Thủ Tịch Ngự Y

Trong phòng họp nhỏ ở Tỉnh ủy, bây giờ đã có mấy vị ủy viên thường vụ ngồi chờ, ngoại trừ Bí thư Tần Lương Tín của Thành ủy Vinh Thành ra, còn có Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Trưởng ban tuyên giáo tỉnh. Mặt khác còn có Giám đốc sở công an tỉnh cũng đặc biệt được gọi tới đây, ngoại lệ tham gia hội nghị ngày hôm nay.

- Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt đã tới rồi.

Tần Lương Tín cùng Tôn Văn Kiệt chào hỏi một câu.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người trong phòng, Tôn Văn Kiệt đi vào, cuối cùng ngồi ở bên cạnh Tần Lương Tín, thuận tay rút một gói thuốc lá ra đặt lên bàn, cười nói:

- Lão Tần đợi lát nữa kết thúc cuộc họp thì nhớ đến chỗ tôi ngồi một lúc.

Tần Lương Tín cười cười, ánh mắt đầy thâm ý gật gật đầu, vươn tay ra rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc của Tôn Văn Kiệt rồi châm hút.

Cửa phòng họp vừa mở ra, Băng Hàn Bách cùng với Lỗ Quốc Lượng cùng đồng thời đi vào, khi đi vào ông nhìn quét một lượt phòng họp, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đặt ở giữa, nói:

- Mọi người cũng đã đến đầy đủ, chúng ta tranh thủ thời gian họp đi, bởi vì sự cần thiết phải giữ bí mật, hôm nay sẽ không có bất cứ biên bản ghi chép theo hình thức nào cả. Trưởng ban thư ký Quốc Lượng, anh trước tiên đưa thông báo từ văn phòng trung ương cho mọi người nhìn qua một lượt.

Lỗ Quốc Lượng cầm một tờ thông báo có một cái dấu ấn đỏ chót bắt đầu đi tới chỗ Tôn Văn Kiệt.

Trên thông báo viết rất đơn giản, chỉ viết rằng văn phòng trung ương sẽ tổ chức một đoàn gồm các cán bộ lão thành vào ngày tháng này sẽ tới Nam Giang, hy vọng bên phía Nam Giang sẽ làm tốt công tác tiếp đón trước đó.

Đợi tờ thông báo lại truyền về tới trước mặt, Băng Hàn Bách đặt chén trà lên trên bàn, nói:

- Thông báo mọi người đều nhìn qua, độ quan trọng của các vị cán bộ lão thành tôi cũng sẽ không nói làm gì. Các đồng chí, chuyện này cần phải tập trung cao độ sự quan tâm của mọi người. Kiều Văn Đức, Kiều lão, tôi nghĩ mọi người cũng không xa lạ gì với ông ấy. Lần này trong đoàn cán bộ lão thành tới Nam Giang, Kiều lão là trưởng đoàn.

Tất cả những người đang ngồi không khỏi ngồi thẳng người hơn một chút.

Kiều Văn Đức, Kiều lão, đây nhưng chính là một lão hổ không thể chạm vào được. Phó chủ tịch thường trực tỉnh Viên Công Bình, một vị đại nhân vật khiến cho rất nhiều người ở tỉnh Nam Giang không thể không ngưỡng mộ, đường đường một vị Ủy viên thường vụ, một vị quan chức lớn cấp bộ của tỉnh, tay cầm quyền to, tiền đồ vô hạn, nhưng chỉ vì có đứa con trai không tử tế gì, đốt cháy mất một tòa nhà cũ mà trước kia Kiều lão khi còn công tác ở đấy, kết quả là trực tiếp bị Kiều lão bắt lại, nhốt vào trong tù.

Một bài học xương máu ngay tại trước mắt, nhưng cũng chỉ giống như mới hôm qua, mọi người giờ ai dám đùa bỡn nữa.

Đưa mắt nhìn quanh, có ai có thể quyết đoán được như vậy, có được năng lực như vậy, dám đem một vị lãnh đạo có quyền lực cấp bộ ở một tỉnh bắt thẳng tay, ngoại trừ Kiều lão ra, có thể có mấy người? Nếu anh thực sự làm sao không cẩn thận chọc tới Kiều lão, vậy chờ mà đi theo vết xe cũ của Viên Công Bình đi.

Huống chi ngoại trừ Kiều lão ra, còn có rất nhiều cán bộ lão thành cùng tới đây, cái này lại càng phải cẩn thận.

Mục đích của Băng Hàn Bách đã đạt được, vẻ mặt giãn ra một chút, nói tiếp:

- Trưởng ban thư ký Quốc Lượng, dựa theo kinh nghiệm trước đó, anh bước đầu hãy đưa ra phương án tiếp đãi, trình bày rõ ràng cho mọi người ngồi ở đây một lần. Sau đó chúng ta tiếp tục tiến hành thảo luận, bổ sung hoàn thiện, tranh thủ nhanh chóng quyết định xong chuyện này.

Vị Trưởng ban thư ký Lỗ Quốc Lượng này đối với công tác tiếp đón rất quen thuộc, ngay lập tức đã đem tất cả các kinh nghiệm cũng như chú ý đều nói ra, sau đó mọi người bắt đầu bổ sung, cuối cùng phương án hoàn thiện xong, lúc đó cũng đã là buổi chiều.

Sau khi tan họp, mọi người không dám chậm chạp một phút nào, phân công nhau đi bắt đầu bố trí.

Tăng Nghị rút ra thời gian tới bệnh viện tỉnh một chuyến, bệnh tình của Lorene trước mắt thì cơ bản đã khỏi hẳn.

Trước khi tới Nam Giang, tình huống của Lorene rất không lạc quan, hai tay hai chân đều hoại tử, miệng vết thương không thể khép lại, máu chảy không thông, sưng đau khó chịu, chỉ có một phương án duy nhất là cắt bỏ, hơn nữa còn không thể cam đoan tính mạng có thể bảo toàn. Hiện tại, hai tay Lorene đã hoàn toàn không còn nguy hiểm phải cắt bỏ, các bộ phận bị hoại tử cũng đã được giải phẫu loại bỏ, bắt đầu sinh ra thịt mới, thuận lợi khép miệng.

Tăng Nghị kiểm tra một lượt, tháo găng tay ra, nói:

- Cô Lorene, chúc mừng cô, cô có thể xuất viện được rồi.

Lorene nghe được như vậy đương nhiên là rất vui mừng, nhưng cũng có chút nghi ngờ hỏi:

- Bác sĩ Tăng, vậy giai đoạn trị liệu thứ ba, có phải là tiến hành ở bên ngoài bệnh viện không?

Tăng Nghị hơi hơi gật đầu, nói:

- Về nguyên nhân bệnh tăng đường huyết của cô, lần trước tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi, bởi vậy giai đoạn trị liệu thứ ba này, chủ yếu là dựa vào khả năng điều tiết của cơ thể là chính, trị liệu bằng thuốc chỉ là phụ, không cần phải tiếp tục ở lại bệnh viện nhận trị liệu nữa.

Thiệu Hải Bá cũng nói tiếp vào:

- Với việc cơ thể điều tiết, chủ yếu là xem bản thân bệnh nhân, bên phía bệnh viện chúng tôi cũng khó mà giúp đỡ được cái gì.

Lorene nghe cảm thấy rất có lý, nhưng bà vẫn không biết là việc xuất viện có thích hợp hay không, vì thế bà nhìn sang David đang đứng ở một bên, ít nhất thì David cũng biết y học.

David liền gật đầu với Lorene, ra hiệu rằng tình trạng quả thực là như vậy. Tăng đường huyết nay là do cảm xúc, nếu bà cứ tiếp tục ở lại bệnh viện thì cũng không có phương pháp nào có hiệu quả được. Huống hồ hoàn cảnh trong bệnh viện không có ảnh hưởng tốt tới việc điều hòa tâm lý người bệnh. Nếu muốn cảm xúc được ổn định, tốt nhất là nên ở trong hoàn cảnh mà bản thân thấy quen thuộc, thích thú, hiệu quả sẽ rất tốt.

Lorene cũng không còn nghi ngờ gì nữa, nói:

- Trong thời gian vừa qua, vất vả bác sĩ Tăng và Viện trưởng Thiệu rất nhiều, cảm ơn các vị. Cũng cảm ơn các bác sĩ trong bệnh viện tỉnh này, cùng với những trợ giúp từ phía học viện y học Nam Vân.

- Là chuyện nên làm.

Thiệu hải Bá khoát tay.

- Bà là người bệnh, chúng tôi là bác sĩ, việc cứu chữa bệnh nhân là bổn phận công việc của chúng tôi.

Tăng Nghị cũng không cùng Lorene khách sáo, nói:

- Sau khi quay về nước Mỹ, cô Lorene hãy chú ý bảo trọng, chú ý sự điều hòa của bản thân, tình hình sẽ chậm rãi trở nên tốt hơn, đó là một quá trình rất dài, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Trong lúc đó, nếu bệnh tình có bị tái phát, cô có thể sử dụng một số thuốc giảm đau được bác sĩ cho phép dùng nhưng cũng không thể dùng lâu, nguyên nhân thì lần trước tôi cũng đã nói, mặc dù thuốc giúp giảm đau nhưng đồng thời cũng có tác hại rất lớn tới não và thận.

David liền nói:

- Tăng tiên sinh, có loại thuốc Đông y nào thích hợp cho việc điều trị không?

Bây giờ Lorene hoàn toàn tin tưởng vào tác dụng của thuốc Đông y, nói:

- Tôi cũng muốn sử dụng thuốc Đông y hơn.

Tăng Nghị cười nhẹ nói:

- Dựa vào tình hình cụ thể của cô Lorene, tôi cũng nghĩ tới một phương thuốc, tôi cũng đã nhờ hiệu thuốc chế thành viên, có thể thuận tiện cho cô Lorene mang theo dùng, mỗi ngày sáng tối hai lần, mỗi lần nửa viên. Kiền trì ba tháng, sau đó nếu bệnh không còn tái phát nữa thì không cần dùng tiếp. Thuốc đang để trong xe của tôi, một lát nữa mời David tiên sinh đi theo tôi để lấy.

David liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cười nói:

- Được.

Tăng Nghị lại nhìn Lorene, nói:

- Mặt khác, tôi đề nghị cô Lorene sau khi trở về nên nuôi một loại động vật nào đó mà cô thích, tốt nhất là loài nào mà tính tình ôn hòa một chút, sau đó dành ít thời gian ra chăm sóc, như vậy cũng có lợi hơn với bệnh tình của cô.

Ngay cả con của mình, Lorene đều để cho người giúp việc chăm sóc, chứ đừng nói đến sủng vật, bà chưa bao giờ nuôi mấy thứ đó. Nghe xong ý kiến của Tăng Nghị, bà có hơi mẫu thuẫn một chút, tuy nhiên sau cùng vẫn là nói:

- Tôi sẽ làm theo đề nghị của bác sĩ Tăng, thử làm theo nó.

David nhưng thật ra cảm thấy đề nghị này rất hay, gia tộc David đã từng tài trợ cho một đề tài nghiên cứu, tên của nó là “Liệu pháp thú nuôi”. Sau khi đã trải qua điều tra, so sánh, những người có thú nuôi hầu hết đều sống lâu hơn những người không có, và cũng cảm thấy thoải mái hơn trước những nguyên nhân gây đau đầu chưa rõ.

Với các bệnh đau lưng hay gì đó, cái này cũng có tác dụng trị liệu rất tốt. Hơn nữa, lúc đó còn tiến hành một thí nghiệm rất thú vị, nội dung là tiến hành thí nghiệm dựa trên sự khác biệt về hành vi của mỗi người. Nhân viên tiến hành thí nghiệm đã phát hiện ra rằng, chỉ cần hoạt động nhẹ hay có áp lực tâm lý đều khiến cho huyết áp tăng lên, nhưng duy nhất những người nói chuyện với chú chó của mình là huyết áp không bị tăng lên.

Tăng Nghị cũng không nói thêm cái gì nữa, dẫn David ra khỏi phòng bệnh.

Thiệu Hải Ba đi ra khỏi phòng bệnh, cũng thật dài thở phào, cuối cùng cũng tiễn bước được nhân vật khó giải quyết như Lorene. Nếu bà ta còn không đi, bệnh viện cũng không rút ra được nhân viên để chăm sóc cho bà ta. Thiệu Hải Bá hôm qua họp ở Sở y tế đến nửa đêm, lãnh đạo y tế của tỉnh ủy yêu cầu bệnh viện tỉnh phải điều động một đoàn chuyên gia giỏi nhất ra, tạo thành một đoàn đội chăm sóc y tế lâm thời, chuẩn bị chấp hành một nhiệm vụ chăm sóc y tế cực kỳ trọng yếu.

- Sư huynh, nếu không có chuyện gì khác, em đi về trước được chứ?

Tăng Nghị hỏi.

Thiệu Hải Bá nói:

- Em cứ đi đi.

Xuống tới tầng trệt, Tăng Nghị mở cửa xe, từ bên trong xách hai cái bình ra, nói:

- Đây là thuốc chuẩn bị sẵn cho cô Lorene, anh cầm mang đi đi.

David rất hiếu kỳ liền mở nắp bình ra. Trong bình thứ nhất quả nhiên là thuốc viên, to như quả nhãn, đều dùng sáp bọc kín rồi, phía trên các viên thuốc là một tờ giấy, David vừa mở ra thì nhìn thấy, phía trên viết phương thuốc, hơn nữa, còn ghi rõ các việc cần chú ý. Gã lúc này liền mừng rỡ, vốn dĩ thì gã cũng tính nếu Tăng Nghị không nói lời nào thì chính gã cũng sẽ mở miệng hỏi mấy vấn đề này, không nghĩ tới là Tăng Nghị đều chuẩn bị sẵn hết rồi.

- David, phương thuốc này anh cầm đi nghiên cứu cũng được, nhưng tôi vẫn là phải nhắc lại câu nói cũ, Trung y chú ý chính là “Mỗi người mỗi phương”, thích hợp với Lorene nhưng chưa chắc đã thích hợp với người khác.

Tăng Nghị nói câu nhắc nhở.

- Tôi biết, tôi biết.

David gật đầu liên tục, nhét phương thuốc vào trong túi áo của mình, sau đó đóng nắp lại, chuẩn bị ôm lên lầu.

Cùng lúc ôm hai bình lên tay, David liền cảm giác được trọng lượng có sự khác biệt lớn, vì thế lại mở bình thứ hair a, vừa nhìn vào trong, mắt cậu ta liền thẳng, bên trong căn bản là không có thuốc, mà chỉ có hạt đậu. Có màu đen, đỏ, vàng, xanh, trắng, năm loại màu, đủ các chủng loại.

- Tăng tiên sinh, bình này hình như cầm nhầm rồi thì phải?

David hỏi.

Tăng Nghi liền cười nói:

- Không có sai. Đống đậu này là quà mừng mà tôi tặng cho bà Lorene, đều đã rang chín rồi, để cho bà ấy ăn. Làm phiền anh thay tôi đưa cho bà ấy, cũng dặn cô ấy một câu: chỗ hạt đậu này cô ấy phải kiên nhẫn nhai nuốt từng hạt một, như thế mới có thể nhấm nháp được hương vị đích thực của chúng, khi nào đã nhấm nháp hết chỗ đậu này, vậy bệnh của cô ấy cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi.

Trong lòng David kinh hãi thật lớn, khó trách Tăng Nghị lại đơn giản liền giao phương thuốc ra cho gã, hóa ra mấy hạt đậu này mới là điểm mấu chốt của việc chữa bệnh, quả nhiên là đủ giảo hoạt. David đáp lời:

- Được, tôi nhất định sẽ chuyển nguyên lời cho cô ấy.

Tăng Nghị đưa xong đồ cần đưa cũng không ở lại thêm, trèo lên xe rời khỏi bệnh viện tỉnh.

Nhìn xe của Tăng Nghị biến mất, David lập tức liền đặt hai cái bình xuống mặt đất, vội vàng lấy ra một hạt đậu bỏ vào trong miệng, sau đó dùng sức cắn một cái, lúc ấy, mặt gã liền nhăn lại thành đoàn, thể hiện cực kỳ khó chịu.

Rất cứng! Đây làm sao còn là hạt đậu được nữa, rõ ràng chính là cục đá, cũng không biết làm cách nào mà sao chế ra được. Một phát cắn vừa rồi của David, mạnh đến nỗi thiếu chút nữa khiến răng gã vỡ nát.

Đứng ở chỗ đó xoa xoa quai hàm nửa ngày, David mới cảm thấy đỡ bớt, gã đành phải để hạt đậu trong miệng từ từ ngậm, sau đó ôm bình đi lên lầu.

Kỳ thật thì bản thân hạt đậu cũng không có bất cứ bí mật gì cả, nó có tác dụng hòa hoãn cảm xúc, xóa bỏ khẩn trương, cái này cũng có cùng một đạo lý với việc Tăng Nghị đề nghị Lorene nuôi thú nuôi.

Mọi người hầu hết đều biết, nhai từ từ có thể giúp cho con người hòa hoãn cảm xúc, rất nhiều người khi đang nhai kẹo cao su cũng sẽ cảm thấy được tâm tình trở nên thoải mái, còn có thể giảm bớt áp lực.

Nhưng Lorene bị bệnh tiểu đường, tự nhiên là không thể nhai được kẹo cao su. Vì thế Tăng Nghị đã nghĩ ra biện pháp như vậy, nếu như nói ra bí mật trong đó, khả năng sẽ không còn linh nghiệm nữa, không bằng giữ một cái gì đó thần bí, khiến cho Lorene luôn có sự mong chờ trong lòng đi chậm rãi “mài” những hạt đậu này đi, nói vậy cũng có lợi cho bệnh của bà ta, cũng như có lợi cho tính tình của bà. Vậy là đều có lợi nhiều thứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui