29.
Anh có một giấc mơ.
Trong mơ là năm anh và Khương Nhu gặp nhau lần đầu tiên.
Cha mẹ anh ly hôn, kiện tụng, anh được ông nội đưa về quê, không tham gia vụ tranh chấp ly hôn kia.
Cha mẹ đều ngoại tình, một gia đình đã tan
nát từ lâu, chỉ còn một mảnh giấy miễn cưỡng gắn kết lại với nhau.
Cha mẹ anh luôn khắc khẩu, anh thường xuyên tỉnh giấc sau những cơn ác mộng.
Thức dậy sẽ nghe thấy tiếng cha mẹ tránh ở phòng làm việc cãi nhau.
Bất kể biến thành thế nào đi chăng nữa thì họ luôn lấy câu “Được, chờ Lý Tầm lên cấp 3 thì ly hôn!” để kết thúc.
Những lời này khắc sâu vào tâm trí anh như một lời nguyền.
Khi còn nhỏ, anh luôn nghĩ mình đã làm sai gì đó, nếu không thì vì sao cha mẹ anh luôn nói sẽ ly hôn khi anh vào cấp 3.
Tựa như nguyên nhân bất hạnh của cha mẹ đều bởi vì anh, vì anh nên họ mới bất đắc dĩ, gian nan, ra vẻ hòa hợp mà sống cùng nhau.
Từ đó anh trở nên im lặng, sợ bị người khác phát hiện cha mẹ cãi nhau, thậm chí anh không dám mời bạn đến nhà.
Người khác mời anh đến nhà, anh cũng không đi, sợ nhìn thấy cha mẹ người khác hòa thuận anh càng buồn.
Dần dà, bạn bè đều cảm thấy anh là quái vật.
Không chơi cùng anh nữa.
Anh bất cần, anh không cần bạn bè, không cần ai ở bên cạnh, không cần chơi với ai.
Để lấy lòng cha mẹ, anh dốc sức học hành bởi vì mỗi lần mang thành tích tốt về nhà, cha mẹ sẽ thể hiện vẻ hòa thuận vui vẻ hiếm hoi.
Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi anh
lớn lên, thời gian tốt nghiệp cấp 2 bắt đầu đếm ngược, cha mẹ anh bắt đầu thả lỏng.
Anh từng thấy bố mình ôm người phụ nữ khác trên đường, anh từng thấy một người đàn ông gọi điện thoại cho mẹ ở trong nhà.
Anh lại rơi vào vũng bùn.
Anh bắt đầu nổi loạn, biểu hiện ở trường vô cùng kém.
Trốn học, bỏ lớp, nghỉ thi, không hòa hợp với bất kỳ bạn học nào.
Sự phản nghịch để đổi lấy sự quan tâm ít ỏi đến thảm thương của cha mẹ làm anh càng đi càng xa, cũng không thể thay đổi quyết tâm ly hôn của cha mẹ.
Ngày anh tốt nghiệp cấp 2, cha mẹ ở nhà chờ anh, vô cùng bình tĩnh nói với anh việc ly hôn, bảo anh lựa chọn, chọn ở cùng ai, chọn muốn lấy những gì.
Cha mẹ vì lấy lòng anh mà đưa ra đủ điều kiện hấp dẫn, anh như một món hàng được bán đấu giá, giá cả hai bên đưa ra ngày càng cao.
Anh cảm thấy như mình mắc kẹt trong cơn ác mộng, một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.
Lúc này, một người đến lôi anh ra.
Là ông nội.
Ông nội phớt lờ cha mẹ anh ầm ĩ, bá đạo đưa anh mang về quê.
“Tụi bây không đứa nào có thể có được cháu nội tao! Nó không thuộc về hai đứa bây, nó không phải một món hàng!”
Anh vĩnh viễn ghi nhớ lời ông nói.
Đến giờ anh vẫn nhớ ngày đó ông nội nắm tay anh, bàn tay ấm áp, mạnh mẽ, khiến anh yên tâm đi theo ông về quê.
Sau đó, tại ngôi trường mà ông sắp xếp, anh gặp một người.
Nghe đồn trong trường trung học Giang thành có một nữ thần.
Cô ấy là giấc mộng được vẽ trong bản nháp của tất cả nam sinh cùng lớp.
Cô ấy là nữ hoàng trong chủ đề bàn tán của nam sinh khi đến giờ tắt đèn buổi tối ở ký túc xá.
Cô ấy là đối tượng của những lá thư tình không gửi của các bạn nam.
Cô cao quý, xinh đẹp, là trái cấm của mọi chàng trai.
Cô ấy là Khương Nhu, lớp 12/1.
Cô gái nổi tiếng khắp trường với điệu nhảy thiên nga.
Lý Tầm thường trùm mũ áo lên đầu ngủ trong lớp, thường xuyên bị những lời bàn tán của bạn cùng lớp về ngoại hình, tài năng của cô đánh thức.
Các bạn học nam trong lớp càng lúc càng nhiệt tình với người đàn chị này, anh luôn có thể nghe thấy những câu chuyện cười tục tĩu giữa họ với
nhau.
Trên bản nháp của họ vẽ đủ thứ táo bạo về cô.
Tư thế, động tác đó, ai nhìn vào mà không nghĩ ngợi xa xôi.
Khi bạn cùng bàn đặt những bản vẽ đó trước mặt anh, anh luôn hờ hững liếc qua, không hề gợn sóng, trùm mũ lên đầu ngủ tiếp.
Liên quan gì đến anh? Chỉ là một người không liên quan, anh không quan tâm đến bất kỳ ai.
Cho đến một ngày trên đường đi học về, anh đeo tai nghe, tay đút túi đi dọc theo con hẻm nhỏ nơi phố cổ, một cô gái từ sau gốc đa nhảy ra chặn
đường anh.
“Cậu là Lý Tầm à.”
Mái tóc trước trán che phủ hơn phân nửa, mắt anh theo âm thanh nhìn xuống.
Một cô gái mặc váy hai dây màu trắng.
Cô gái
thấp hơn anh nửa cái đầu, ngước lên nhìn anh,
đôi mắt đầy nắng.
“…” Ánh mắt Lý Tầm nhìn xuống, đậu trên bờ vai
trắng nõn mảnh khảnh dưới ánh mặt trời của cô, trong đầu anh chợt hiện lên bức tranh khó nói của bạn cùng bàn vẽ.
Trong tranh, cô gái xinh đẹp như thiên thần bị một chàng trai ốm yếu cắn vào vai.
Anh dời tầm mắt, bình tĩnh vòng qua một bên rời
đi.
Khương Nhu lại tiếp tục ngăn bước chân anh.
Anh đành dừng lại, tiếp tục nhìn cô.
“Cậu nhóc à, cậu viết thư tình cho chị sao?” Bề ngoài Khương Nhu kiêu ngạo, lạnh lùng nhưng trong lòng lại vì lá thư tình kia mà phấn khích cả.
Đam Mỹ Hay
đêm.
Mọi người đều nghĩ cô gái như cô chắc chắn có nhiều người theo đuổi, thư tình nhận được mỏi cả tay.
Buồn cười, cơ bản là không hề có.
Nói ra có thể người khác không tin, nhưng đây thật sự là lá thư tình đầu tiên cô nhận được.
Trong lớp có rất nhiều nữ sinh nhận được thư tình, ngay cả cô bạn mũm mĩm ngốc ngốc cũng nhận được hai lá thư tình.
Còn cô thì một lá cũng
không có, nói ra thật mất mặt.
Cuối cùng nhận được một lá thư, chính là cậu học sinh mới chuyển trường này viết cho cô.
Cậu ấy mới học lớp 10, nhỏ hơn cô, thậm chí còn nghe nói như quái vật, nhưng cô không khống chế được, đây là lá thư tình đầu tiên của cô.
Yêu thì không thể, cô chỉ muốn trải nghiệm cảm giác được một người âm thầm nâng niu.
Lý Tầm không biết cô nói gì, uể oải tránh cô, tiếp tục đi về phía trước.
Cái người này!
Sao mà mất lịch sự vậy?
Khương Nhu bước lên hai bước muốn giữ anh lại.
Nhằm lấy lại mặt mũi, cô nói: “Chị không thích em trai, bây giờ em nên ngoan ngoãn học hành, biết chưa?”
Người phía trước đột ngột dừng lại khiến Khương
Nhu phải phanh gấp mới không đụng vào anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, giọng lạnh lùng phát sợ, “Nói
xong rồi?”
“Xong rồi.” Khương Nhu bị anh dọa.
“Tôi có thể đi rồi chứ.” Giọng điệu anh không giống câu hỏi mà như lời cảnh cáo.
“Có… thể.”
Anh kéo mũ xuống, hơn nửa gương mặt ẩn sau tóc và chiếc mũ.
!!!
Em trai này sao ngầu vậy?
Khương Nhu nhất thời không biết nói thế nào, cứ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng lạnh lùng rời đi kia.
Lần trải nghiệm thư tình này cực kỳ tệ, không cảm nhận được sự nâng niu trong lòng bàn tay mà ngược lại, cảm nhận được cảm giác thất vọng.
Lòng tự trọng của cô bị tổn thương nặng nề đến
mức cô nghĩ trăm lần không ra, cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Vì thế lại có một ngày, cô chặn anh ở lối vào căn tin, cướp lon coca mới mua trong tay anh.
“Em trai, viết thư tình không có gì đáng xấu hổ, thích chị không có gì sai.
Em viết em lại không thừa nhận, vậy là không đúng rồi.”
Lý Tầm bị hành động táo tợn của cô chọc giận, không muốn dây dưa với cô.
“Nhàm chán.” Anh thanh toán tiền, cũng không lấy lại coca, bước lên lầu không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Khương Nhu lại lần nữa thất bại trong việc “dạy dỗ”, vấp phải trắc trở, chỉ một chữ: tức.
Sau đó dăm ba ngày, anh không thấy cô đến tìm mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Nào ngờ có một ngày cô ngồi đối diện với anh ở căn tin, còn gắp đùi gà trong khay mình cho anh.
Cô tận tình khuyên nhủ: “Em… có phải em cảm
thấy chị không dễ theo đuổi, ngượng à?” Cô ghé người lại gần, hạ giọng, vẻ như cố gắng suy nghĩ cho anh, giữ mặt mũi cho anh.
“Nói em nghe, em theo đuổi con gái phải chân thành, thật sự không biết thì em lên mạng tìm kiếm, học các biện pháp.”
“Còn nữa, em ăn nhiều lên, em đang tuổi cao đấy, chị không thích chú lùn.”
Chú lùn?
Rốt cuộc anh bị cô chọc giận, buông đũa nhìn cô chằm chằm.
Khương Nhu bị hành động đột ngột của anh làm giật mình.
“Không phải, ý chị không phải nói em lùn, nói em… em quá gầy.”
Nói rồi cô còn dùng tay nắm nắm cánh tay anh hình dung.
“Cô có thấy phiền không.” Anh liếc cô, rút tay về, bê khay muốn đi.
“Em… không có gì muốn nói với chị à?” Khương Nhu sốt ruột.
Anh đứng lên, ung dung ném một câu: “Đừng đến gây chuyện với tôi, tôi không rảnh chơi với cô.”
!!
Trời ạ, lần thứ ba đâm vào tường.
Từ nhỏ Khương Nhu đã được người lớn cưng chiều, được bạn bè tôn sùng là nữ thần.
Nữ thần đã bước xuống, chủ động đến gần, anh còn ra vẻ.
Trong lòng cô không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Được, qua 3 lần, tin tức cô theo đuổi Lý Tầm lan truyền mạnh mẽ khắp trường.
Dư luận là đòn chí mạng với cô.
Tàn nhẫn nhất là không ai tin anh viết thư tình cho cô nên mới có trò khôi hài sau đó.
Lý Tầm không có ấn tượng tốt gì về cô.
Nữ thần? Cao quý? Xinh đẹp?
Anh coi thường những cuộc thảo luận của bạn học.
Điều anh nhìn thấy ở cô là không biết xấu hổ, không có lòng tự trọng, rất phiền phức, không hề cao ngạo.
Từ đó anh nhớ tên cô.
Cô tên Khương Nhu.
Từ đó anh tránh xa cô.
Sau đó có một ngày, cuối cùng cô không xuất hiện bên cạnh anh.
Cô đi rồi.
“Gâu~” tiếng chó sủa chói tai đánh thức anh.
Anh mở mắt ra, giấc mơ đột ngột biến mất, phải mất mấy giây anh mới nhận ra đó chỉ là giấc mơ.
“Tiểu Khương.” Anh lo lắng gọi tên nó.
Bên cạnh có tiếng sột soạt, sau đó chú corgi nhỏ nhảy lên người anh.
Anh nhìn đôi mắt đen nhánh của nó, thả lỏng hơn.
Cũng chỉ có nó, lúc nào cũng đáp lại anh.
Anh giơ tay đặt lên đầu nó, nhẹ nhàng vuốt ve, lòng cũng mềm đi.
Một cơn gió thổi qua, anh thấy ớn lạnh rồi mới nhận ra mình đang toát mồ hôi lạnh.
“Ngủ đi.” Lý Tầm ôm nó đi về phòng..