Thủ Tịch Ngự Y

Biết rõ đối phương là thiếu gia Tôn Dực của Nam Giang, Tăng Nghị còn muốn mình bắt người, đây là ý gì chứ? Trần Long ít nhiều cũng hiểu rõ.

Sáng sớm hôm sau, Trần Long liền tự mình mang theo đội, gióng trống khua chiêng, dẫn theo ba xe cảnh sát đến công ty Xây dựng Bình Xuyên. Vị giám đốc bộ môn kia bị khống chế mang đi, trước khi đi còn kéo vang còi cảnh sát, khiến cho kinh thiên động địa.

Lúc mang người về đồn cảnh sát, Cục trưởng Mã Kim Hữu đứng ở bên cửa sổ, nhìn thấy rõ ràng tình huống bên dưới. Lúc này trong lòng Mã Kim Hữu luôn mồm than khổ. Trần Long ơi Trần Long! Anh thật là khốn khiếp, lúc này hại chết ông đây rồi! Bắt người, đã bắt người rồi! Anh ngược lại không có chút khiêm tốn nào cả, hết lần này tới lần khác vẫn muốn làm cho tình hình lớn ra như vậy. Sợ người khác không biết anh bắt người từ công ty của Tôn Đại thiếu hay sao?

Anh không phải là đánh vào mặt của Tôn thiếu sao? Đánh mặt Tôn thiếu, vậy cũng chính là đánh vào mặt Chủ tịch tỉnh Tôn! Tên tiểu tử này không muốn sống nữa rồi, cũng không phải kéo ông đây cùng xuống nước đấy chứ?

Trần Long chân trước bắt người, Mã Kim Hữu chân sau đã biết tin tức rồi! Ông ta rất giận, nhưng không còn cách nào tốt hơn cả! Trần Long không phải là thằng ngốc, nếu đã dám chẳng kiêng nể mà bắt người, vậy sau lưng nhất định là có người chống đỡ. Loại thần tiên đánh nhau này, Mã Kim Hữu sợ là trốn còn không kịp nữa. Bị ngộ thương, lại như thế nào nhúng tay vào làm loạn chứ? Cho dù đã biết rồi, nhưng ông cũng chỉ có thể làm như là không biết.

Trong lúc đang muốn tìm một lý do chính đáng để trốn ra ngoài, điện thoại trên bàn liền vang lên, Mã Kim Hữu đành phải đi nhắc máy lên, nói:

-Tôi là Mã Kim Hữu!

-Mã Kim Hữu, phân cục Thiên Phủ các anh rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?

Trong điện thoại truyền đến một tiếng gầm lên.

- Còn muốn giữ hình tượng hay không, còn muốn ảnh hưởng hay không? Quần chúng đều phản ánh với tôi đây này.

Mã Kim Hữu nghe ra âm thanh này, là Phó cục trưởng cục Công an thành phố Vương Đại Phong, ông ta nói:

- Phó Cục trưởng Vương, có phải là người phía dưới lại châm chọc gì phải không? Ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức xử lý ngay!

-Tôi hỏi anh, hôm nay là người nào đến công ty Xây dựng Bình Xuyên bắt người hả? Là lý do nào?

Vương Đại Phong ở trong điện thoại đập bàn, tức giận nói:

- Phân cục Thiên Phủ các anh thật đúng là làm tăng vinh quang cho cảnh sát chúng ta nhỉ? Trang bị ba chiếc xe cảnh sát hạng nặng, đổi lại là tôi cũng biết các anh đây là đang xử lý vụ án lớn đấy.

Mã Kim Hữu liền nói:

- Phó Cục trưởng Vương, xin ngài bớt giận, việc này tôi sẽ lập tức đi hỏi, đợi biết rõ ràng rồi, tôi sẽ lập tức báo cáo cho ngài.

-Nên xử lí thế nào, tự anh đi mà lo liệu!

Vương Đại Phong tức giận nói ra câu đó xong, liền tắt máy, Trong lòng Mã Kim Hữu mắng chửi thẳng “ đồ khốn khiếp”, tin tức lớn như vậy, tôi không tin vị cục trưởng phân cục này không có chút tin tức gì. Sau khi biết rõ tình hình này còn phải báo cáo ông đây chứ, ông đây nếu có thể khuấy động, dính vào vũng nước đục này, vậy còn phải gọi điện cho ông sao?

Vương Đại Phong và Mã Kim Hữu đều có suy nghĩ giống nhau, cũng không muốn tranh cái nước đục này, nhưng không còn cách nào khác. Tôn Dực đích thân gọi điện thoại tới đây, ông ta dù thế nào cũng phải hỏi qua một chút.

Lúc này Mã Kim Hữu hối hận sao mình không chạy trốn nhanh một chút, đây thực sự là quan lớn một bậc đè chết người. Vương Đại Phong tự mình muốn thoát ra ngoài việc này, lại muốn đem mình đi ngược gió kháng sóng.

Lúc này cục diện chính trị của tỉnh Nam Giang thực sự là không rõ ràng! Từ sau khi Phương Nam Quốc rời khỏi, mấy phái lực lượng liền bị vây vào một trạng thái phức tạp, rõ ràng đều đã không chịu nổi nữa rồi, nhưng bởi vì Bí thư Tỉnh Ủy Băng Hàn Bách mới tới, không ngờ khiêm tốn ngoài ý muốn, hình thành một cục diện kì lạ. Bởi vì không hiểu rõ lắm ý đồ của Băng Hàn Bách, mọi người ai nấy đều không nhúc nhích, tạm thời duy trì ở một trạng thái yên lặng. Dường như là đang thực hiện vững vàng quá độ.

Ai cũng biết rõ, ở đây ngoài mặt bình yên, nhưng thực ra là đang có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Bây giờ bất luận là ném hòn đá nhỏ nào vào, cũng có thể dâng lên một cơn sóng gió động trời.

Hôm nay Trần Long nghênh ngang đi bắt người công ty của Tôn thiếu, rất có khả năng chính là muốn làm dấy lên đoạn nhạc dạo đầy sóng gió này. Lúc này Mã Kim Hữu có mười lá gan cũng không dám đặt mình vào trong đó.

Suy nghĩ một chút, Mã Kim Hữu gọi điện thoại cho Trần Long lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa, nói:

- Lão Trần hả, hôm nay anh xử lý vụ án gì vậy? Vừa rồi Phó Cục trưởng Vương cục Công an thành phố gọi điện thoại tới hỏi, phải chú ý đến ảnh hưởng!

Trần Long đã bắt người rồi, còn e dè gì, nhưng cũng có kiêng nể, nói:

- Cục trưởng Mã, tôi tuyệt đối là làm việc công, cho dù là Phó Cục trưởng Vương tự mình tới đây, tôi cũng không sợ!

Mã Kim Hữu đau đầu, nói:

-Vậy thì tốt rồi! Anh tự mình đi giải thích một chút với Phó Cục Vương đi! Tôi chỉ khuyên một câu, chúng ta là cảnh sát nhân dân, lấy tư cách là nhân viên chấp pháp, chúng ta phải tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, nhưng càng phải nghiêm khắc tuân theo pháp luật mà làm việc!

- Đúng vậy! Lời Cục Mã nói, tôi nhất định nhớ kĩ trong lòng.

Trần Long bày tỏ thái độ, nói.

Mã Kim Hữu cái gì nên nói cũng đều nói cả rồi, cũng không muốn lảm nhảm thêm nữa:

- Một lúc nữa tôi phải đi xuống điều tra nghiên cứu, tất cả việc lớn nhỏ trong đơn vị, tạm thời giao cho anh.

Trần Long nói:

-Xin Cục trưởng Mã cứ yên tâm!

Buông điện thoại xuống, liền có cảnh sát viên tới hỏi Trần Long:

- Phó Cục trưởng Trần, người đó nhốt tại phòng thẩm vấn, ngài xem có phải tiến hành thẩm vấn hay không?

Trần Long cách cửa sổ nhìn thấy Mã Hữu Kim mang theo cặp xách xuống lầu, lên xe, vội vàng rời khỏi phân cục đại viện, không khỏi khóe miệng gợi lên một chút ý cười khinh thường, nói:

- Thẩm cái rắm! Anh trông chừng tốt người đó cho tôi, trừ phi là lãnh đạo cục Công an thành phố tự mình lại đây, nếu không tuyệt đối không cho hắn bước ra khỏi phân cục nửa bước! Trông đủ bốn mươi tám giờ rồi cho hắn cút đi. Nếu có sự nhầm lẫn sai sót, ông đây sẽ đến lột da cậu.

Cảnh sát viên vô cùng kinh ngạc, gióng trống khua chiêng như vậy bắt người tới, lại không thẩm vấn một chút, sếp Trần này rốt cục uống phải thuốc gì mà hồ đồ như vậy chứ!

- Tôi nói không đủ rõ ràng hay sao?

Trần Long nghiêm mặt quát hỏi.

Cảnh sát viên trong lòng rùng mình, đành nén lại buồn bực, đứng nghiêm nói:

- Rõ! Xin sếp Trần yên tâm, tôi sẽ đích thân trông coi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra sai sót gì!

- Chuyện này làm tốt, tôi sẽ ghi công cho anh!

Trần Long vung tay ra hiệu bảo cảnh sát viên đi ra ngoài, sau đó ngồi trong phòng làm việc, trên mặt có chút cười gượng. Cái còng này trong tay mình, mắt thấy càng ngày càng lớn, trước kia mình đã khảo qua Viên Văn Kiệt, con trai Phó chủ tịch Thường Trực tỉnh Viên Công Bình, hôm nay lại vừa thăng chức, đến người của công tử Chủ tịch Tỉnh cũng khảo, hơn nữa còn là nghênh ngang mà khảo nữa chứ!

Cũng không biết mình quen biết Tăng Nghị, cuối cùng là may mắn hay là xui xẻo đây?

Lúc này trong khách sạn Thanh Giang, Quỹ Từ thiện Vân Nam đang tổ chức họp báo, hướng về phía giới truyền thông nhằm giới thiệu về số tiền quyên góp và tình hình sử dụng của Quỹ Từ Thiện Vân Nam.

Cuộc họp báo còn chưa bắt đầu, trong đám phóng viên phía dưới đã tung ra thông tin trước:

“ Tin tức mới, ba chiếc xe cảnh sát vây quanh công ty Xây dựng Bình Xuyên, từ bên trong bắt đi một giám đốc bộ môn”

Xung quanh lập tức nổi lên một âm thanh hỗn loạn;

-Thật hay giả vậy? Ai mù mắt mà dám vào trong đó bắt người, Vậy không phải là đánh Tôn….

-Nói cẩn thận! Nói cẩn thận!

Có người vội vàng nhắc nhở.

- Tin tức cực kì chính xác, đã chứng thực là đúng rồi!

- Đây chính là tin tức mới hả?

- Thế nào, anh muốn đưa một ít tin à?

Có người hỏi vặn lại.

Người nọ liền vội vàng xua tay, nói:

- Tôi chưa điên! Ai biết tin tức, chia xẻ một chút thôi!

Các vị phóng viên, nhà báo cùng lắc đầu, đừng nói là không biết tin tức, dù có biết đi chăng nữa cũng không thể nói ra được.

Đúng lúc này, nhân viên Quỹ Vân Nam lên bục diễn thuyết, nói:

-Các vị khách quý, các vị bạn bè truyền thông, cảm ơn mọi người đã quá bộ đến đây. Hôm nay mời dự cuộc họp báo này, là muốn thông báo về tình hình hoạt động tài chính của Quỹ Từ thiện Vân Nam, trả lời một số nghi ngờ dư luận đề xuất.

Các phóng viên liền trở về chủ đề chính, cảnh sát từ công ty xây dựng Bình Xuyên bắt người, quả thực là một tin lớn, đáng tiếc không thể tiến hành đua tin, không bằng chuyên tâm đưa tin Quỹ Từ thiện Y học Vân Nam. Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, hôm qua trên mạng Internet cũng đã ầm ĩ dữ dội, cái gì cũng nói, mắng Quỹ Từ Thiện Vân Nam là quỹ “Hán gian”, quỹ “Dương Nô”, chiếm tuyệt đại đa số. Nghe nói còn có người chuẩn bị tới Viện Y Học Vân Nam kháng nghị ra oai, yêu cầu Quỹ Từ Thiện Vân Nam trả lại tiền cho những người quyên góp.

Lấy tư cách truyền thông, tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng tin tức mà quần chúng thích là gì, giống như việc trước mắt này, tranh luận về “Hán gian”, “Dương Nô”, đều là đề tài thu hút ánh mắt của quần chúng nhất.

- Hôm nay tôi mang đến ba phần tư liệu tham khảo.

- Phần thứ nhất là thống kê tình hình nguồn gốc quyên góp của Quỹ Từ Thiện Vân Nam, trước mắt là hết hạn. Số tiền quyên góp được của quỹ từ thiện Vân Nam cộng lại cũng được 400. 2726.8500. Mà số tiền quyên góp trong nước là 343 triệu, số tiền, mà bạn bè quốc tế quyên góp là 66 triệu, chiếm 15% tổng số quyên góp.

- Đồng thời chúng ta còn góp nhặt được một chút từ các đơn vị từ thiện khác trong nước. Chiếm tới hơn 60% trong tổng số, là quyên góp của những người ở nước ngoài, ví dụ như quỹ thiếu niên nhi đồng, quỹ phụ nữ. Số tiền quyên góp trong nước quyên giúp, ví dụ như Quỹ Phúc lợi người tàn tật, cũng là từ nước ngoài đến.

- Từ đó chúng ta có thể thấy được, nhân từ vốn không phân biệt quốc tịch.

Những số liệu này đều công bố ra ngoài, nhưng rất ít người sẽ phải hao phí sức lực để sửa sang lại. Người phát ngôn này của Quỹ Từ Thiện Vân Nam thống kê ra một kết quả, làm cho phóng viên đầu cơ trục lợi ở đây lại càng hoảng sợ. Ai cũng không ngờ tới là số tiền quyên góp phía nước ngoài lại chiếm tỷ lệ lớn như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui