vì việc này, bởi vì đối tượng phục vụ chính là các lãnh đạo quan trọng trong tỉnh, bởi vậy dù rằng trên danh nghĩa thì Cục y tế này trực thuộc Sở y tế, nhưng chủ yếu chỉ tiếp thu công việc chăm sóc sức khỏe cho các lãnh đạo của tỉnh, chỉ có sở mới có quyền chỉ đạo.

Trong Sở y tế, cho dù là Phó giám đốc sở đứng ở gần cuối như vậy cũng chưa chắc có uy quyền bằng cục trưởng cục y tế.

Nhưng cũng có tình huống ngoại lệ, nếu như Phó giám đốc sở của Sởc y tế được phân công có mối liên quan với các nghiệp vụ y tế hoặc là đối tượng được hưởng các điều kiện y tế đó thì vị cục trưởng kia sẽ chẳng còn uy phong nổi nữa rồi. Ví dụ như Phùng Ngọc Cầm trước đây chẳng hạn, bà là phu nhân Tỉnh ủy, vậy anh chắc chắn là uy phong không nổi rồi.

- Dạo này trong sở có lời đồn, nói rằng vị trí Phó giám đốc sở này, rất có khả năng sẽ do Phó giám đốc sở hiện giờ của Quân Sơn là Phan Bảo Tấn đến đảm nhận.

Quách Bằng Huy nói.

Tăng Nghị liền cười ha hả hai tiếng, hắn đã hiểu được vì sao Quách Bẳng Huy lại buồn phiền như vậy rồi.

Băng Hàn Bách đến Nam Giang, Phan Bảo Tấn cũng ngay lập tức liền đi theo tới đây, không cần hỏi cũng biết, trước đó Phan Bảo Tấn vốn dĩ đang làm việc ở Quân Sơn, hiển nhiên là đảm nhiệm chức vị bác sĩ riêng của Băng Hàn Bách. Lần này Phan Bảo Tấn tới Nam Giang, vậy chắc chắn là sẽ được phân tới Cục bảo vệ sức khỏe rồi. Quách Bằng Huy với cái chức Cục trưởng cục y tế này mà đụng với chức vị bác sĩ riêng được tỉnh ủy khâm điểm, lại còn chính là lãnh đạo trực tiếp, vậy hiển nhiên là sẽ bị nã rất chặt, thậm chí có thể không bằng ngày trước làm một Phó cục trưởng thường vụ. Khi đó, Phùng Ngọc Cầm tuy rằng đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục y tế, nhưng cách sắp xếp này, nghiêng nhiều về phía yếu tố chính trị hơn, Phùng Ngọc Cầm bình thường cũng không nhúng tay vào các công việc nghiệp vụ của cục y tế.

Quách Bằng Huy vốn đã không dễ dàng mà chờ tới lần chuyển chính thức này, nhưng lại không ngờ lại có cục diện như thế này, bảo sao mà không có chút buồn khổ, nói:

- Được, bây giờ đi hẹn trước luôn, buổi tối tôi mời mấy cậu tới uống rượu.

Tăng Nghị xua tay, nói:

- Hôm nay không được, buổi tối Ban quản lý có một bữa tiệc chiêu đãi, là về việc đấu thầu cho dự án hồ Tinh Tinh, tôi bắt buộc phải có mặt.

Quách Bằng Huy nghe vậy cũng chỉ nở nụ cười, ông ta cũng có chút hiểu biết về chuyện của khu công nghệ cao Bạch Dương này. Ông ta chợt nghĩ tới trình độ buồn phiền của Tăng Nghị chỉ sợ cũng không thua kém gì chính ôngta đâu, ông ta nói tiếp:

- Quyền đại nhất cấp áp chết người.

- Không bi quan đến vậy!

Tăng Nghị vung tay lên, nói:

- Vậy không nói chuyện nữa, tôi phải đi trước đây.

- Được, hôm khác tụ tập sau.

Quách Bằng Huy cười bất đắc dĩ, thấp đầu chui vào trong xe của mình.

Dựa theo ý tứ của Hồ Khải Văn, buổi tiệc chiêu đãi tối nay được đặt trước ở phòng tiệc tại lầu Tử Khí của Tử Hải sơn trang. Đây là nơi tiếp đãi khách khứa xa hoa nhất của thành phố Bạch Dương.

Lúc này ở trong phòng tiệc rất là tú lệ đường hoàng, ánh đèn rực rỡ, trên chiếc bàn dài trải vải đỏ, được bày sẵn rất nhiều các món ăn ngon cùng rượu quý, phục vụ cho khách khứa tùy ý hưởng thụ. Hơn một trăm vị khách đi lại trong phòng, nâng cao ly rượu nói chuyện vui vẻ với bạn đồng hành của mình.

Tối hôm nay, gần như tất cả các công ty bất động sản nổi danh trong tỉnh Nam Giang này đều được mời đến đây; ngay cả chủ thầu của Dương Phúc Tinh cũng nhận được thiệp mời. Lúc này ông ta đang dẫn con trai mình là Dương Bảo Tài đi lại quanh hội trường để chào hỏi với các vị chủ doanh nghiệp lớn để kéo quan hệ, nói chuyện giao hảo, việc này đối với ông ta là một cơ hội cực kỳ tuyệt vời trong việc mở rộng mối quan hệ cùng với bàn về công việc; riêng với mấy tập đoàn bất động sản lớn, nổi danh khắp cả nước như tập đoàn Cửu Thái, thì cũng đều cho người đại diện tham gia.

Cố Hiến Khôn đứng ở trong một góc phòng, thấp giọng cười nói chuyện với Tăng Nghị:

- Sức ảnh hưởng của Tôn đại thiếu gia quả nhiên không giống bình thường.

Tăng Nghị chỉ cười mà không tiếp lời, những người thương nhân này muốn có tồn tại được ở Nam Giang này, vậy mặt mũi của vị thiếu gia của Chủ tịch tỉnh, tự nhiên là phải để cho rồi.

Lúc này Lý Vĩ Tài tới, nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, Phó chủ tịch thành phố Hồ tới rồi.

Tăng Nghị dặt ly rượu xuống, đi theo Lý Vĩ Tài ra ngoài, vừa ra lầu Tử Khí liền nhìn thấy Hồ Khai Văn từ trên xe đi xuống.

- Phó chủ tịch thành phố Hồ!

Tăng Nghị bước lên trước nghênh đón vị này.

Hôm nay Hồ Khai Văn mặc một bộ vest mới tinh, mái tóc chải chuốt bóng mượt, giày da bóng loáng, có vẻ rất tinh anh. Gã cũng không khách sáo nhiều với Tăng Nghị, chỉ thấp giọng hỏi:

- Tiểu Tăng, tình hình bên trong như thế nào rồi?

- Không khí rất náo nhiệt, hứng thú dạt dào.

Tăng Nghị rất đơn giản miêu tả, nói tiếp:

- Tất cả các doanh nghiệp được chỉ tên mời đến, hầu hết đều phái nhân vật chủ chốt của mình tới tham gia.

Hồ Khai Văn thả lỏng tâm thần, nở nụ cười, nói:

- Vậy chúng ta mau chóng đi vào thôi, đừng để cho các khách quý phải chờ đợi sốt ruột thêm nữa.

Gã sợ nhất là khi bản thân đi vào, bên trong không có mấy người, như thế thì rất là xấu hổ, bây giờ nghe Tăng Nghị nói như vậy, tâm tình vẫn căng thẳng của gã đã có thể thả lỏng ra được rồi.

Từ cửa hông của phòng tiệc đi vào, trực tiếp đi thẳng tới chiếc bục chính giữa, Tăng Nghị gõ lên mic hai cái, nói:

- Các vị khách quý, các vị thân hữu, cảm ơn mọi người đã cố gắng bỏ ra chút thời gian quý báu của mình để tới tham gia buổi tiệc chiêu đãi tối ngày hôm nay. Bây giờ, xin cho phép tôi được long trọng giới thiệu với mọi người, Phó chủ tịch của thành phố Bạch Dương, công ủy Đảng ủy của khu công nghệ cao, Phó chủ tịch Hồ Khai Văn, tất cả mọi người hãy cùng chào đón ông.

Hồ Khai Văn trên mặt tràn đầy tươi cười, vẫy vẫy tay đi tới bục chủ trì, chắp tay chào mọi người, cười nói:

- Cảm ơn các vị đại gia đã có sự ủng hộ to lớn…

Thường Tuấn Long đứng trong đám người phía dưới, nhìn Tăng Nghị đứng ở trên khán đài, trên mặt luôn giữ một nụ cười thản nhiên, nhân tiện nói:

- Không ngờ Phó chủ nhiệm Tăng lại có hàm dưỡng tốt như vậy.

Tôn Dực cầm ly rượu, khẽ lắc một lát, nhấp một ngụm nhỏ, ngậm trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng nuốt xuống, nhìn chất lỏng màu đỏ trong chiếc ly, nói:

- Phương Nam Quốc đi, Đỗ Nhược đi, ngay cả Đường Hạo Nhiên cũng đi, Tăng đại thiếu gia của chúng ta, hôm nay cũng chỉ còn là một Phó chủ nhiệm mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui