Thủ Tịch Ngự Y

Tăng Nghị cười nói:

- Ai bảo tôi là chủ nhà chứ? Nếu Đổng tổng muốn ở Nam Giang có được một căn nhà nhỏ, tôi đây sẽ nghĩ biện pháp.

Đổng Lực Dương vừa nghe thì liền lên tiếng:

- Chú em Tăng đối với lão ca ca này thật đúng là không thể chê được.

Ông không nghĩ tới Tăng Nghị căn bản sẽ không đưa ra bất luận một điều kiện nào, thầm nghĩ chính mình đã lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Tăng Nghị nếu muốn đưa ra điều kiện, thì lúc trước sợ là sẽ đường đường tăng giá đất lên rồi, cần chi phải đợi đến hiện tại chịu cái tiếng “vơ vét tài sản” chứ. Lúc trước, Tăng Nghị lấy một căn biệt thự nhỏ đổi lại một bộ phương án kế hoạch của mình, điều này nó rõ chính là âm thầm giúp đỡ mình. Đáng tiếc lúc ấy chính mình lại không hiểu rõ tin tức của Tiểu Ngô Sơn, ngược lại còn bỏ qua ý tốt của Tăng Nghị.

- Đợi khi nào khu mới Tiểu Ngô Sơn khởi động, nếu không chê, tôi đây làm anh, nhất định sẽ mang một phần lễ vật, tự mình trình diện cổ động cho chú em Tăng.

Đổng Lực Dương cười ha hả.

Tăng Nghị cũng không giả bộ, tự nhiên hào phóng nói:

- Có Đổng tổng, một ông trùm trong thương giới ủng hộ, Tiểu Ngô Sơn triển vọng được xem trọng rồi.

Đổng Lực Dương khoát tay chặn lại, nói:

- Cái gì mà là ông trùm chứ? Cậu đây không phải là chê cười tôi chứ? Thật sự là với tài trí của chú em Tăng, cậu muốn gia nhập kinh thương thì tôi nhất định chủ động khiến hiền, đứng sang bên cạnh rồi. Hahah…

Thường Tuấn Long trong hội sở tìm được Tôn Dực, vẻ mặt lo lắng, như có chuyện quan trọng phải cần thương lượng với Tôn Dực.

Tôn Dực trong lòng cảm thấy không thể nào cao hứng nổi. Hôm nay có một vị nữ minh tinh mà y rất yêu thích đến Vinh Thành. Y đang mở tiệc chiêu đãi vị nữ minh tinh này. Mấy chén rượu nhạt xuống bụng, song phương tình nồng, đang muốn đi tiếp thêm một bước nữa, nhưng Thường Tuấn Long đột nhiên lại xuất hiện trong lúc mấu chốt, Tôn Dực cao hứng mới là lạ.

- Thường thiếu tìm anh có việc, anh trước xin phép ra ngoài một chút.

Tôn Dực đành phải khai báo một câu rồi đứng dậy.

- Tôn thiếu đi nhanh về nhanh, con cua này em đã lột xong rồi. Em ăn thịt cua, Tôn thiếu ăn gạch cua.

Vị nữ minh tinh kia thanh âm quyến rũ, bày ra bộ dạng làm nũng.

Thường Tuấn Long nhíu mày, thầm nghĩ Tôn Dực dù gì cũng là nhất thiếu ở Nam Giang, thế mà đi cùng với hạng người này. Quả thực là tục không chửi được.

Tôn Dực thì lại vẻ mặt vui thích nói:

- Hành Hành, anh đi một chút rồi về.

Nói xong liền cùng với Thường Tuấn Long đi ra ngoài, đi vào trong một gian phòng cực kỳ im lặng khác.

- Thường thiếu, sắc mặt của anh hình như không được tốt.

Tôn Dực hôm nay tâm trạng rất tốt, sau khi ngồi xuống còn vui đùa với Thường Tuấn Long một câu.

Thường Tuấn Long lại không có tâm trạng nói giỡn, rầu rĩ ngồi trên ghế sofa, nói:

- Chuyện khu mới Tiểu Ngô Sơn, Tôn thiếu có nghe nói hay chưa?

Tôn Dực thản nhiên cười, nói:

- Thường thiếu hôm nay đến đây là vì chuyện này?

- Tôi nghe nói khu mới Tiểu Ngô Sơn đã được giao trong tay Tăng Nghị. Hắn ta ở nơi này muốn làm một cái vấn đề an dưỡng nào đó.

Thường Tuấn Long nhìn Tôn Dực, nói thẳng sự băn khoăn của mình:

- Tôi thấy đây là hướng về hồ Tinh Tinh của chúng ta mà tới.

Mấy ngày hôm trước, Tăng Nghị đến tỉnh Chi Xuân, Thường Tuấn Long còn tưởng rằng Tăng Nghị muốn điều đến tỉnh Chi Xuân. Ai nghĩ đột nhiên phong vân biến sắc, tuyến đường vừa mới thay đổi, khu mới Tiểu Ngô Sơn lại ngang trời xuất thế.

Tôn Dực ừ một tiếng, từ trong túi quần lấy ra cái bật lửa, chậm rãi đốt một điếu thuốc, nói:

- Việc này tôi biết rồi, bao gồm phương án Tăng Nghị giao cho tỉnh, tôi cũng đã xem qua rồi. Không có nghiêm trọng như anh đã nghĩ đâu. Hắn làm Tiểu Ngô Sơn của hắn, chúng ta làm hồ Tinh Tinh của chúng ta. Hai cái không thể làm chung.

Thường Tuấn Long cau mày nói:

- Nếu là khu sinh thái mới, nhất định sẽ là một hạng mục xa hoa. Đối với hạng mục hồ Tinh Tinh của chúng ta có thể lợi ích xung đột đấy.

- Thường thiếu ít băn khoăn đi, tôi hiểu mà.

Tôn Dực phun ra một đám khói thuốc, nói:

- Nhưng con đường này phải đi từng bước một. Cơm thì phải ăn từng miếng. Tiểu Ngô Sơn đầu tiên là phải xây xong căn cứ bảo vệ sức khỏe, tiếp theo là phát triển sản nghiệp an dưỡng. Cuối cùng mới là những sản nghiệp tương quan khác. Đạo lý này Thường thiếu cũng nên hiểu chứ?

Thường Tuấn Long hiểu được ý tứ của Tôn Dực. Đợi khi Tăng Nghị làm xong dự án Tiểu Ngô Sơn, đưa ra làm bất động sản thì đó cũng phải là chuyện của một hai năm sau. Khi đó nếu mình không thoát thân thì nói không chừng hồ Tinh Tinh đã có thể làm tốt rồi, trái lại có thể tấn công Tiểu Ngô Sơn.

Tôn Dực nói không phải là không có đạo lý. Lần trước Tăng Nghị lợi dụng tuyến đường bay chèn ép hạng mục hồ Tinh Tinh là vì phản kích, ai cũng không nói được gì. Nhưng hiện tại Tôn đại công tử đã chịu thua rồi, mà ngay cả Chủ tịch tỉnh Tôn cũng đã thỏa hiệp nhượng bộ. Tăng Nghị nếu cứ không buông tha cho hồ Tinh Tinh thì chính là không để Chủ tịch tỉnh Tôn vào mắt.

Tuy nhiên, Thường Tuấn Long vẫn lo lắng nói:

- Tăng Nghị cho tới bây giờ vẫn không theo lẽ thường an bài.

Tôn Dực cười mũi, nói:

- Thường thiếu, anh không cần phải lo lắng. Tôi nói thật với anh, khu mới Tiểu Ngô Sơn này có muốn làm cũng làm không được đâu. Tăng Nghị tiểu tử kia là váng đầu. Căn cứ bảo vệ sức khỏe chiến tích có sẵn thì không làm, mà lại đi cố gắng làm cái việc không đâu. Cái gì là khu sinh thái mới, tôi thấy lần này hắn hơn phân nữa là mũi dính đầy tro rồi.

Thường Tuấn Long nói:

- Tăng Nghị người này có thể nói là nổi tiếng gây sức ép. Khu công nghệ cao trong tay hắn không phải là có thể thành công xoay người sao?

- Tôn hầu tử cũng có thể gây sức ép, nhưng cũng không thoát khỏi ngũ hành sơn của Phật tổ Như lai.

Tôn Dực hừ lạnh một tiếng:

- Đây nhất thời, kia nhất thời. Lúc trước Phương Nam Quốc còn ở Nam Giang thì không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật. Mọi người đối với hắn ít nhiều chiếu cố. Nhưng hiện tại, đòi tiền không có tiền, người quan trọng thì không có ai. Từ trên xuống dưới cũng không xứng hợp. Tăng đại thiếu cho dù có bảy mươi hai phép thần thông cũng không thể tạo ra một cái gọi là khu sinh thái mới cho rõ ràng.

Thường Tuấn Long đối với cục diện tỉnh Nam Giang cũng không phải hoàn toàn là không hiểu. Y biết khu mới Tiểu Ngô Sơn là cao tầng ở tỉnh một lần xoay cổ tay. Chỉ có điều y không lạc quan như Tôn Dực. Các lãnh đạo ở tỉnh canh phòng nghiêm ngặt như vậy, nhưng cũng có một chỗ trống cho Tăng Nghị chui vào, đem khu mới Tiểu Ngô Sơn cho ra đời. Hơn nữa, Tôn đại thiếu dường như có chút dễ quên. Lần trước, Tôn Văn Kiệt cũng không thể trấn nổi con khỉ Tăng Nghị này.

Đủ loại như thế làm cho Thường Tuấn Long không thể yên tâm được. Y nói:

- Tôn thiếu, lời tuy như thế, tôi thấy chúng ta cần phải phòng bị mới tốt. Nếu chẳng may….

Tăng Nghị cực kỳ không kiên nhẫn nói:

- Anh cứ việc buông lỏng một trăm phần trăm đi. Tăng Nghị cho dù có gây sức ép lên trời cũng chỉ có thể xây dựng ra vài căn cứ an dưỡng mà thôi, căn bản không uy hiếp được hồ Tinh Tinh. Lần này không cần chúng ta ra tay, sẽ có người hung hăng giáo huấn vị Tăng đại thiếu chúng ta một lần.

Thường Tuấn Long trong lòng thở dài một tiếng. Y hiểu được tâm tư của Tôn Dực căn bản không còn ở hồ Tinh Tinh nữa mà là trên người con nữ minh tinh kia. Nửa câu không hợp, Thường Tuấn Long đành phải buông tha cho, nói:

- Hy vọng là như thế.

- Yên tâm đi, tôi có tâm lý nắm chắc mà.

Tôn Dực thấy Thường Tuấn Long không còn chuyện gì khác thì liền đứng lên, đi ra ngoài vài bước, đột nhiên quay người lại nói:

- Nghe nói khu công nghệ cao ngày mốt sẽ cử hành một nghi thức thành lập khu mới Tiểu Ngô Sơn. Đến lúc đó, chúng ta cùng đến tham dự, thổi phồng cho vị Tăng đại thiếu của chúng ta một chút.

Thường Tuấn Long gật đầu. Đi xem náo nhiệt thì đối với mình cũng có chỗ tốt.

Cũng may Tôn đại công tử cuối cùng cũng nghĩ tới chính sự rồi, hỏi:

- Đúng rồi, chuyện của hồ Tinh Tinh khu công nghệ cao an bài như thế nào?

Thường Tuấn Long nói:

- Chuyện này bọn họ đã tiến hành rồi. Thông báo quảng cáo cũng đã tuyên bố ra ngoài. Tuy nhiên, theo tôi được biết, người tham dự cạnh tranh cũng không có mấy ai.

Tôn Dực nhíu mày. Nếu không để cho đám lão đại này thống khoái mà móc bạc ra, mà tự mình đi làm thì chuyện sẽ khó giải quyết. Y nói:

- Được, cần phải nghĩ biện pháp thôi.

Thường Tuấn Long thầm nghĩ cuối cùng thì anh cũng biết nghĩ tới đại sự trước mắt chính là hồ Tinh Tinh rồi. Đây không phải là nhìn Tăng Nghị chê cười hay xui xẻo mà là làm cho người ta cao hứng đất. Nhưng điều này không có nghĩa là hạng mục hồ Tinh Tinh sẽ được xem trọng. Y nói:

- Tôn thiếu, tôi cảm thấy….

- Đợi sau khi nghi thức khu công nghệ cao chấm dứt, hai người chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, xuất ra một thi thố.

Tôn Dực trực tiếp cắt đứt lời của Thường Tuấn Long, khoát tay rồi tiến vào phòng riêng kia.

Nghe được bên trong truyền ra tiếng cười rúc rích, Thường Tuấn Long vẻ mặt sa sầm. Chó má, trời sập xuống còn có người cao đỡ đòn. Dù sao hạng mục hồ Tinh Tinh thất bại, người thứ nhất xui xẻo chính là Tôn đại thiếu. Bố sốt ruột làm gì?

Tức giận, Thường Tuấn Long phẩy tay bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui