Thủ Tịch Ngự Y

Ngô lão nhìn nhìn Tăng Nghị, nói:

- Tiểu Tăng, tôi cũng không nói nhiều lời nữa, hôm nay đem bản lãnh thật của cậu toàn bộ đem ra hết đi, khiến đám lão già kiến thức nông cạn này đều tăng thêm kiến thức.

Ngô lão dám nói như vậy, Tăng Nghị nào dám nhận như vậy, cười cười, đúng ở đó không nhúc nhích.

May mà lúc này có lão cán bộ mở miệng, sảng khoái cười nói,

- Hình như người thua viên bảo bối, là Ngô lão ông chứ?

Ngô lão cũng không tức giận, quay đầu cười nói:

- Lão Từ, ông cũng đừng vui sướng khi người gặp họa, nếu không hai người chúng ta đánh cược, cược cái đồng hồ trên tay ông!

Lão cán bộ họ Từ lúc ấy vừa trừng mắt nói:

- Ngô lão ông không có hậu độ! Cái đồng hồ này, là năm đó tôi ở trên chiến trường Triều Tiên, từ tay của quan quân Mỹ thu được, sau đó Tổng tư lệnh tự tay thưởng cho tôi, là mệnh căn của tôi. Không cược, kiên quyết không cược!

Ngô lão nhìn mấy vị lão cán bộ khác, nói:

- Từ lão đầu này tuổi tác càng lớn, lá gan ngược lại càng ngày càng nhỏ, hoàn toàn không có khí phách ra trận giết địch năm xưa mà! Tôi thấy cái biệt hiệu ‘Từ Đại Pháo’ cũng nên sửa lại rồi.

Mọi người cười ha ha, không tiếp lời nói này nữa.

Từ lão đầu bị kích, thở phì phì tháo đồng hồ trên tay xuống, nói:

- Được, được, được, tôi sẽ cược một phen với ngươi! Tôi nói Ngô lão đầu, tôi coi như phục cái miệng của ông rồi!

Nói xong, lão cán bộ Từ trừng mắt nhìn Tăng Nghị, nói:

- Tiểu hỏa tử, cậu đem năng lực đều thi triển ra hết đi. Nói đúng, cái đồng hồ này của tôi là của cậu, nói không đúng, vậy xin lỗi nhé, bình lão Mao Đài trân quý của Ngô lão, tôi có thể thu nạp rồi.

Vưu Chấn Á đứng sang một bên, trên mặt tràn đầy ý cười, không dám mở miệng nói xen vào, trong lòng lại nói cái đồng hồ của lão Từ sợ là không giữ được. Tăng Nghị này mà đáp, chính là không bệnh cũng có thể tìm ra bệnh. Ngô lão chính là cái ví dụ sống, lão như thế nào còn có thể bị lừa chứ!

Tăng Nghị lúc này thật dễ dàng có được cơ hội tiếp lời:

- Cái đồng hồ này là vật lão Từ yêu thích, rất có ý nghĩa, tôi xem cược này đừng đánh nữa!

Lão Từ trái lại trừng mắt, nói:

- Nghe nhóc con khẩu khí cũng không nhỏ! Thế nào, cậu đoán chừng tôi nhất định thua sao?

Lão Từ một chút cũng không hồ đồ, ông chủ ý đã quyết, chút nữa mặc kể Tăng Nghị nói gì, mình một mực nói không chính xác. Cái đồng hồ này cậu tuyệt đối là lấy không được, xem cậu còn có biện pháp gì nữa không.

- Không phải vấn đề thắng thua!

Tăng Nghị cười nói:

- Đông Pha tiên sinh nói qua câu này: “Tôi chỉ cầu lành bệnh mà thôi, sao có thể lấy mạch vây y, tự làm hại bệnh của mình chứ?”

Ngô lão ánh mắt sáng ngời, hay một câu “thà cầu lành bệnh”! Tiểu tử này quá quỷ quỵệt rồi, ngày hôm qua không nói cái này, hôm nay lại lấy ra nói, nguyên nhân trong đó, Ngô lão trong lòng liền cân nhắc, cũng liền rõ ràng. Sợ là vì câu nói của mình ngày hôm qua “ Thời đến thạch tín có thể giữ mạng, vận đi cam thảo có thể giết người”, đem trung y gièm pha thành giang hồ bịp bỡm, tiểu tử này mới cố ý làm cho mình thua một ván, để thay trung y xứng danh.

Nghĩ đến đây, Ngô lão cũng hơi hơi gật đầu. Tuổi còn trẻ nhưng có thể có sự can đảm này, dám ở trên đầu Thái tuế động thổ, đúng là không thấy nhiều!

Tăng Nghị tiếp tục nói:

- Trung y chẩn bệnh, dựa vào nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch bốn cách. Cách bắt mạch này, chỉ là xếp ở vị trí thứ tư. Mạng người lớn hơn trời, thầy thuốc sở dĩ thiết lập bốn cách này, mục đích đúng là muốn cho thầy thuốc đều có thể thể nghiệm và quan sát tinh tế, cẩn thận tỉ mỉ, không thể chỉ vì sơ xuất của mình mà làm trễ nãi bệnh tình. Nếu không nhìn khí sắc bệnh nhân, không giúp bệnh nhân nghe thanh âm ngũ âm, không hỏi bệnh nhân nguyên do bệnh, chỉ bằng bắt mạch liền định bệnh, đây là một loại biểu hiện cực kỳ không có trách nhiệm, cũng không phải là việc mà một thầy thuốc nên làm.

Vưu Chấn Á cũng là âm thầm gật đầu. Người này thiệt cừ a, đã hóa giải được cục diện trước mắt này dễ như trở bàn tay..

- Tôi là bác sĩ bảo vệ sức khỏe của tỉnh Nam Giang, hôm nay rất vinh hạnh có thể qua đây vì sức khỏe của các vị lão thủ trưởng mà phục vụ. Xin các vị lão thủ trưởng lượng thứ, cũng đừng có trêu đùa ta nữa!

Tăng Nghị cười nói:

- Việc chữa bệnh, tôi chưa bao giờ dám qua loa đấy. Nếu hôm nay chỉ có chơi đùa mà thôi, tôi đây tự nhiên muốn ngóng trông tiền đặt cược càng lớn càng tốt. Đồ yêu thích của các vị lão thủ trưởng, có thể đều là bảo bối, ngàn vàng khó đổi! Huống chi thua rồi, tôi cũng không cần bỏ ra cái gì, có thể nói có lời không lỗ mà thôi!

Bên trong xe yên tĩnh trong ba giây, Từ lão đầu cười ha ha, đem đồng hồ của mình đeo lên tay lần nữa, nói:

- Ngô lão, ông nhìn xem, người ta nhóc con còn hiểu đạo lý hơn ông. Lại đây, lại đây, cậu nhóc, tôi là muốn xem bệnh, mau giúp tôi xem xem!

Lão Từ luyến tiếc đồng hồ trên tay của mình, vừa thấy có đài để xuống, liền khẩn trương xuống.

Tăng Nghi đi qua, vừa đặt hòm thuốc xuống, cười nói:

- Được, tôi giúp lão Từ xem qua một chút!

Ngô lão cười, cũng không nói cái gì nữa. Nếu như hôm nay Tăng Nghị thực ứng cuộc đánh cược này, trong lòng của ông mới có ý tưởng đây. Tăng Nghị cự tuyệt ván cược rồi, còn nói câu không thể “Lấy mạch vây y” này nữa.

Lời đã nói, Ngô lão ngược lại xem trọng. Điều này nói rõ Tăng Nghị tiểu tử này y đức y phong là rất đáng được tin cậy đây, nhân phẩm cũng rất đoan chính, cũng không có bất kỳ đầu cơ trục lợi, tư tâm hợp ý ở bên trong

- Đến, giúp ta chẩn mạch tỉ mỉ!

Lão Từ mặc dù nói là thành tâm xem bệnh đấy, nhưng nói xong câu này, lại không nói bất luận cái gì liên quan đến bệnh tình, trong lòng ông vẫn còn tồn tại một tia ý tưởng khảo chứng. Ông cảm thấy lời mà Ngô lão nói, sợ là có chút nói quá sự thật rồi. Thằng nhóc trẻ tuổi này làm sao có thể chẩn đoán mạch như thần chứ!

Tăng Nghị cũng hiểu được tâm tư của lão Từ, lập tức cẩn thận xem mạch, cũng không hỏi nhiều thêm một câu.

Ngô lão quay đầu, cùng Kiều lão liếc nhau, hai người đều khẽ mỉm cười, thầm nghĩ lão Từ ơi, người ta ngại không nỡ đoạt đồ ông yêu thích, ông lại vẫn gây khó dễ nữa.

Qua mấy phút, Tăng Nghị thu mạch xem bệnh, nói:

- Bệnh này của lão Từ, e là đã có lâu rồi, hẳn là thương tổn bên ngoài dẫn đến

Lão Từ trong lòng hơi kinh ngạc, có chút trình độ, nói được có chút gần đúng rồi, ông nói:

- Cậu nói kỹ hơn một chút đi.

- Cái bệnh này, ban ngày không phát tác, buổi tối mới phát tác. Mặc dù là không đau không ngứa, nhưng cũng vô cùng khổ sở!

Tăng Nghị nhìn lão Từ:

- Không biết đúng hay không?

Lão Từ càng thêm kinh ngạc, nỗi thống khổ của mình, không ngờ đều bị tên tiểu tử này nói trúng rồi, nhưng mà biểu hiện trên mặt không thay đổi chút nào, chỉ có gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Cậu nói tiếp đi!

Tăng Nghị cười khổ, mình đã nói tinh tế như vậy rồi, lão Từ này còn không chịu buông mình nữa, hắn liền nói:

- Lão Từ mỗi đêm sau khi ngủ, nước mắt nhất định sẽ tự chảy không ngừng, thẳng đến sáng sớm tỉnh lại, nước mắt mới ngừng chảy.

- Đúng a!

Lão Từ vỗ đùi, cả kinh nói:

- Thằng nhóc cậu có mấy phần bản lãnh!

Mà ngay cả Ngô lão đã từng chứng kiến qua y thuật của Tăng Nghị, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Lần này so với ngày hôm qua chẩn đoán ra mình có ho gan còn khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi, cũng không biết Tăng Nghi này làm thế nào mò ra được.

- Hẳn là lão thủ trưởng trước kia đã từng bị thương, làm tổn thương đến bộ phận thần kinh mắt!

Tăng Nghị lại nói.

Lão Từ cảm khái nói:

- Đúng vậy a, trước kia khi đánh giặc, bị mảnh bom của bọn giặc ngoại xâm nổ trúng phần mặt, mạng thì giữ lại được, nhưng sau khi lấy mảng bom ra, thì có thêm chứng bệnh này, xem rất nhiều thầy thuốc, ai cũng không có cách!

Cái bệnh này quấy nhiễu lão Từ đã lâu rồi, như lời Tăng Nghị nói, không đau không ngứa, nhưng là vô cùng khổ sở. Mỗi sáng sớm tỉnh lại, đầy mặt nước mắt, cái gối chăn mềm ướt một mảng lớn. Ở cái gối ướt mà ngủ, thử hỏi chất lượng giấc ngủ làm sao mà tốt được!

- Đó là một vết thương cũ rồi, không thể nào dễ trị, nhưng cũng không hoàn toàn là không có cách!

-

Tăng Nghị ngồi ở chỗ kia suy nghĩ hồi lâu, nói:

- Như vậy đi, đợi vào lúc ăn cơm trưa, tôi giúp lão thủ trưỏng ghim mấy châm, xem xem hiệu quả, sau đó mới mở phương thuốc, đồng thời bốc thuốc điều trị thử xem, có lẽ sẽ có hiệu quả.

- Còn đợi buổi trưa gì nữa, hiện tại liền châm đi!

Lão Từ thì lại gấp.

Lúc này Vưu Chấn Á nhỏ giọng nhắc nhở:

- Từ lão, xe của chúng ta phải tức khắc lên đường rồi.

Lão Từ liền hiểu được, hóa ra là trên xe lắc lư, không tốt để hành châm, chỉ phải cười nói:

- Thôi được, thôi được! Vậy thì để Tiểu Tăng giúp mấy vị khác xem một chút vậy! Lần này về Nam Giang, thật là chuyến đi không tệ, gặp phải một người có bản lãnh như Tiểu Tăng thế này!

Mấy vị lão cán bộ khác, lúc này đâu còn hoài nghi trình độ của Tăng Nghị nữa, cười đối mắt nhìn nhau một phen, đã có người đưa cánh tay ra trước, nói:

- Tiểu Tăng, lại đây, bọn họ ngượng ngùng, thì cậu giúp tôi xem trước, tình trạng này của tôi là…

Ở xưởng sửa xe ngừng hết nữa tiếng, đoàn xe một lần nữa lên đường. Hai chiếc xe Iveco kia của tổ cảnh vệ lúc này cũng không thấy rồi, thay vào đó, là mấy chiếc xe hiệu khác nhau, có xe con, có xe việt dã, còn có xe pick-up, thậm chí còn có xe vận tải đông lạnh

Đoàn xe sau khi từ trạm thu phí đi lên đường cao tốc, đièu chỉnh đầu xe, phướng hướng đi không còn là thành phố Bắc Nguyên đã định trước, mà lại hướng thành phố Mai Châu đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui