Thủ Tịch Ngự Y

Buổi tối, lúc này đã qua tám giờ, Tăng Nghị điện thoại đến.

Địch Hạo Huy vội vàng đứng lên hỏi:

- Phục hồi lại bình thường chưa?

- Việc này chưa nói được, nghe nói anh đến Nam Giang tìm gặp tôi có chuyện gì à?

Tăng Nghị nói xong, trong giọng nói của hắn không có chút gì bất thường.

Địch Hạo Huy dừng lại một chút nói:

- Nói qua điện thoại không tiện, gặp mặt rồi nói đi, hiện giờ anh ở đâu, tôi sẽ đến đó?

Tăng Nghị nói:

- Được, đến đi, tôi chờ anh.

Nói xong, liền tắt điện thoại.

Hạo Huy cầm điện thọai lắc đầu, mặt hắn đang cười khổ. Hắn thầm nghĩ, có lẽ chuyện này ảnh đến Tăng Nghị rất lớn khiến hắn lúc nãy chưa nói địa chỉ đã tắt máy. Cũng không biết hắn quên hay nghĩ mình biết hắn đang ở đấy. Gã quay đầu nhìn Tiếu Tiếu nói:

- Anh đi xem có chuyện gì, em đợi trong phòng, có chuyện gì liền điện thoại cho anh.

Tiếu Tiếu đứng lên, lấy áo khoác của Địch Hạo đang treo trên tường đưa cho hắn.

Tìm người đối với Địch Hạo Huy mà nói căn bản không có gì khó khăn cả. Hắn có rất nhiều cách để tìm tung tích của Tăng Nghị, như định vị di động, định vị xe....

Lúc này ở ngoại ô Vinh Thành thuộc vùng Tây Bắc, Tăng Nghị đang đứng trên đỉnh núi hướng mắt nhìn ra xa. Nơi này cách Vinh Thành khoảng hai mươi cây số, nhìn trong bóng đêm có thể thấy đèn điện ở Vinh Thành tỏa sáng rực rỡ, phần lớn ở thành thị ban đêm đều thắp điện cả.

- Đây là nơi khỉ ho cò gáy nào vậy?

Địch Hạo Huy đang ở dưới núi chậm rãi đi lên, cười nói:

- Tối om, không biết anh đang nhìn cái gì?

- Nơi này được gọi là núi Tiểu Ngô, còn nơi anh vừa đi qua kia gọi là sông Nguyệt Nhi.

Tăng Nghị nhìn xa xa nói:

- Ở Vinh Thành nơi phồn hoa chủ yếu tập trung ở thành Đông thành Nam, còn nơi này là Tây Bắc Vinh Thành, thường rất ít có người đến đây. Chỉ cách hai mươi cây số, mọi người không ngờ có một địa phương cách mình không xa lại có cảnh đẹp thế này.

Địch Hạo Huy nhìn qua chỉ có bóng đêm, nhìn lại cũng chỉ thấy bóng đêm, không thấy có gì khác cả.

- Núi Tiểu Ngô nổi tiếng có nhiều cây quế. Hàng năm, đến mùa hoa quế nở, trong phạm vi mười dặm đều có thể nghe thấy được hương vị đặc trưng này của núi Tiểu Ngô.

Tăng Nghị nói một câu sau đó đến tảng đá bên cạnh ngồi xuống nói:

- Anh ngồi đi.

Địch Hạo Huy không hiểu Tăng Nghị muốn giới thiệu địa phương này cho mình là có ý gì nhưng gã cũng tìm tảng đá ngồi xuống, đốt một điếu thuốc cười nói:

- Không phải anh muốn ở đây nói chuyện với tôi đấy chứ?

- Nơi này im lặng không có người quấy rầy.

Tăng Nghị cười cười, hướng tầm nhìn của mình ra xa. Trong bóng tối cũng không thấy rõ ràng lắm gương mặt của Tăng Nghị.

Địch Hạo Huy chậm rãi rít một hơi thuốc nói:

- Ông cụ đang muốn tới Giang Nam.

Tăng Nghị sửng sốt, lúc này mới xoay qua... nói:

- Địch lão muốn tới Nam Giang sao?

Hạo Huy gật đầu:

- Bộ tổng tham mưu đã quyết định sẽ xây dựng một trung tâm tiếp đón các Cán bộ lão thành. Lần này tôi đến đây, chính là được sự ủy nhiệm đến Nam Giang khảo sát.

Tăng Nghị hỏi

- Ông cụ định làm gì? Quay trở về Nam Vân hay là...

Nếu Bộ tổng tham mưu có quyết định như vậy thì Địch lão sẽ ở lại Nam Giang, không phải ở lại tạm thời mà sẽ ở lại dưỡng lão lâu dài.

Địch Hạo Huy nhìn Tăng Nghị nói:

- Tôi muốn nghe ý kiến của anh, chuyện này không phải chuyện nhỏ.

Tăng Nghị suy nghĩ nếu Địch lão rời khỏi Thủ đô thì đối với Địch gia mà nói chuyện này không phải là chuyện nhỏ, còn Địch lão ở lại dưỡng lão nơi nào sẽ vô cùng khó khăn. Chuyện này không phải Địch Hạo Huy có thể quyết định, cũng không phải Tăng Nghị quyết định là được. Hai người chỉ phụ trách đề nghị, còn phần cuối làm sao do Địch lão chính mình quyết định:

- Chuyện này kết nối qua đại Sở Tư lệnh Quân khu chưa?

Địch Hạo Huy nói

- Còn chưa biết!

Hôm nay đến Nam Giang vốn để gặp Viên đại Tư Lệnh Quân khu Sở Chấn Bang, nhưng không nghĩ Long Mỹ Tâm lại có chuyện này nên lỡ cuộc hẹn.

Địch lão có ảnh hưởng rất lớn trong quân đội, hướng đi của ông đều là cơ mật của quân đội cho nên Địch Hạo Huy muốn đến Bộ Tổng tham mưu trước. Hơn nữa chuyện này chưa được công bố rộng rãi, chỉ có một người biết đến là Sở Chấn Bang. Sở dĩ chuyện này Địch Hạo Huy nói với Tăng Nghị cũng vì anh ta không xem Tăng Nghị là người ngoài.

Tăng Nghị suy nghĩ một lát nói:

- Địa phương ở Nam Giang phù hợp cho việc tĩnh dưỡng kỳ thật rất nhiều, nhưng để thích hợp cho Địch lão tôi nghĩ chỉ có huyện Nam Vân và Vinh Thành. Huyện Nam Vân là quê hương của Địch lão, lá rụng về cội là lựa chọn tốt nhất. Vinh Thành thì thuận lợi cho việc đi lại, về phương diện chữa bệnh thì khá bảo đảm.

- Huyện Nam Vân tôi đã đi qua, các điều kiện tương đối cũng được, nếu ở Vinh Thành anh dựa vào điều gì để đề nghị?

Địch Hạo Huy hỏi.

Tăng Nghị chậm rãi nói:

- Văn phòng Trung ương có kế hoạch sẽ xây dựng một nơi an dưỡng cho Cán bộ lão thành ở tỉnh Nam Giang, lúc ấy tôi được Bí thư Phương tỉnh Nam Giang đã giao chuyện này, tôi làm vài phương án, trong đó phương án tôi vừa ý nhất chính là nơi này.

Địch Hạo Huy nhìn quanh một vòng, nhưng không nhìn thấy được gì cả, hắn nói:

- Ngay ở núi Tiểu Ngô này sao?

- Đúng.

Tăng Nghị gật đầu:

- Núi Tiểu Ngô là địa phương thích hợp nhất ở Vinh Thành để an dưỡng, vừa có non xanh nước biết, lại có suối nước nóng Ngọc Thạch, phong cảnh lại xinh đẹp hữu tình, mà điều quan trọng nhất là nơi này gần Hàm Dương, không khí lại thoáng mát. Nếu nói về giá trị vật lý trị liệu thì trước mắt không thể nào bằng được nơi tiếp khách tối cao của Tỉnh Ủy Nam Giang - Ngọc Long sơn trang.

Địch Hạo Huy ghi nhớ những lời này, về phương diện dưỡng sinh người khác nói anh ta không tin nhưng Tăng Nghị nói thì khẳng định không bao giờ sai.

- Dự án này tiến triển thế nào rồi?

Địch Hạo Huy hỏi, nếu nó được thực hiện ở Vinh Thành thì tất nhiên nơi tiến hành sẽ ở núi Tiểu Ngô. Nhưng nếu dự án này bị văn phòng Trung ương lấy đi mất thì chính mình mất đi một nơi tốt.

- Bí thư Phương đột nhiên bị điều đi khiến cho một loạt dự án bị đình trệ, đối với dự án này cụ thể tiến hành như thế nào tôi cũng không rõ lắm.

Tăng Nghị nói.

Địch Hạo Huy nghĩ Tăng Nghị nói như vậy rõ ràng hắn bị loại ra khỏi dự án này, cho dù Băng Hàn Bách có biết chuyện này thì cũng không chắc biết núi Tiểu Ngô. Anh ta nói:

- Sáng mai, tôi phải đi gặp Sở Tư lệnh, tôi muốn biết tình huống cụ thể.

Tăng Nghị gật đầu, lại quay đầu nhìn về phương xa không biết đang suy nghĩ gì.

Không biết Địch Hạo Huy lấy đâu ra một lọ rượu, được đựng trong một bình giữ ấm nhỏ. Anh ta đưa cho Tăng Nghị hỏi:

- Có liên lạc với Mỹ Tâm không?

Tăng Nghị tiếp nhận rượu uống liền một ngụm nói:

- Sẽ liên lạc.

Địch Hạo Huy lại cười, lấy ra một bầu rượu như đúc nói:

- Nghĩ cũng thú vị thật! Tôi nhớ rõ trên núi Vân Nam cũng chính anh khuyên răn tôi, cái gì mà anh hùng mỹ nhân, ai cũng về cát bụi cả, có lưu lại được gì, nào là không nên khổ. Ha ha, hiện giờ đến lượt anh.

- Tôi chỉ cảm thấy rất áy náy với Mỹ Tâm thôi.

Tăng Nghị cười khổ một tiếng, hắn lại đưa bình rượu lên cụng với Địch Hạo Huy nói:

- Chuyện của anh với cô gái trước kia hiện tại thế nào?

Địch Hạo Huy lại hớp liền một ngụm rượu nữa, thản nhiên cười. Chuyện này chính Tăng Nghị hỏi, đổi lại là người khác Địch Hạo Huy có lẽ đã nổi giận rồi, hắn nói:

- Tôi quên mất cô ấy rồi, cũng không có tin tức gì cả.

Tăng Nghị liền mỉm cười, rõ ràng Địch Hạo Huy nghĩ một đường nói một nẻo. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt của hắn là biết, nhất định hắn đang âm thầm điều tra tin tức của đối phương, chỉ có điều không nói ra mà thôi.

- Nếu vừa mất đi huynh đệ và cả người mình yêu thương, cảm giác này anh không thể nào hiểu nổi đâu.

Tăng Nghị lại nói:

- Thật ra, tôi chỉ xem Mỹ Tâm như người em gái tốt nhất thôi.

Địch Hạo Huy hơi sửng sốt, liền lập tức cười ha hả, cầm bầu rượu lại cụng thật mạnh với Tăng Nghị nói:

- Mừng chuyện anh không ra anh, em không ra em.

Tăng Nghị chỉ nói “ Anh em tốt “, nhưng Địch Hạo Huy hiểu được Tăng Nghị cũng giống như mình, đều cùng mất đi người anh em tốt và người thương yêu nhất. Chính vì khoảng cách quá xa nên chỉ nên lựa chọn làm anh em, mà hiện tại muốn làm anh em cũng không được.

Nhưng cách cảm nhận của hai người cũng khác nhau, hắn nghĩ mình bị phản bội còn Tăng Nghị thì bất đắc dĩ phải xa.

Hai người ngồi trên đỉnh núi hàn huyên rất nhiều, khi uống hết bàu rượu đã quá nửa đêm. Hai người đều hơi quá chén sau khi xuống núi, liền chui thẳng lên xe, nằm trong xe mà say giấc nồng.

Sáng sớm, Địch Hạo Huy nghe tiếng gà trống gáy vang dội đến tai, cùng với tiếng chim kêu ríu rít nơi này đánh thức anh ta dậy. Anh ta đẩy cửa bước xuống xe, nhìn phong cảnh bên ngoài. Tuy rằng, bên tai có rất nhiều âm thanh vang dội đến, nhưng nơi này làm cho người ta cảm giác thật yên tĩnh.

Trong tầm nhìn của tầm mắt, khắp nơi cây cỏ xanh um tươi tốt. Sông Nguyệt Nhi có dòng nước từ vách núi róc rách chảy xuống, như tiếng vang của trời. Dòng nước kia lại tạo nên một dòng chảy thẳng xuống dưới, cách chân núi không xa tạo thành một hồ lớn, từ bờ hồ này lại có một dòng chảy đi ra xa nữa, tầm mắt không nhìn thấy được.

Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy trên núi lúc này có một lớp sương mù bao phủ, chúng như bao bọc cả ngọn núi khiến cho Địch Hạo Huy không thấy rõ lắm nơi đỉnh núi ngày hôm qua, chỉ thấy mơ hồ hình dáng mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui