45.
Điều lạ lùng là nồng độ rượu không cao nhưng lại làm anh say.
Cô và anh vừa uống rượu vừa trò chuyện, kể đủ thứ chuyện thú vị ở trường, chỉ không đề cập đến việc chia tay sau đó.
Anh im lặng nghe cô kể những chuyện ở trường đại học Mỹ.
Cô nói thao thao bất tuyệt, anh nghe say sưa.
Có cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Anh say.
Rất say.
Nếu không sao lại nhìn Khương Nhu không chớp mắt, miệng còn gọi khẽ, “Chị…”
Khương Nhu sửng sốt, mỉm cười hỏi anh, “Gọi tôi là gì?”
“Chị…” Anh nheo nheo mắt, nhăn nhăn mày, như đang lơ mơ, giọng khàn khàn.
Khương Nhu bật cười.
Cô bước đến gần anh, cúi nhìn thẳng vào mắt anh, mắt anh sương mù mênh mông, dáng vẻ mơ màng đáng thương.
“Trêu tôi?” Khương Nhu nhẹ nhàng hỏi.
“Không có.” Anh say cũng cố gắng giữ lý trí, thấy cô đến gần là lùi lại một chút.
Không?
Khương Nhu buồn cười ~ Lý Tầm, say rồi còn bướng? Cứng miệng mà còn gọi người khác là chị?
Cô đến gần hơn, kề sát mặt môi anh, cười nói
“Cậu có biết không được tùy tiện gọi người khác là chị không?”
Không khí mờ ám vô cùng.
“Không biết.” Lý Tầm say rồi như mất khả năng suy nghĩ, ngơ ngác nhìn cô.
“Chị lớn tuổi hơn tôi…”
“Vậy em trai, tôi hỏi cậu---” cô cười nói.
“Ừm?” Mắt anh mờ mịt.
“Cậu có bạn gái không?” Cô hỏi.
“Không có.” Giọng anh mềm như bông.
“Vậy chúng ta thử xem…”
“…” Anh ngơ ngác nhìn cô, phỏng đoán ý cô là gì.
“Tốt.” Không để anh kịp lên tiếng, Khương Nhu chặn môi anh lại.
Anh tỉnh táo ngay lập tức.
Tim đập loạn nhịp.
Khương Nhu chỉ chạm nhẹ vào môi anh rồi rút lui sau vài giây.
Môi chàng trai này sao lạnh như vậy?
Anh kinh ngạc, ngượng ngùng, lại nảy sinh sự lưu luyến khôn cùng
“Không được tùy tiện gọi người khác là chị, biết chưa?” Khương Nhu liếm môi, cảnh cáo anh.
Lý Tầm đâu còn nghe thấy lời cô nói.
Anh chăm chú nhìn vào đôi môi khép mở của cô, cô còn liếm môi, quả thực muốn giết chết anh.
“Sợ choáng váng rồi à?” Khương Nhu tức tối giơ tay khua khua trước mặt anh.
Lý Tầm cúi đầu không nhìn cô nữa.
Anh cưỡng lại sự thôi thúc muốn hôn cô.
Nhưng cảm giác này quá hấp dẫn, quá cám dỗ anh.
“Chị hỏi, phải nghiêm túc trả lời.” Khương Nhu không tha, cúi xuống nâng mặt anh lên, ép anh nhìn mình, hỏi nhỏ: ‘Cậu thích chị sao?”
!!
Thích chị sao? Anh siết chặt nắm tay, mím môi không nói lời nào, chỉ nhìn vào mắt cô trìu mến, thâm tình.
Đôi mắt cô to, rất sáng, tựa như dòng suối sâu, anh rơi vào rồi không bao giờ thoát ra được.
“Không nói gì thì tôi đi đây.” Khương Nhu cảm thấy anh thật lạnh lùng.
Cô đã như vậy rồi, tay đã nắm, môi đã hôn, anh còn không thừa nhận? Vậy thì cô thật hết cách.
“Đừng… đi.” Anh lo lắng giơ tay nắm lấy tay cô.
“Không cho tôi đi? Lại là ý gì đây?” Khương Nhu tiếp tục kích anh.
“Con người tôi, thích một người là phải cho người đó biết, tôi thích cậu, hẳn là cậu biết rất rõ điều đó, nếu cậu không có ý đó với tôi… vậy thôi…”
“Chị…” Lý Tầm bỗng vươn tay ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng.
Giọng anh khàn khàn.
“Tôi…”
Tôi rất thích em.
Thật sự rất thích, rất thích em.
Thích em gấp nhiều lần, rất nhiều lần so với em thích tôi.
Những lời như vậy quẩn quanh trong đầu anh hàng trăm lần, nhưng anh không thể nào nói ra thành lời.
“Tôi… tôi không giỏi ăn nói.” Anh đỏ mặt, nói khẽ.
“Ừ.” Trong mắt Khương Nhu chỉ có anh, cô mong chờ anh ôm cô thì sẽ nói ra được điều gì.
“Bố mẹ tôi… từng ly hôn.” Anh lại tiếp tục.
“Ừ.”
“Công việc của tôi rất bận, lương cũng không cao lắm.” Anh có phần kích động, đầu óc vì muốn nói quá nhiều điều mà rối loạn.
“Ừ.” Khương Nhu kiên nhẫn chờ anh.
“Trong nhà chỉ có Tiểu Khương với tôi, tôi nấu ăn cũng không ngon.” Anh càng nói càng nặng nề.
“Ừ.” Khương Nhu bắt đầu lo, không biết rốt cuộc anh muốn nói gì.
“Cứ thế này… có thể sẽ… không chăm sóc tốt cho em.” Lý Tầm dừng lại một lúc, gần như muốn bỏ cuộc nửa chừng, rồi lại cắn răng nói tiếp: “Tôi có thể thích em không?”
“…”
Khương Nhu im lặng, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh nói không phải là em có thể làm bạn gái tôi không?
Cũng không phải tôi có thể làm bạn trai em không?
Mà là sợ chăm sóc cô không tốt, hỏi anh có thể thích cô không?
Chắc chắn anh là chàng trai dịu dàng nhất thế giới này, cũng là chàng trai yêu cô nhất, yêu đến mức phải hèn mọn thế nào mới có thể hỏi cô, có thể thích cô hay không?
Đồ ngốc này.
Khương Nhu mỉm cười, “Nếu tôi nói không thể thì sao?”
Nhìn thấy vẻ luống cuống lẫn cố gắng kiềm chế của anh, thật vui.
“Đồ ngốc.” Cô cố ý giơ tay vòng ôm lấy cổ anh, “Thích em không cần sự đồng ý của em, huống hồ em cũng đồng ý.”
Một câu “đồ ngốc” này khiến lòng anh dậy sóng.
Anh không thể kiềm chế được, cúi đầu hôn cô.
Khoảnh khắc ấy, đầu óc anh trống rỗng.
Chỉ còn lại hơi thở của cô, hương vị ngọt ngào, mềm mại của môi cô.
Mới bắt đầu, anh hôn cô vội vàng, không có tiết tấu, như thể trút hết những cảm xúc và tình yêu sâu đậm mà anh không thể nói ra thành lời kia.
Sau đó, hai người đều khó thở, thở hổn hển, anh mới dần chậm rãi lại, nhẹ nhàng liếm môi cô, một lần lại một lần.
Không biết qua bao lâu, đến khi cả hai gần như kiệt sức, anh mới buông cô ra, tựa đầu vào đầu cô, nhắm mắt, thở dồn.
“Chờ chút ~ em phải chụp lại làm kỷ niệm.” Khương Nhu nhớ ra gì, lấy di động trên bàn chụp một tấm ảnh chung của hai người.
Ảnh chụp cô hôn lên mặt anh, tai anh đỏ ửng.
“Đừng chụp.” Anh giữ tay cô lại, ánh mắt tràn đầy khao khát nhưng lại nhanh chóng dời tầm mắt đi nơi khác.
“Em không chụp ảnh, sáng mai tỉnh rượu anh không thừa nhận, lại làm mặt lạnh thì em tìm ai kiện đây?” Cô cười.
Có câu rèn sắt khi còn nóng, cũng có câu lưu lại chứng cứ.
Cô cảm thấy với tính cách này của Lý Tầm, hoàn toàn có khả năng sau khi tỉnh rượu anh sẽ không thừa nhận.
Anh nhút nhát như vậy, bình tĩnh tự chủ như vậy, hiếm khi có một lần mất kiểm soát, lại là khi đang say.
“Lỡ như điện thoại mất, người khác nhặt được thấy…” Lý Tầm muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn điện thoại của cô.
“Chỉ hôn xíu, có phải ảnh khêu gợi ướt át gì đâu mà sợ?” Khương Nhu nhìn vẻ nghiêm túc của anh.
Nào ngờ vừa nói xong chữ khêu gợi, không khí bỗng lúng túng.
Lý Tầm xấu hổ quay đi.
“Hay là… anh muốn em chụp gì bạo hơn à?” Khương Nhu muốn trêu anh.
Nhìn anh ngượng ngùng, nhìn anh kiềm chế, nhìn anh không thể nổi giận thật động lòng.
“Chị… em…” Tai Lý Tầm càng đỏ, cố ý kéo giãn khoảng cách.
“Em làm sao?” Cô cố tình dán lại gần.
“Không còn sớm nữa.” Anh đứng bật dậy, mắt thường cũng thấy vẻ căng thẳng của anh.
“Em thấy rất sớm, một ngày 24 giờ, bây giờ mới qua có nửa tiếng.”
“Con gái không nên ngủ quá muộn.
Không tốt.” Lý Tầm giục cô đi ngủ.
“Cũng phải… chúng ta đi ngủ đi.” Khương Nhu chạy tới giữ chặt tay Lý Tầm, cười hì hì.
“Không phải chúng ta.” Lý Tầm trốn rồi lại tránh, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Lý Tầm, anh có ý gì hả?” Khương Nhu không thôi, việc này dây dưa kéo dài cả 7 năm, cô không dễ dàng buông tha anh.
“…” Lý Tầm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, chần chừ vài giây rồi đè nén lại, “Chưa có chuẩn bị…”
Cô đến đột ngột như vậy, tấn công mạnh mẽ, anh chưa kịp chuẩn bị, tâm lý, sinh lý… còn cả điều kiện cần--- không có bao cao su.
“Việc này còn cần chuẩn bị cái gì?” Khương Nhu bị vẻ nghiêm túc của anh chọc tức, bật cười.
“Tôi ngủ phòng cho khách.”
Nói rồi Lý Tầm bỏ đi.
Đúng là vô tình!
Khương Nhu nhìn theo bóng lưng anh cảm thán, em trai này không dễ lừa.
Nhưng giây tiếp theo, thấy anh đâm sầm vào cửa kính, cô bật cười.
Anh căng thẳng.
46.
Tối nay Khương Nhu ngủ trên giường Lý Tầm.
Cô nằm trên giường nghĩ hôm nay hơi điên rồ, cả cô, cả Lý Tầm.
Cô nghĩ quay về để xác định tình cảm của mình với Lý Tầm.
Kết quả lại là thấy sắc nổi lòng tham, hôn người ta luôn.
Lưu manh!
Cô tự mắng mình.
Nhưng trước đây cô chưa từng nhìn kỹ Lý Tầm, có thể do tác dụng của cồn, cũng có thể do bầu không khí hôm nay, cô thấy Lý Tầm trưởng thành dáng vẻ rất… Dù sao mình mà không chà đạp thì cảm thấy thật có lỗi với bản thân.
Nhưng em trai chính là em trai, hôn một cái đã ngượng ngùng đến vậy chứ đừng nói tiến xa thêm một bước.
Cô – một phụ nữ xinh đẹp thế này – ở ngay trước mặt mà anh lựa chọn ngủ một mình?
Cô không cam lòng.
Ngày hôm sau cô dậy rất muộn.
Lý Tầm đã gõ cửa phòng cô ba lần, cô vẫn không dậy.
“Chị…” Giọng anh vang lên ngoài cửa.
“Ơi? Sao?” Khương Nhu buồn ngủ trở người, uể oải nói, “Anh vô không?”
“Không dậy ăn cơm sao?” Anh vẫn không có ý định đi vào.
“Anh vào kéo thì em dậy.” Khương Nhu đùa dai, muốn trêu anh vào.
“Tôi… ở bên ngoài chờ.”
Từ chối?
“Anh vào đi, em không tìm thấy quần áo, anh tìm giúp đi.”
Đàn ông buổi sáng thường mãnh liệt, cô không tin không tóm được cậu em này?
“Tìm lại thử xem.”
Từ chối + 1?
Ngoài phòng vang lên tiếng thở dài, anh đi rồi?
Chết tiệt!
Anh thực sự không vào?
Khương Nhu ngồi bật dậy, hoài nghi nhân sinh.
Không phải chứ, em trai không có bệnh gì khó nói
đấy chứ?
Cô nghe nói bác sĩ vì nhìn nhiều, biết nhiều, sẽ có rào cản tâm lý, không có hứng thú với phương diện kia.
Em trai Lý Tầm không - phải - thực - sự - không - được đó chứ?
Cô vội vàng lấy di động ra tra trên Baidu.
“Bác sĩ nam ‘không được’ sao?”
“Bác sĩ nha khoa không “làm” được việc đó sao?”
“Vì sao bác sĩ nha khoa không có hứng thú với phương diện kia?
…
Những câu trả lời tìm được rất kỳ quái, không chính xác.
Nào là vì mỗi ngày nhìn răng bệnh nhân nên khi hôn sẽ dùng lưỡi đếm răng, sự chú ý tập trung vào răng nên hôn không có cảm giác, vì thế rất khó tiến thêm bước nữa?
Nào là vì bị hôi miệng thì bác sĩ nha khoa khi hôn sẽ chú ý phân chia các kiểu hôi miệng khác nhau?
Cái quỷ gì vậy?
Lạ lùng nhất có người nói do niềng răng sẽ cắt vào lưỡi nên bác sĩ nha khoa sẽ không dám hôn người niềng răng, cả quá trình sẽ lo lắng đề phòng…
Khương Nhu ném di động xuống.
Vô lý.
Không được, cô phải làm gì đó, thử cậu em này.
Cô lóe lên một ý tưởng, đứng dậy chạy đến tủ quần áo của Lý Tầm, lôi quần áo anh ra.
Người này đúng là, ngăn nắp, chỉnh tề khủng khiếp.
Áo sơ mi thuần màu trắng, đen, xám.
Cô chọn chiếc áo sơ mi trắng mặc vào, cố ý làm tóc rối lên, đi chân trần bước ra khỏi phòng.
Không thấy Lý Tầm ở ngoài, cô vào bếp.
Cô có mục tiêu rõ ràng, đến trước tủ bát, mở cửa nhón chân lấy ly bên ngăn trên.
Động tác này có nghiên cứu kỹ lưỡng, ví dụ như khi nhón chân thì mũi chân chấm đất, không được mang giày, thế mới có thể tạo ra đường cong đẹp mắt từ bắp chân đến mắt cá chân.
Ví dụ như áo sơ mi phải của đàn ông, vì che khuất được phần mông, nửa kín nửa hở mới là cám dỗ nhất.
Còn nữa, cổ áo sơ mi phải mở hai nút, như vậy khi giơ tay lấy đồ thì vai áo sơ mi tuột xuống lộ đường dây áo đen bên trong.
Một loạt động tác, từng chi tiết được cô cân nhắc kỹ lưỡng, cô đắc ý.
Cô không tin như thế mà em trai còn không chịu bó tay chịu trói.
Khóe miệng cô cười khẽ, cầm ly, tự tin quay người.
Cậu em sẽ bị cô mê mẩn thần hồn điên đảo, chỉ hận không thể nhào lên, còn gì mà rụt rè.
Haizz… em trai à.
Cô chờ, chờ.
Sau đó ngẩng lên, nụ cười cô biến mất.
Bởi vì bên ngoài bếp có đôi mắt nhìn cô chăm chăm.
Không, là ba đôi mắt.
Cô cười không nổi nữa.
Hai người phụ nữ bên cạnh Lý Tầm là ai?
47.
“Con trai, vị này là?”
Nụ cười bà Lâm cứng ngắc đến nỗi có thể nhìn thấy các cơ trên mặt.
Lý Tầm ngẩng lên nhìn Khương Nhu, anh cũng ngây người trong giây lát.
Cô mặc áo anh ra ngoài?
Sắc mặt Lý Tầm đen đi.
“Bạn.”
Anh toát mồ hôi lạnh đi về phía Khương Nhu.
Khương Nhu thấy anh đi tới, mặt tối sầm, cô hối hận vạn lần.
Cô nhanh chóng điều chỉnh tư thế, nhanh chóng cài nút áo lại, túm tóc mình vuốt lại.
Hành động quyến rũ này bị ba người nhìn thấy, cô muốn tìm lỗ chui xuống, muốn chết.
“Sao không mang giày?” Trong lời Lý Tầm có phần trách cứ, anh cởi áo khoác trùm lên người cô, kéo khóa lên mức cao nhất, che kín mít.
“Sao còn có khách?” Khương Nhu dùng khẩu hình hỏi.
Lý Tầm liếc nhìn hai người bên ngoài, giọng rất nhẹ, “Mẹ tôi với dì Lưu.”
“Mẹ anh?” khóe miệng Khương Nhu run rẩy.
Xong đời rồi!
Cô giận sự bốc đồng của bản thân muốn trợn mắt ngã ra đây luôn.
“Mặt đất lạnh.” Lý Tầm hơi do dự, vẫn khom người xuống bế bổng cô lên.
Cơ thể bay lên không trung, Khương Nhu giật mình.
Nếu bình thường cô sẽ vui tới cực điểm, thậm chí còn nhân cơ hội trêu đùa em trai, nhưng lúc này…
Cô không làm được, cô còn cần mặt mũi.
Thể diện cô đã ném hết trước mặt mẹ anh, sao anh còn ngang nhiên ôm cô trước mặt người khác?
“Lý Tầm! Thả em xuống.” Khương Nhu hạ giọng.
“Đừng lộn xộn.” Lý Tầm không để ý sự kháng nghị của cô, cứ thế ôm cô vào phòng, hoàn toàn phớt lờ hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Bước vào phòng, anh thấy cô xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, anh cảm thấy buồn cười.
“Còn không xuống?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Khương Nhu nghe tiếng ngẩng lên, thấy anh nhìn mình cười, nghẹn lời.
Đi quyến rũ người ta mà kết quả lại thành ra thế này.
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mặt mũi ném sạch, cô đâu còn tâm tư gì chọc ghẹo em trai.
“Sao mẹ anh đến đột ngột vậy? Mà không, sao anh không nói với em? Hại em…”
Aaaaaa nghĩ cảnh mình hớ hênh, cô quá xấu hổ.
“Sao lại mặc áo tôi?” Lý Tầm không trả lời câu cô hỏi, bỗng cúi đầu nhìn cô chăm chăm.
“Không có đồ mặc.” Cô còn có thể nói gì nữa?
“Không có đồ mặc?” Lý Tầm buồn cười nhìn cô, nói khẽ, “Quần cũng không có?”
Nói rồi ánh mắt rơi trên đôi chân mịn màng của cô.
Chỉ mấy giây, anh dời mắt đi nơi khác, hầu kết lăn lăn.
“Chưa kịp tìm.” Khương Nhu giãy khỏi tay anh tuột xuống, đi tới giường lấy quần áo của mình.
Lý Tầm hít một hơi thật sâu, dùng tay trái đóng cửa lại.
Khương Nhu lấy quần áo của cô vào nhà tắm thay.
Cô mặc xong chỉ vài phút.
Khi đi ra thấy anh còn đứng ở cửa nhìn cô.
Khương Nhu chậm chạp bước tới, ngày càng gần anh.
Anh nhớ hình ảnh tối qua hôn cô, tim đập dồn, nhìn cô như ngừng thở.
Không lẽ cô định đến hôn anh?
Tối qua uống say, bây giờ tỉnh táo, trái tim anh bắt đầu quá tải không chịu nổi.
Nhưng nếu cô nhất quyết, anh suy nghĩ, mình cũng không cách nào từ chối.
Anh siết chặt tay, đợi nụ hôn của cô.
“Sao anh còn đứng đây? Chúng ta ra ngoài nhanh đi, để lát nữa lại bị hiểu lầm.”
Khương Nhu cảm thấy ấn tượng đầu tiên của mình với mẹ Lý Tầm không tốt, cô phải ra ngoài cứu vãn tình thế.
Hai người còn ở trong phòng mãi không ra sẽ khiến người khác nghĩ lung tung.
??
Lý Tầm nhìn cô, ngập ngừng.
Cô không phải muốn hôn anh?
Anh xấu hổ nghiêng mặt đi, lòng thoáng thất vọng.
“Ừ.” Lý Tầm lúng túng giơ tay mở cửa.
“Này, Lý Tầm… anh… hay là ôm em một cái đi.”
Khương Nhu không vững tâm, suy cho cùng mới xác lập quan hệ cách đây vài giờ, hiện tại đã phải gặp phụ huynh, điều này khiến cô có phần không chịu nổi.
“…” Cảm giác thất vọng vừa rồi lập tức biến mất, Lý Tầm hưng phấn, mong đợi.
Thấy anh bất động, Khương Nhu đành chủ động ôm anh để cổ vũ bản thân.
Cô nói ôm một cái đúng là một cái.
Tay anh còn chưa kịp ôm lại cô thì cô đã buông tay.
Chậc, chưa đủ.
Anh thầm phàn nàn.
Nhưng sắc mặt anh khôi phục lại như thường,.
cùng cô ra ngoài.
Cô ngồi bên bàn ăn, ngượng ngập nhìn mọi người.
Lý Tầm vẫn giữ bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt.
Cô thực sự nghi ngờ không biết tối qua người hôn cô, gọi chị ơi và Lý Tầm bây giờ có phải là một người không.
48.
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Bà Lâm mỉm cười.
Mặc dù con trai nói là bạn nhưng người sáng suốt đều hiểu, tuyệt đối không phải bạn bè bình thường, đã qua đêm cùng nhau, còn mặc áo con trai bà, có những việc không cần nói cũng biết.
Bà dò hỏi những thông tin cơ bản của Khương Nhu.
“Dạ, năm nay cháu 26.” Khương Nhu cố gắng lễ phép hết mức đáp.
Nụ cười bà Lâm cứng đờ.
Lý Tầm 24, vậy là lớn hơn con bà 2 tuổi?
“26 sao? Không nhìn ra, nhìn cháu rất trẻ.
Cháu với con cô quen nhau thế nào nhỉ?” Bà Lâm đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt Khương Nhu, ý bảo cô ăn thêm.
Trời ạ, giờ cô ăn không vô, được chứ?
“Cháu và anh ấy học cùng trường.”
“Bạn cùng trường?” Bà Lâm nghi hoặc, con trai mình yêu trong lúc đi học? Bà không hề biết.
“Đại học?” Bà lại hỏi.
“Trung học ạ.” Khương Nhu trả lời đúng sự thật.
Cô nhận ra mẹ Lý Tầm là người phụ nữ thành đạt điển hình, nói chuyện khéo léo, dẫn dắt từng bước, tạo cảm giác kiểm soát mọi việc.
Tuy cô cho rằng yêu đương không có vấn đề gì nhưng không hiểu sao nhìn mẹ Lý Tầm, cô luôn có cảm giác như mình làm sai.
Mẹ anh không dễ gần như vẻ ngoài.
“…”
Bàn tay cầm ly café của bà Lâm khựng lại.
Cấp 3?
Không phải là yêu sớm sao?
Lý Tầm học cấp 3 ở Giang thành, hai đứa thông đồng với nhau khi đó? Thời gian đó bà với bố Lý Tầm bận kiện tụng ly hôn, tranh giành quyền nuôi Lý Tầm.
Nào ngờ Lý Tầm không chọn ai mà đi theo ông nội, có sự tham dự của cô gái này không? Hay cô gái này là người xúi giục? Lần đó Lý Tầm nổi loạn vô cùng, thậm chí không gặp mặt bà, khiến bà không chiếm được ưu thế trong trận chiến giành quyền nuôi con.
“Ồ? Thế bây giờ cháu làm việc tại Giang thành sao?” Bà Lâm tiếp tục uống café, mặt không đổi sắc hỏi tiếp.
“Ăn đi.” Lý Tầm gắp cho cô một miếng trứng, giục cô ăn, tâm trạng không quá tốt.
“Không phải cùng làm việc ở bệnh viện chứ?” Bà Lâm chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
“Không ạ, cháu là bệnh nhân của anh ấy.” Khương Nhu cười.
Bệnh nhân? Bệnh nhân và bác sĩ, như thế ảnh hưởng không tốt đến con trai.
Bà Lâm hít sâu một hơi.
“Vậy sao? Rất có duyên nhỉ.” Bà cười nói.
Sau đó bà vẫn tiếp tục như có như không hỏi thêm một số thông tin, Khương Nhu đều trả lời đúng sự thật.
Không như lần trước đối phó với mẹ Lương Thừa, lần này Khương Nhu cố gắng hết sức giữ lễ phép, cố gắng uyển chuyển, cô không muốn để lại ấn tượng xấu vì bà ấy là mẹ Lý Tầm.
Nhưng rõ ràng khi rời đi, sắc mặt bà ấy không tốt lắm.
Khương Nhu hơi buồn bực.
Mọi người đều không hài lòng với công việc của cô.
Nhưng cô làm việc cô thích, gia đình cô thích thì có gì sai?
Cô hơi chán nản.
“Không cần quan tâm mẹ tôi nói gì.” Lý Tầm đi đến trước mặt cô, nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô.
“Anh cũng không thích công việc của em sao?”Khương Nhu ngước mặt hỏi anh, rất chân thành.
“…” Lý Tầm không trả lời thẳng, vươn tay nắm lấy tay cô, nói: “Em có biết vì sao sáng nay mẹ tôi đến đây không?”
“Tại sao?” Khương Nhu đã muốn hỏi từ sớm, nếu biết bà ấy đến thì có chuẩn bị trước cũng không đến nỗi xấu hổ như vừa rồi.
“Hôm qua tôi đến nhà mẹ tôi, bây giờ bà ấy rất hạnh phúc.
Tôi ăn cơm tất niên cùng gia đình bà, sau đó tôi về nhà.
Em hỏi vì sao tôi không ăn bánh kem, không phải tôi không thích ăn, mà vì không ai nhớ hôm qua là sinh nhật tôi.”
Anh thở dài, ngón tay mân mê lòng bàn tay cô.
“Sáng nay bà ấy mới nhớ ra, cảm thấy có lỗi nên vội vàng đi mua quà, sáng sớm chạy đến đây.
Hàng năm bà ấy đều ở Giang thành, em không ở Giang thành, nhưng mừng sinh nhật tôi chỉ có mình em, em hiểu không?”
Anh nói rồi mỉm cười tự giễu.
Khương Nhu sững sờ.
Cô không biết nên nói thế nào… Sinh nhật của mình mà cha mẹ ruột mình không nhớ là điều đáng buồn thế nào.
Vậy mà anh nói nghe nhẹ tênh.
Như thể tập mãi thành quen.
Anh phải chịu bao tổn thương mới có thể thản nhiên như vậy?
Cô đau lòng vì anh.
“Lý Tầm ~” cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Ừm.”
“Sau này sinh nhật anh, em đều ở bên anh, được không?”
“…” Lý Tầm im lặng không đáp.
“Này, anh nói đi, anh không muốn có em bên cạnh sao?” Khương Nhu cảm thấy anh không nói lời nào thì sốt ruột.
“Không phải… tôi sợ em hối hận.” Lý Tầm dừng lại, “Tính cách tôi lạnh lùng, nhạt nhẽo…”
Sáng nay anh thức dậy, tưởng như đã qua một đời, tất cả những điều tốt đẹp tối qua đều không chân thật.
Nếu không say rượu, anh không biết mình sẽ che giấu tình cảm này đến khi nào, có phải sẽ chờ đợi thêm 7 năm nữa không?
Tuy nhiên, chính vì hôm qua cả hai đều uống rượu nên anh sợ cô chỉ nhất thời xúc động, cảm giác bồng bột qua đi sẽ hối hận.
“Anh nói vậy là nghi ngờ mắt nhìn của em?” Khương Nhu tức tối liếc anh.
Anh không có cảm giác an toàn, cô biết.
“Không phải.” Lý Tầm vội phủ nhận, nhưng phủ nhận rồi, lại thấy không đúng.
“Lý Tầm… Em phải làm thế nào anh mới tin tưởng em thật sự thích anh?” Khương Nhu nắm tay anh, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
Cô nhón chân, ghé sát tai anh thì thầm, “Hay là chúng ta ngủ một lần nhé?”
!!
Lý Tầm lập tức cứng đờ người, một dòng máu nóng từ đầu truyền khắp toàn thân, cả người tê dại.
Khương Nhu thấy tai anh đỏ bừng lên.
“Sao nào, cho câu trả lời đi chứ.” Khương Nhu trêu chọc anh.
“Bây giờ là ban ngày.” Lý Tầm thở dài một hơi, nhắc cô.
“Ban ngày? Vậy tối là được phải không?” Khương Nhu tiếp tục trêu.
“Sao mà em…” Lý Tầm bị cô chọc đến mất bình tĩnh.
“Em làm sao?”
“Không có chút rụt rè của con gái gì cả.” Lý Tầm bị ánh mắt của cô nhìn đến lòng không yên, anh giơ tay ra che mắt cô lại không cho cô nhìn.
“Haizz… Lý Tầm, đừng ngượng mà.” Khương Nhu vùng vẫy muốn gỡ bàn tay che mắt mình ra.
Một giây sau, trên môi cô có cảm giác ấm áp.
Anh hôn cô.
Đầu óc Khương Nhu trống rỗng.
Bị bịt mắt mà hôn?
Cảm giác này khá kích thích.
Cô không phản kháng, ngược lại giơ tay ôm lấy cổ anh.
Hai người ở trong phòng hôn đến mức thở không nổi Lý Tầm mới buông cô ra.
Đầu óc Khương Nhu ong ong, vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ.
Lý Tầm này, nhìn nhã nhặn lịch thiệp mà hôn mãnh liệt như vậy? Khương Nhu cảm thấy nếu còn hôn thêm lúc nữa là cô nhũn người luôn.
“Khó chịu ở đâu sao?” Lý Tầm bình ổn nhịp thở, nhìn mặt cô hồng hồng, đờ đẫn, theo bản năng bác sĩ hỏi cô.
“Không có gì.” Khương Nhu chịu luôn rồi.
Việc này có gì mà khó chịu, không lẽ muốn cô nói là cô dễ chịu đến mức nào sao?
“Chỉ hơi khó thở thôi.”
“Khó thở?” Lý Tầm liếm môi, “Vậy ra ngoài hít thở không khí.”
Khương Nhu “?”
Hít cái gì mà thở, anh thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?
Tức chết.
“Đi thôi.” Lý Tầm giục cô.
Khương Nhu bất lực, liếc anh, phất tay, “Thôi được.”
Lý Tầm giới thiệu Khương Nhu với dì Lưu.
Anh nói dì chăm sóc ông nội và anh từ xưa đến giờ, có thể nói giống như người thân.
Dì Lưu lần đầu thấy Lý Tầm dẫn một cô gái về, nhìn anh vui vẻ như vậy, bà cũng mừng cho anh.
Lão gia đi một năm rồi, cuối cùng đã có người bầu bạn với thiếu niên cô độc này.
Dì Lưu nhìn Khương Nhu thế nào cũng thấy hài lòng, giữ Khương Nhu lại ăn trưa, nấu một bàn đồ ăn ngon.
49.
“Con trai ông có bạn gái, ông biết không?” Bà Lâm ngồi trong xe, lần đầu tiên sau bao năm chủ động gọi điện thoại cho Lý Phong.
“Chuyện tốt.”
“Tốt cái gì? Cô gái kia lớn tuổi hơn nó, công việc không ổn định, suốt ngày vắng nhà, cha mẹ di cư đến Mỹ.
Gia đình như thế có gì tốt? Sau này có chuyện gì, cô ta chạy về nhà mẹ đẻ, con trai ông phải đuổi theo đến Mỹ à?”
“Bà Lâm, bà kích động gì chứ, con trai bà yêu đương thì bà gào rú gì với tôi?” Lý Phong bực bội.
Ông nhận được điện thoại của bà thì kinh ngạc, hai người xem như cả đời không qua lại, ông còn tưởng bà định ôn chuyện cũ.
“Con trai tôi? Nó không phải con trai ông sao? Ông suốt ngày chơi bời với những người phụ nữ vớ va vớ vẩn đến mất trí, quên cả con trai sao?” Bà Lâm nói đến đây thì vô cùng tức giận.
Lý Phong có cô bạn gái trẻ trung, cô ta lại còn mang thai, chuyện này truyền khắp giới kinh doanh.
Thật là già không nên nết!
“Bà nói chuyện đừng thô lỗ thế được không? Cái gì mà vớ va vớ vẩn? Tôi với cô ấy có cảm tình thực sự với nhau.” Ông nghẹn một bụng lửa giận.
“Tình cảm thực? Không có tiền thì cô gái trẻ nào thích ông? Ông đúng là tự lừa mình dối người đến mức bản thân cũng tin là thật.”
Lý Phong nghe bà nói thẳng toẹt ra thì khó chịu.
Nghĩ ngợi vài giây, đắc ý hỏi lại: “Năm đó tôi không có tiền sao bà lại theo tôi?”
!!!
Bà Lâm không ngờ ông lại nhắc chuyện xưa, giận tái mặt.
“Là vì tôi mù!”
Bà gầm lên…
Hai người lần đầu tiên gọi điện thoại lại tan rã không vui.
Quả nhiên hai người không thể nào nói chuyện bình thường.
Bà Lâm lái xe về nhà.
Về đến nhà, hai cô con gái thấy bà về chạy đến.
“Mẹ, hạc giấy con gấp anh trai có thích không?”
“Đồ trẻ con, anh trai thích ngôi sao của chị!”
“Sao của chị xấu hoắc, đâu có đẹp bằng hạc của em.”
“Cũng phải, trong mắt anh trai có rất nhiều ngôi sao, lấp lánh lấp lánh.”
“Đồ mê trai! Mẹ, Viên Viên trong lớp suốt ngày khoe khoang bạn ấy có anh trai là hotboy, phiền ơi là phiền”
…
Hai cô bé sinh đôi tranh nhau nói không ngừng.
Bà Lâm lắc đầu, nhìn thấy con gái thì cũng nguôi giận.
“Anh trai các con có bạn gái, thế nên các con đừng tranh nhau nữa.”
“Cái gì?”
“Là ai vậy mẹ? Mẹ có ảnh không? Bạn gái anh có đẹp không?”
“Đúng đó, con muốn biết ai cướp mất anh trai.”
“Không có ảnh, mẹ gặp rồi, rất đẹp.”
Bà Lâm trầm ngâm, cô gái đó rất đẹp.
Có thể thấy con trai bà rất thích cô ấy.
Nhưng nghĩ đến công việc, tuổi tác, gia đình, bà lại lắc đầu.
Không phải bà quan trọng việc tuổi tác, thật sự là bố Lý Tầm không thích bà già nua, không so được với những cô gái trẻ trung mơn mởn bên
ngoài.
Đàn ông là vậy, luôn thích người xinh đẹp trẻ trung, vì vậy tìm người trẻ hơn mình, có thể sẽ không đau đầu vì việc ngoại tình.
Bà Lâm còn chìm trong suy nghĩ, hai cô con gái đã ồn ào về phòng.
Bảy năm, thời gian qua quá nhanh.
Chớp mắt con gái đã 7 tuổi.
50.
Mấy ngày nay Khương Nhu đều ở nhà Lý Tầm.
Ban ngày Khương Nhu dùng máy tính chỉnh sửa video, Lý Tầm ngồi bên cạnh cô đọc sách liên quan y học.
Dì Lưu gọt trái cây, pha trà cho hai người.
Tiểu Khương nằm trên sàn chơi bóng, thỉnh thoảng cắn ống quần Khương Nhu, rồi quay qua cắn ống quần Lý Tầm.
Nó buồn chán, chỉ muốn ra ngoài chạy nhảy.
Chiều tối, hai người dẫn Tiểu Khương ra ngoài đi dạo.
Dạo xong, Lý Tầm đưa Khương Nhu về nhà.
“Sao anh không vào nhà ngồi?” Khương Nhu đứng ở cửa, ánh mắt hướng về phía trong nhà.
“Không cần, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Cậu em này! Ngày nào cũng từ chối cô là có ý gì?
“Thật ra… răng em đau, hay anh kiểm tra xem?” Cô không tin anh “thanh tâm quả dục”! (Trong sạch, ít ham muốn).
Mỗi ngày đưa cô về nhà, hôn như chuồn chuồn lướt nước, anh tu sao? Chẳng lẽ có mình cô “tham ăn” vậy à?
Đúng vậy, cô thừa nhận mình thèm muốn người em trai này.
Nhưng mà em trai này luôn chơi lạt mềm buộc chặt đến tuyệt vọng.
“Đau ở đâu? Tôi xem xem.” Lý Tầm đứng yên tại chỗ, ý bảo cô há miệng.
Đứng ngay đây?
Khương Nhu giận dỗi, cảm giác kế hoạch thất bại, vô cùng miễn cưỡng há miệng ra.
Lý Tầm lấy đèn pin di động soi vào.
“Không có nhiễm trùng, không có vấn đề gì lớn.
Mùng 5 tết tôi đi làm, em đến đăng ký, tôi trị lần thứ 4 cho em.”
Khương Nhu cạn lời.
Ai muốn anh điều trị? Cô muốn ngủ với anh!
Đúng là không biết trong đầu anh chứa cái gì!
“Anh về đi, tạm biệt!” Khương Nhu quay lưng, giận dỗi mở cửa.
“…” Biết cô giận, anh giữ chặt tay cô, không muốn để cô giận mà về.
“Gì nữa, em muốn đi ngủ.” Khương Nhu muốn hất tay anh ra.
“…” Lý Tầm vẫn không nói gì, nhìn cô nổi giận, bất lực.
Anh biết vì sao cô giận, nhưng anh không thể.
Lần thứ ba Khương Nhu hất tay anh ra, anh không nhịn được, kéo cô vào lòng.
Dưới ánh trăng, anh cúi đầu, xác định chuẩn xác môi cô, hôn cô say đắm.
Mấy ngày không hôn, Khương Nhu cảm thấy mình cũng thật vô dụng, cô thế mà lại bị em trai hôn đến tâm trí đảo điên, hận không thể hạ gục anh tại chỗ.
Anh hôn rất dịu dàng, một bàn tay giữ mái tóc sau tai cô, tay kia ôm chặt eo cô.
Hai người hôn nhau đắm đuối, bàn tay anh ban đầu để ngay eo, dần dần không thỏa mãn nữa, cọ xát người cô qua lớp áo.
“Ưm…” Khương Nhu rên nhẹ một tiếng, lý trí anh lập tức quay về.
Lý Tầm thầm mắng mình, lưu manh, nhanh chóng rút tay lại.
“Xin lỗi, tôi không kiềm chế được.” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng xin lỗi cô.
Xin lỗi?
Có gì mà xin lỗi?
“Lý Tầm ~” giọng Khương Nhu mềm như nước, muốn anh vào nhà tiến thêm một bước.
Lý Tầm lại cúi đầu, tựa vào đầu cô, nhẹ nhàng thở hắt ra.
“Ngoan, em đi ngủ sớm đi.”
Cái gì?
Lại từ chối?
Khương Nhu muốn điên thật rồi.
Không phải anh không được thật chứ.
Lần này Lý Tầm không chần chừ, nhẹ nhàng hôn lên đầu cô, dắt Tiểu Khương, vẫy tay tạm biệt cô.
“Lý Tầm! Anh…” Khương Nhu đứng tại chỗ, tức tối dậm chân.
Trời ơi, một em trai dáng chuẩn đẹp trai đứng trước mặt, chỉ được nhìn không được ăn, không phải muốn giết người sao?
Cô bị hôn đến rối bời rồi lại đột ngột kết thúc, cảm
giác như nghẹn một hơi không lên không xuống, không thể chấp nhận được.
Cô phồng mang trợn má về phòng, thề ngày mai không gặp Lý Tầm nữa.
Đồ tai họa chết người.
“Lý Tầm, ngày mai em không đi tìm anh.” Cô giận dữ nhắn wechat.
Lát sau wechat trả lời.
“Sáng mai dì Lưu làm bánh mì sữa, em dậy sớm, tôi đến đón.”
“Không thèm!” Khương Nhu trả lời.
Sau đó.
Không có sau đó!
Lý Tầm kia đúng là làm cô tức chết.
Cô nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, chờ đến vô vọng, cuối cùng màn hình cũng sáng lên.
Cô chộp lấy.
“Chúng ta cứ từ từ, yên tâm, cái gì của em sớm muộn đều là của em.”
Khương Nhu choáng váng.
Cô ôm di động lăn lộn trên giường.
Cái gì là “của em thì sớm muộn đều là của em”chứ?
Em trai nói mông lung quá.
Haizzz…..