Thủ Tịch Ngự Y

Bước vào văn phòng, Từ lão nhìn lướt qua, cách bài bố trang trí trong phòng ông ta vô cùng hài lòng. Trong phòng các đồ vật không có gì phô trương lãng phí, không thể hiện khuyết điểm nào cả, vì thế ông liền ngồi trên ghế salon cười ha hả. Ông nhìn vị cảnh vệ kia đang đứng canh gác, lức láo nhìn bốn phía, Tăng Nghị hỏi:

- Từ lão, ngài phải ở Vinh Thành nghỉ ngơi tịnh dưỡng mới đúng chứ ạ.

Tăng Nghị pha trà Tướng Quân, một loại trà ngon có tiếng mời Từ lão thưởng thức.

- Lời này tôi không muốn nghe, có bệnh gì nghỉ ngơi, người khỏe mạnh mà nằm gì.

Từ lão cười ha hả giơ tay cầm chén trà, cẩn thận thưởng thức, hỏi:

- Đây là trà Tướng Quân ở huyện Nam Vân phải không?

Tăng Nghị gật đầu, cười nói:

- Vâng, Từ lão nếm thử đi, nếu ngài thấy dễ uống thì khi trở về thủ đô có thể mang một ít trở về.

Từ lão thổi thổi vào chén trà, uống mấy ngụm, khi cảm thấy nước trà vừa nguội liền uống liền mấy ngụm hết nửa chén nhưng không bình luận gì cả, mà cười nói:

- Địch lão thật không uổng công sống trên đời này có thể cùng cậu thưởng thức trà Tướng Quân. Cậu nhìn tôi xem, tôi không có rượu Tướng Quân, cũng chẳng có thuốc Tướng Quân, ha ha.

Tăng Nghị nghe rõ, vị Từ lão không phải là người thích uống trà mà chỉ thích uống rượu và hút thuốc. Hơn nữa hắn cùng Địch lão có quan hệ, hẳn là Từ lão đã biết. Nếu không Từ lão sẽ không vô cớ nhắc đến Địch lão.

Buông tách xuống, Từ lão nói:

- Hôm nay tôi đến đây chính là để cảm ơn Tiểu Tăng cậu, ngày hôm qua nếu không có cậu thì bộ xương già này đã nằm trên núi rồi.

Tăng Nghị vội vàng xua tay nói:

- Lão Thủ trưởng, chuyện này tôi không thể nào đảm đương nổi. Tôi là thầy thuốc trong tổ bảo vệ sức khỏe, đây là trách nhiệm...

Từ lão đưa tay ngăn lại nói:

- Những lời này tôi nghe nhiều rồi, tham gia quân ngũ thì khiêng súng đánh giặc bảo vệ quê hương, điều này là trách nhiệm. Ngoài ra không nhất thiết phải do người nào đó để phục vụ. Cậu đã cứu mạng tôi, tôi đến nói lời cảm ơn thì có chuyện gì là không đảm đương nổi.

Tăng Nghị mỉm cười một tiếng, hắn nhìn vị Từ lão thẳng tính này không giống với tính của Lãnh đạo chút nào. Điều này thể hiện từ dáng người của Từ lão, hơn nữa chuyện này không chỉ có một lần mà hôm trước ông ta cũng tự mình đến bàn cơm của Cục Bảo vệ sức khỏe để nói lời cảm tạ. Chính vì thế hai vị lão Thủ trưởng cũng đến đấy biểu lộ thái độ. Hôm nay Từ lão lại đặc biệt đến Khu Công Nghiệp cao để nói lời cảm tạ, chuyện này các lãnh đạo khác tuyệt đối không thể nào làm được.

- Từ lão nói vậy cũng không đúng.

Tăng Nghị lắc đầu nói.

Từ lão mở lớn hai mắt hỏi:

- Tại sao lại không đúng?

Tham gia quân ngũ nhằm phục vụ trận chiến, điều này không sai chút nào cả. Nhưng lão tướng quân không thể quy định chỉ có quân nhân tài năng mới được tham gia. Chúng tôi làm thầy thuốc tuy không thể mang súng phục vụ quân ngũ, nhưng những chiến sĩ trong quân ngũ có thể bị bệnh, chúng tôi trị bệnh cho họ cũng là cống hiến một phần công sức, chẳng lẽ điều này không nên sao?

Tăng Nghị nói.

Từ lão cười sảng khoái nói:

- Tên nhóc con này, ha ha, đúng thật tôi không thể nào biện luận lại cậu. Nhưng cho dù ai cứu tôi, tôi cũng liền cảm ơn, đây chính là nguyên tắc làm người của Từ lão ta. Không nói tôi không thể nào thoải mái được.

- Lão Tướng quân thật độc tài.

Tăng Nghị cười bất đắc dĩ.

- Người khác chỉ dám nói ta tính tình ngay thẳng, chỉ có cậu là nói ta độc tài thôi.

Từ lão làm ra vẻ tức giận nhưng trong mắt lại vui vẻ, lão cười nói:

- Được thôi, hôm nay ta sẽ thể hiện sự độc tài của mình. Nếu hôm nay, cậu làm chủ ở đây nhất định phải chiêu đãi thật tốt, nếu không tôi không tha cho cậu đâu.

Tăng Nghị liền cười hỏi:

- Chính Từ lão muốn rượu Tướng Quân phải không? Hay thuốc Tướng Quân?

Từ lão trầm tư một lát nói:

- Vào thời điểm, quân đội hành quân ngang qua núi Tuyết Sơn tôi chỉ là một cậu bé nhóc con mười bảy tuổi. Khi ấy để có tiền, người trong nhà phải bán sức lao động, nghe trong quân đội tuyên truyền ta liền quyết tâm đi theo quân ngũ, cũng đã được mấy chục năm rồi, đôi khi ta mơ lại những ngày đó. Tôi mơ năm đó ở trên núi ăn rau dại uống rượu núi, tôi chưa kịp thưởng thức gì thì đã tỉnh mộng. Lần này trở về, là thực hiện nguyện vọng nhiều năm của ta, không ngờ bộ xương khô này không chịu nổi, mọi chuyện ở chân núi giải quyết xong ta liền từ Vinh Thành đến đây. Hôm nay ta đi vòng quanh tìm kiếm một ngày nhưng cũng không tìm ra được nơi nào....

Tăng Nghị liền mỉm cười nói:

- Lão Thủ trưởng yên tâm, tâm nguyện này của ngài tôi có thể giúp được.

Nói xong, Tăng Nghị đứng lên đi thẳng đến bàn làm việc nhắc điện thoại lên gọi:

- Lý Chủ nhiệm, anh có biết ở Thành phố Bạch Dương chúng ta có nơi nào có rượu núi chính tông, còn có rau dại chính tông không?

Lý Vĩ Tài trở lại văn phòng ngồi suy nghĩ lai lịch của Từ lão. Anh ta nghĩ tới nghĩ lui cũng thật sự không biết nhân vật này là ai. Ngay tại thời điểm anh ta đảo mắt nhìn trên bàn phân công công tác có tờ “ Nam Giang nhật báo “, trên mặt có tiêu đề: “Hoan nghênh đoàn Lãnh đạo Cán bộ lão thành trung ương đến tỉnh Nam Giang tham gia con đường Hồng sắc”, phía dưới còn chụp bức ảnh màu rực rỡ.

Và khi thấy bức ảnh ấy, Lý Vĩ Tài giật mình trợt tay làm đổ chén uống nước trà. Lão già vừa rồi chính là Từ lão chụp trong ảnh này sao? Biệt danh của ông ta là “ Từ đại pháo “ Từ lão tướng quân, là một hổ tướng có tiếng tăm lừng lẫy trong thời khai quốc. Trên chiến trường giết người không chớp mắt, có biệt danh là “ Diêm La Vương “, một khi đã ra tay, đối thủ sẽ vong mạng.

Nhắc đến Từ lão ngay cả phụ nữ trẻ em cũng đều biết, đến này không biết bao nhiêu tác phẩm kịch truyền hình lấy hình ảnh của Từ lão Tướng quân mà khai thác.

Lý Vĩ Tài thật sự không ngờ một vị Lão tướng uy phong lẫm liệt như thế lại có thể đến Khu Công Nghiệp cao Thành phố Bạch Dương. Đối với chuyện này có bị đánh vỡ đầu anh ta cũng không thể nào tin được.

Anh ta lúc này đang kinh ngạc thì chuông điện thoại reo lên, là Tăng Nghị gọi đến có chuyện cần hỏi đây.

Lý Vĩ Tài vừa nghe nhất định phải tìm bằng được nơi để Từ lão có thể phải nếm được rượu thịt của núi rừng, anh ta vô cùng kích động lập tức nói:

- Tăng Chủ nhiệm, Thành phố Bạch Dương của chúng ta quả thật có một khách sạn nhỏ chuyên hái rau dại và rượu nấu từ trên núi xuống bán. Nó ở ngay bên trong chợ đêm, tuyệt đối là rượu núi chính tông. Chủ khách sạn là người bản xứ, mùi vị món ăn rất đặc sắc mà rẻ nhưng tiệm thật sự rất nhỏ vô cùng đơn sơ.

-.. Được, tôi biết rồi.

Tăng Nghị liền cúp điện thoại.

Rượu Bàn Sơn này được làm từ chính là người dân ở núi Tuyết Sơn, họ ủ một loại lúa mạch, rượu rất nặng. Sau khi uống vào cả người nóng rang lên, dân bản xứ truyền nhau nói rằng chỉ có thể uống được loại rượu này mới có thể qua khỏi núi Tuyết Sơn nên mới có tên là rượu Bàn Sơn. Khi quân đội đi ngang qua nơi này, uống loại rượu này vào nên gọi là Hồng Quân Bàn Sơn tửu hay còn gọi là rượu Hồng Quân.

Nó khác với loại rượu khác, khi uống vào nhất định hôm sau không đau đầu, dạ dày không khó chịu. Nhưng chế biến rượu Bàn Sơn này công nghệ thô sơ khi mới uống vào dạ dày như có mũi dao nhỏ đâm vào, nếu tửu lượng kém khi uống vào có thể ói ra, vô cùng khó chịu. Chính vì thế rất ít người uống được loại rượu này. Trong các cửa hàng không thể nào mua được, cũng không có xưởng chuyên làm loại rượu này. Chỉ có người của quán cơm nhỏ kia mới có thể bán loại rượu là nhà mình ủ là Bàn Sơn chính tông, xem như một hương vị riêng của quán.

Chính điều này Tăng Nghị mới hiểu được vì sao Từ lão ngày hôm qua hô hấp ngừng hoạt động. Năm đó chính ông ta đi theo quân đội, cũng mấy chục năm rồi, giờ đây quay lại nơi chốn cũ, khó tránh khỏi bị kích động. Chính vì cảm xúc bị kích động nên hô hấp nhanh hơn, tim đập mạnh hơn nên dễ dàng không thể nào hô hấp được.

Để điện thoại xuống, Tăng Nghị trở lại nói:

- Lão Thủ trưởng, tôi đã tìm được nơi này rồi, tôi sẽ sai người mua đến cho ngài.

Từ lão liền nói:

- Nếu biết nơi đó ta muốn trực tiếp đi đến, không nên làm phiền người khác.

Tăng Nghị cười nói:

- Nơi đó là một quán nhỏ, sợ ngài đến đó không được đầy đủ.

Từ lão trừng mắt nói:

- Ăn rau dại bánh trái, không đi đến quán nhỏ chẳng lẽ lại vào khách sạn cao cấp sao, không ra gì cả.

Tăng Nghị cũng muốn khuyên thêm, nhưng Từ lão hôm nay rời đoàn Cán bộ Lão thành một mình đi riêng nếu xảy ra chuyện gì, hắn cũng không đảm đương nổi. Chuyện ngày hôm qua đã làm tỉnh Nam Giang long trời lở đất, hắn nói:

- Lão Thủ trưởng, hay là...

- Bây giờ dẫn ta đi.

Từ lão nóng lòng, nhanh chóng ra lệnh, lần này không giống như vừa rồi, vừa trừng mắt sát khí đằng đằng. Loại sát khí này không bình thường chút nào, Thang Vệ Quốc không thể nào sánh được, cảm giác như mây đen đè ập xuống.

Tăng Nghị không có cách nào khác, đành nói:

- Nhưng bữa ăn chính phải là ăn cơm, lão Thủ trưởng không nghe theo sắp đặt của tôi, tôi cũng không nói địa phương này ở đâu.

- Tên oắt con này còn dám mặc cả trả giá với ta nữa.

Từ lão ngoài miệng nói như vậy nhưng trên người sát khí không còn tồn tại nữa, vừa rồi như mây đen bao trùm, còn hiện giờ là bầu trời xanh trong:

- Có nói cũng thừa, nhanh dẫn đường.

Tăng Nghị biết rằng Từ lão đã chấp nhận, lúc xuống lầu Tăng Nghị còn cố ý mang theo Từ Lực theo.

Chợ đêm Thành phố Bạch Dương là địa danh khá nổi tiếng. Khi trời vừa tối, con đường nhanh chóng náo nhiệt. Lúc này, thời gian còn sớm, trên đường đi có rất nhiều tiệm cơm còn chưa bắt đầu buôn bán. Khi ánh đèn bắt đầu sáng lên, mọi người đều chuẩn bị khai trương buôn bán.

Đứng ở đầu phố, Tăng Nghị đã thấy được tiểu khách sạn như lời Lý Vĩ Tài nói, lúc ấy hướng Từ Lực đưa mắt liếc qua một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui