Thủ Tịch Ngự Y

Tăng Nghị quay người nhìn hướng bên Bảo tàng, nói:

- Tôi thấy công trường này luôn có nhiều người ra vào. Mà nhiều người thì nhiều chuyện, mà Bảo tàng lại rất gần với chỗ này. Một khi Bảo tàng bắt đầu mở cửa, khẳng định sẽ bị ảnh hưởng, anh tốt nhất nên chuẩn bị trước.

Đinh Tiểu Phong không ngờ rằng chuyện “thương lượng” mà Tăng Nghị nói lại là chuyện này, sờ sờ đầu, cậu ta mới hồi lại tinh thần được, lập tức hỏi:

- Chủ nhiệm Tăng, chuyện mở cửa Bảo tàng đã được quyết định hẳn rồi sao?

Tăng Nghị gật gật đầu, nhưng cũng không cho câu trả lời xác định, chỉ ẩn ý nói:

- Phòng ngừa chu đáo trước sẽ không bao giờ thừa, anh nhanh chút làm đi.

Đinh Tiểu Phong liền biết Tăng Nghị khẳng định là nhận được tin tức gì rồi, chỉ có điều không tiện nói rõ hẳn ra. Đinh Tiểu Phong dù chưa ăn qua thịt lợn, nhưng cũng thấy lợn chạy rồi. Chuyện khai trương Bảo tàng đến khi diễn ra nhất định sẽ có rất nhiều lãnh đạo tới tham gia nghi thức, những lãnh đạo này có lớn có nhỏ, hành trình của một số vị quan trọng còn thuộc lại cơ mật quốc gia, không thể tùy tiện nói bừa.

- Chủ nhiệm Tăng yên tâm, sau đây tôi sẽ lập tức đi thu xếp chuyện này, tôi tự mình làm.

Đinh Tiểu Phong nhỏ giọng cam đoan, sau đó lại thay bằng khuôn mặt tươi cười, nói:

- Chủ nhiệm Tăng, có việc tôi muốn nhờ anh giúp một chút.

Tăng Nghị “Ừ” một tiếng, nói:

- Anh cứ nói.

- Đổng tổng trước đó có nói qua, nếu ngày khai trương Bảo tàng được quyết định, liền nhất định phải thông báo cho ông ấy một tiếng, Đổng tổng muốn đích thân tham gia nghi thức này.

Đinh Tiểu Phong trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nói:

- Chủ nhiệm Tăng, anh cũng biết, ngày khai trương Bảo tàng trước sau cũng đã thay đổi vài lần, mỗi lần nhận được thông báo tôi cũng đều ngay lập tức nói cho Đổng tổng, kết quả là…

Đinh Tiểu Phong nhìn Tăng Nghị, cậu ta muốn Tăng Nghị giúp cậu ta thông báo cho Đổng Lực Dương. Cậu ta thực sự là sợ hẳn rồi, trước sau mấy lần quay Đổng Lực Dương, tuy rằng chuyện này cũng không trách cậu ta, nhưng làm hại Đổng Lực Dương mỗi lần đều phải sửa lại lịch trình sau đó lại hủy bỏ. Số lần nhiều, ông chủ sao có ấn tượng tốt với anh được nữa, ít nhất cũng đính cái danh “Làm việc không chu đáo”.

Tăng Nghị khẽ mỉm cười nhận lời, nói:

- Tôi cũng đã lâu rồi không gặp Đổng tổng, có mấy chuyện tôi cũng muốn nói với ông ấy.

Đinh Tiểu Phong lập tức mừng rỡ, Tăng Nghị nói như vậy chính là nhận lời giúp đỡ cậu ta, có thể coi là giúp cậu ta giải quyết được một vấn đề khó khăn không nhỏ, cậu ta vội vàng nâng tay, nói:

- Chủ nhiệm Tăng, mời anh vào bên trong tham quan, để tôi giới thiệu cho anh kỹ hơn về tiến triển của công trình.

Tăng Nghị dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng trong người, cũng liền gật đầu, khoanh tay đi vào bên trong.

Đinh Tiểu Phong cầm lấy hai chiếc mũ bảo hộ lao động, bước nhanh theo tới, nói:

- Chủ nhiệm Tăng cẩn thận dưới chân, an toàn là trên hết.

Nghi thức khai trương Bảo tàng lần này phi thường long trọng, số lượng lãnh đạo có mặt khá nhiều, công trường lại ở ngay bên cạnh Bảo tàng, đến lúc đó đồng thời có rất nhiều lãnh đạo tới, vấn đề an toàn là rất quan trọng. Trừ cái này ra, nếu có vị lãnh đạo nào nổi hứng tiện xe đi quá thêm vài bước tới bên này, đến công trường tham quan một chút, cái này là rất có khả năng xảy ra. Nếu lúc ấy phát hiện ra cái vấn đề gì, ngài lãnh đạo chỉ cần thoáng nhíu mày một cái, vậy cái dự án này của anh còn phải chịu trách nhiệm mà lại một lần chịu sóng gió rồi.

Đổng Lực Dương bình thường rất quan tâm tới Tăng Nghị, bây giờ Tăng Nghị mới nhắc nhở Đinh Tiểu Phong trước hết làm xong công tác chuẩn bị, đưa ra phương án đối phó, đừng để đến lúc đó lại thống ra cái sọt gì đó.

Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt lúc này đang ngồi trước bàn làm việc, ngưng mi trầm tư, trước mặt ông là một bài “Nhật báo Nam Giang”, phía trên mặt báo là nội dung cuộc nói chuyện của Băng Hàn Bách ngày hôm qua đi xuống kiểm tra ở một thị trấn nhỏ.

Từ trong nội dung cuộc nói chuyện này, Tôn Văn Kiệt nhạy bén bắt giữ được một cái tín hiệu: Băng Hàn Bách đã ấn định một cái luận điệu về hướng phát triển sau này của tỉnh Nam Giang.

Phương Nam Quốc lúc ban đầu quản lý tỉnh Nam Giang, kinh tế của tỉnh cực kỳ lạc hậu, tình hình phát triển không chút nào lạc quan, để có thể thay đổi nhanh chóng được diện mạo lạc hậu này của tỉnh Nam Giang, lúc đó Phương Nam Quốc đã ấn định phương châm phát triển là “Nhập gia tùy tục, tập trung lực lượng, thông qua việc tạo ra một vài khu kinh tế đặc hữu, giàu có để từ đó kéo toàn bộ nền kinh tế của tỉnh cùng phát triển”.

Dưới phương châm lớn “Nhập gia tùy tục, tập trung lực lượng”, kinh tế của tỉnh Nam Giang đã có được một sự phát triển vượt bực, xuât hiện một vài đặc khu kinh tế có sức ảnh hưởng lớn cấp cả nước như Vinh Thành với ngành Y dược, thành phố Bắc Nguyên với ngành sắt thép, Bác Dương với nghề sản xuất rượu trắng, Mai Châu là địa khu du lịch, Lĩnh Dương là cở sở sản xuất chế tạo các trang thiết bị đặc thù và ô tô.

Dưới sự chưởng quản của Phương Nam Quốc, kinh tế của tỉnh Nam Giang nâng lên thêm hơn mười bậc trong bảng xếp hạng, từ vị trí thuộc các tỉnh kinh tế lạc hậu tiến vào top kinh tế của các vùng trung du.

Nhưng phương châm này đã dần dần xuất hiện một ít lệch lạc trong giai đoạn cuối thực hiện, vấn đề này tập trung vào việc phát triển đưa tỉnh Nam Giang lên cấp thành phố lớn, nhưng lại không kéo theo được các khu vực xung quanh cùng phát triển theo, dần xuất hiện hiện tượng “Cường giả hằng cường, nhược giả hằng nhược” (Kẻ mạnh cứ mạnh, kẻ yếu thì vẫn cứ yếu)

Phương Nam Quốc cũng đã phát hiện ra điều này, dưới nguyên tắc là không ảnh hưởng tới sự phát triển của tỉnh Nam Giang, ông cũng đã thử đưa ra một vài biện pháp, ví dụ như ban bố các chính sách mạnh mẽ hơn nữa đề trợ giúp, khẳng định mạnh hơn vào hình thức phát triển của huyện Nam Vân, hy vọng có thể thay đổi cục diện phát triển hiện nay trong nội bộ Nam Giang, nhưng còn chưa đến lúc thấy được hiệu quả thì Phương Nam Quốc đã phải rời khỏi Nam Giang.

Mà hiện tại, người kế nhiệm là Băng Hàn Bách sau khi đi thị sát phía dưới, đã đưa ra một phương thức mới, có tên là “Cổ vũ sự cạnh tranh giữa các thành thị trong tỉnh, đồng thời cũng phải gia tăng sự hợp tác phát triển giữa các thành thị, mọi nơi khi tiến hành xây dựng kế hoạch phát triển phải cùng lúc suy xét tới ưu thế của mình, cũng phải cố gắng để cho các khu vực xung quanh tham dự càng nhiều càng tốt”.

Ngón tay Tôn Văn Kiệt gõ mạnh vài cái ở đoạn văn này, đây đại khái chính là “Hàm ý” mà Băng Hàn Bách muốn làm đi.

Lời này nói ra thì rất dễ dàng, đến khi thực hiện mới gọi là khó khăn. Trong thời kỳ mà con số GDP nắm giữ vai trò chủ chốt, không chỉ riêng việc xếp hạng kinh tế cho các tỉnh, mà các thành phố cấp tỉnh (thành phố cấp 3) cũng phải làm bảng xếp hạng, những người đi đầu thì lại càng muốn lên phía trước cao hơn, chỉ sợ bị lạc hậu sẽ ảnh hưởng tới con đường thăng tiến sau này của bản thân, mà những người rơi lại phía sau, đều chỉ hận không thể ăn thành một tên mập, làm sao có thể cam tâm mà trở thành lá cây đệm cho mấy kẻ đằng trước.

Đối với cách suy nghĩ này, Tôn Văn Kiệt không hề tán thành chút nào. Không chỉ riêng ông không tán thành mà ông ta còn tin rằng, bí thư thành ủy Vinh Thành là Tần Lương Tín khẳng định cũng sẽ cực lực phản đối. Trong các vị ủy viên thường vụ của tỉnh, có mấy người vẫn là kẻ được lợi thiết thực nhất từ cái phương châm “Tập trung lực lượng” đấy, chính là mấy người được đề bạt từ mấy cái thành thị phát triển mạnh nhất đó, những người này làm sao có thể đồng ý chuyện “tự đục vốn của mình”.

Tôn Văn Kiệt gấp lại tờ báo, thầm nghĩ Băng Hàn Bách lúc này chỉ sợ là phải chạm một mũi bụi rồi.

Đến Phương Nam Quốc vốn mạnh mẽ, cứng rắn như vậy cũng chưa thể thay đổi được cục diện ván bài này. Mà Băng Hàn Bách ông chỉ cần miệng lưỡi vài câu lại sao có thể giải quyết được dễ dàng như vậy.

Đến lúc đó sẽ khiến cho nền kinh tế Nam Giang này vốn đang trên đà phát triển nhanh bị ngừng trệ, sau đó sẽ ảnh hưởng tới tiền dồ của nhiều người, khiến cho người người oán trách. Để cho tôi xem đến lúc đó cái chức Bí thư tỉnh ủy này, chỉ sợ là Băng Hàn Bách ông cũng chẳng thể làm nổi nữa đâu.

Đúng lúc này bí thư gõ cửa tiến vào, nói:

- Thưa thủ trưởng, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lỗ bên Tỉnh ủy gọi điện thoại tới, mới ngài đến Tỉnh ủy để tham gia một hội nghị.

Tôn Văn Kiệt nâng chén nước lên, thản nhiển hỏi:

- Không nói là về chuyện gì sao?

- Nói là bàn về nghi thức khai trường bảo tàng văn hóa Hồng Sắc.

Thư ký đáp lại.

Tôn Văn Kiệt “Ô” một tiếng liền đứng dậy, đi ra bên ngoài phòng. Việc tiến hành nghi lễ khai trương bảo tàng lần này ông ta biết là sẽ có rất nhiều các lãnh đạo cũ của Nam Giang sẽ tới, không chỉ có Kiều Văn Đức sẽ tới, mà kể cả vị lãnh đạo cũ kia của Tôn Văn Kiệt cũng là phải tới đầy đủ.

Nhiều vị lãnh đạo cùng tới đây như vậy, đó là một vấn đề lớn, không chỉ riêng chuyện tiếp đón, chiêu đãi, mà còn bao gồm công tác bảo vệ triển khai như thế nào, công tác chăm sóc sức khỏe do ai phụ trách, mấy thứ này đều phải xem xét kỹ càng, phải cam đoan rằng các vị lãnh đạo lão thành bình an đến, và rồi cũng sẽ bình an trở về, cũng phải đảm bảo các vị lãnh đạo được giải trí thoải mái. Các mặt phải nhắc tới thật sự là có rất nhiều việc phải tiến hành chuẩn bị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui