Thủ Tịch Ngự Y

Vương Quan Bưu giới thiệu cho Mạnh Quần Sinh một chút về các cán bộ, vài vị Phó chủ tịch của tỉnh Nam Giang. Giới thiệu xong, Mạnh Quần Sinh được một đám người nhường tới chỗ ngồi của thượng khách. Mọi người ngồi trò chuyện với nhau.

- Đồng chí Quần Sinh là cán bộ xuất sắc của tỉnh Nam Giang chúng ta. Từ nay các công tác kiến thiết kinh tế của cố hương anh phải quan tâm, chỉ đạo thêm!

Lời nói của Vương Quan Bưu cực kì khách khí. Nếu như không tận mắt chứng kiến, tận tai nghe được, anh không thể nào tưởng tượng ra nổi. Một vị ủy viên thường ủy Tỉnh ủy, không ngờ có thế đối với cán bộ cấp cục nói những lời như thế, thậm chí còn dùng tới hai chữ “chỉ đạo“.

- Phó Chủ tịch Vương nói quá rồi. Tôi làm sao có tư cách để chỉ đạo cơ chứ?

Mạnh Quần Sinh vội vàng xua tay, cười nói:

- Tôi ở Ủy ban kế khoạch và Phát triển công tác, nhưng người nhỏ lời nhẹ. Nhiều lắm cũng chỉ giúp đỡ nêu ra ý kiến, có thể cũng là một chủ ý tồi nữa kìa!

Các Phó chủ tịch tỉnh tại đây nghe thấy thế, không khỏi xúc động trong lòng. Lời nói đó của Mạnh Quần Sinh cực kì hay. Nhưng nghe theo đó thì cảm thấy thực lực y khá ghê gớm. Không hổ danh là người của Ủy ban kế hoạch và phát triển!

Lấy GDP làm đại tiền đề, bất cứ vị lãnh đạo ở đâu đều muốn đề cao GDP, tìm kiếm chính sách, phải có được dự án lớn. Anh nếu muốn làm các công trình lớn, nếu muốn có dự án lớn thì một là phê văn, hai là tài chính. Ủy ban kế hoạch và Phát triển quản chính là phê văn. Không có Ủy ban kế hoạch và Phát triển anh chắc chắn không thể đến Bộ tài chính lấy tiền. Điểm này tuyệt đối không thể nghi ngờ.

Cho dù địa phương có thể tự giải quyết tài chính, ”chưa phê trước khi xây dựng “ tạm thời sẽ không có vấn đề gì. Nhưng khi đến hoạt động sửa chữa, chẳng những mất chiến tích còn phải bị tháo rời. Nói không chừng còn bị khiển trách, tóm lại làm như thế không vững chắc.

Cho nên mới có câu nói như thế này “Thà rằng đắc tội trưởng ban cũng không thể đắc tội trưởng phòng Ủy ban kế hoạch và phát triển!” Bên trong ủy ban kế hoạch và phát triển là một vị trưởng phòng đích thật, một câu nói thôi cũng hơn cả Phó chủ tịch tỉnh.

Huyện quan không bằng hiện quản. Tập trung quyền lực như thế này, sẽ sinh ra một đại quái tướng.

Hàn huyên hơn mười phút, Vương Quan Bưu nhìn thời gian nói:

- Đồng chí Quần Sinh nhập tiệc trước đi, chúng ta một bên ăn một bên nói, các vị lãnh đạo quan trọng của tỉnh cũng có ở đây. Tôi sẽ giới thiệu cho anh biết!

Mọi người liền đứng dậy, người trước người sau, dưới sự chỉ đạo của Vương Quan Bưu ra đến phòng tiếp khách. Từ hành lang hướng đến phòng dạ tiệc.

Từ xa xa, Vương Quan Bưu liền thấy tình hình bên trong dạ tiệc. Chủ tịch Tỉnh Tôn Văn Kiệt đứng ở đó, đang cùng một vị cán bộ lão thành nói chuyện. Không phải là vị lãnh đạo của đoàn cán bộ mà là một vị cán bộ lão thành đã về hưu của tỉnh. Đại khái là vị cán bộ lão thành này hiếm khi được gặp Tôn Văn Kiệt, muốn phản ánh một số việc với ông ta chăng?

Vương Quan Bưu có ý muốn giải vây cho Tôn Văn Kiệt. Ông quay đầu lại, nhìn vào Mạnh Quần Sinh, chuẩn bị kéo Mạnh Quần Sinh tới chỗ Tôn Văn Kiệt để giới thiệu:

- Mạnh….

Lúc này cách đó không xa, cánh cửa phòng tiếp khách nhỏ khác mở ra. Trưởng ban Thư kí Lỗ Quốc Lượng chậm rãi bước tới. Đi theo còn có một vài người. Một trong số đó là Tăng Nghị.

- Phó Chủ tịch tỉnh Vương!

Mạnh Quần Sinh liền giành trước nói:

- Tôi bắt gặp một người bạn cũ, qua đó chào hỏi một cái!

- A, đồng chí Quần Sinh đi trước đi.

Vương Miện Bưu bị đánh một cái trở tay không kịp. Ông vẫn chưa định thần lại, Mạnh Quần Sinh đã tới bên phía Tăng Nghị rồi.

- Tăng Nghị, Tăng lão đệ.

Mạnh Quần Sinh chưa đi đến nhưng tiếng đã tới rồi. Hắn đi nhanh tới kế bên Tăng Nghị, nâng tay lên và đánh vào vai Tăng Nghị một phát, nói:

- Có một thời gian không thấy cậu, nhớ chết mất thôi! Lần trước ở thủ đô thật là hổ thẹn, đã nói là mời cậu đi uống rượu, cuối cùng cũng không thể uống được. Lần này nhất định tôi sẽ đền bù. Lần này cậu trốn không thoát đâu!

Nhóm Phó chủ tịch tỉnh của Nam Giang sững sờ ngay tại chỗ!

Mẹ cha ôi, cái giá của tên Mạnh Quần Sinh này cũng lớn quá nhỉ. Bỏ chúng ta một bên không màng tới rồi chạy đến bên người bạn cũ của mình. Người bạn cũ của hắn rốt cuộc là ai? Địa vị có cao không? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn các vị Phó chủ tịch như chúng ta?

Phó chủ tịch tỉnh cùng nhìn qua bên đó, liền nhìn thấy bạn cũ của Mạnh Quần Sinh là ai! Trong số họ có rất nhiều người, đều quen biết Tăng Nghị cả. Phó chủ tịch tỉnh Niếp Quốc Bình phân công quản lý thương mại còn có mối quan hệ rất tốt với Tăng Nghị. Chỉ là mọi người hoàn toàn không đoán được, tên Tăng Nghị này cũng có quan hệ chặt chẽ với Ủy ban kế hoạch và Phát triển.

Để tay lên ngực tự hỏi, ai có thể khiến trợ lí Vụ trưởng của Ủy ban kế hoạch và Phát triển chạy tới Nam Giang để mời rượu. Đừng nói tới rượu, mọi người tới Ủy ban kế hoạch và Phát triển muốn được mời một ly trà thôi, cũng đừng bao giờ nghĩ tới.

Tự nhận có mối quan hệ cùng Tăng Nghị, Phó chủ tịch tỉnh trong lòng không cam tâm, đúng là hoa mắt rồi. Tự mình trước đây không thấy được mối quan hệ rộng của Tăng Nghị, nếu biết thế từ trước thì lúc bản thân tới Ủy ban kế hoạch và Phát triển đã không đến nỗi phải đứng ở bên ngoài mãi.

Tăng Nghị thấy Mạnh Quần Sinh, cũng rất vui mừng và bất ngờ, hắn bắt tay cùng Mạnh Quần Sinh và nói:

- Quần Sinh đại ca, anh nói thế chẳng khác nào mắng tôi rồi. Anh tới Nam Giang, là khách quý, vị chủ nhà như tôi chẳng lẽ sẽ tiếc một chầu rượu sao?

Nói xong Tăng Nghị khẩn trương vì Mạnh Quần Sinh giới thiệu:

- Trưởng ban Thư kí, vị này là chủ nhiệm của Ủy ban kế hoạch và Phát triển Mạnh Quần Sinh. Mạnh Quần Sinh đại ca, còn vị này là Trưởng ban thư kí Lỗ của tỉnh.

- Xin chào thư kí trưởng!

Mạnh Quần Sinh nhiệt tình bắt tay với Lỗ Quốc Lượng.

- Hoan nghênh anh đến Nam Giang!

Lỗ Quốc Lượng cười tươi như hoa, nói:

- Tăng Nghị vừa rồi nói rất đúng, anh là vị khách từ xa xôi tới, chúng tôi là chủ nhà phải nhiệt tình tiếp đón, đó là điều đương nhiên rồi!

Lỗ Quốc Lượng cười ha hả nhìn mặt Tăng Nghị và nói:

- Tiểu Tăng à, thế tôi nhường nhiệm vụ này cho cậu đấy, cậu phải chiêu đãi chủ nhiệm Mạnh cho tốt! Muốn có đường rẽ, tôi sẽ không tha cho đâu!

- Việc này..

Tăng Nghị nhìn thoáng qua thấy thái độ của Lỗ Quốc Lượng rất kiên quyết, liền gật đầu nói:

- Trưởng ban Thư kí yên tâm đi, tôi nhất định làm tốt công việc tiếp đón này!

Bữa tiệc tối nay đáng ra Tăng Nghị không có tư cách để tham gia đâu, Lỗ Quốc Lượng thừa lúc bữa tiệc chưa bắt đầu, dành thời gian gọi Tăng Nghị đến và an bài công việc bảo vệ sáng mai. An bài xong, Tăng Nghị có khả năng sẽ đi cùng Phan Bảo Tấn Ở bên ngoài nghe lệnh là phải có mặt, chuẩn bị ứng phó các sự cố xảy ra.

Mạnh Quần Sinh cười cười nói:

- Tăng Nghị, tôi biết cậu nhất định sẽ không bạc đãi tôi đâu!

Lỗ Quốc Lượng liền cười nói:

- Đến đây chúng ta cùng nhau nhập tiệc nào!

Nói rồi ông nhẹ nhàng đi về phía trước, cùng Vương Quan Bưu đoàn người hội hợp, dẫn Tăng Nghị và Mạnh Quần Sinh qua đó.

Tuy rằng Tôn Văn Kiệt vẫn đang ứng phó vị cán bộ lão thành, nhưng ông vẫn chú ý được tình trạng ở bên kia. Ông nhớ lại một sự kiện, thành phố Long Sơn sở dĩ có thể lấy được phê văn sân bay, công của Tăng Nghị là rất lớn! Bây giờ nhìn thoáng qua, quả nhiên không sai. Thật sự không thể nào nghĩ tới, Tăng Nghị ngoài việc có một chút năng lực, mạng lưới quan hệ cũng rất lớn. Hồi chiều có nghe nói hắn còn được Kiều lão chọn ra để tái khám. Huyên thuyên được hơn một tiếng đồng hồ. Chỉ sợ không đơn giản chỉ là tái khám không thôi!

- Chủ tịch Văn Kiệt!

Lỗ Quốc Lượng hướng Tôn Văn Kiệt chào hỏi, nói:

- Vị đây là đồng chí Mạnh Quần Sinh ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, trước kia là người phụ trách của nhà lưu niệm Hồng Sắc văn hóa. Lần này đặc biệt gấp tới đây tham dự nghi thức khánh thành!

- Xin chào đồng chí Quần Sinh!

Tôn Văn Kiệt vừa cười vừa bắt tay Mạnh Quần Sinh, nói:

- Việc của anh, tôi biết rồi, thật là khó lường!

Tôn Văn Kiệt nói những lời này chỉ việc năm đó Mạnh Quần Sinh đổ máu ở cơ quan cũ. Chỉ có điều ông không biết sinh mạng của Mạnh Quần Sinh là được Tăng Nghị cứu về.

- Chuyện quá khứ rồi, còn làm cho Chủ tịch Tôn lo lắng, đó đều là chức trách của tôi!

Mạnh Quần Sinh khách khí nói, nhưng trong lòng còn có chút đắc ý. Đây là việc y rất lấy làm tự hào.

Tôn Văn Kiệt buông tay, nhìn nhìn Tăng Nghị, khẽ cười nói:

- Tăng Nghị này, thời gian Mạnh chủ nhiệm làm công tác ở Nam Giang, toàn quyền giao cho cậu giải quyết!

- Chủ tịch tỉnh Tôn cứ yên tâm, tôi nhất định toàn tâm toàn lực hoàn thành tốt!

Tăng Nghị lại thể hiện một lần thái độ của mình.

Một bên các lãnh đạo tỉnh Nam Giang, trong lòng lại có ý nghĩ khác. Lần này nhân sự trong tỉnh có biến động. Rất nhiều vị trí quan trọng đều bị Băng Hàn Bách lấy hết. Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt có thể nói là gặp hạn. Bên ngoài truyền là tất cả đều do Tăng Nghị phá rối. Khiến Tôn Văn Kiệt bị ăn thiệt lớn. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng nhiệt tình trước mắt, hoàn toàn không nhìn thấy có việc đó xảy ra.

Ở Ủy ban kế hoạch và phát triển có được mối quan hệ mạnh mẽ như thế này, được Kiều lão tin tưởng tuyệt đối, cho dù là Chủ tịch của một tỉnh, sợ đến lúc phải đối mặt với tiểu nhân vật này, cũng sẽ thoáng thấy một cái gì đó khó khăn!

Mọi người ở cửa trước phòng dạ tiệc đứng một hồi. Đến đúng thời điểm, các lãnh đạo của đoàn cán bộ lão thành được sự dẫn đường của Bí thư Băng Hàn Bách, đúng giờ xuất hiện ở hành lang bên trong, hướng về phía này mà đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui