Thư Tình Của Ngài Thẩm


Còn anh cũng đưa tay ôm lấy Bạch Duy Y, giữ cô trong vòng tay mình.

Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, ngay cả tiếng gió cũng nghe rõ mồn một, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy một tầng ánh sáng trắng lờ mờ trên bầu trời, mây đen tụ lại, mây cuồn cuộn, mưa gió sắp đến.

Bạch Duy Y ôm anh chặt hơn.

Nhìn ánh sáng lờ mờ lọt qua cửa sổ, ánh trăng mờ ảo khiến bầu không khí xung quanh trở nên mơ hồ.

Dần dần, cả hai đã thích nghi với bóng tối, cô ngước mắt nhìn Thẩm Mộ Bạch, đôi mắt anh chăm chú nhìn cô, sâu thẳm và tĩnh lặng đến mức khiến cô không tự chủ được mà đắm chìm vào đó.

Không biết ai chủ động trước, hai người đã hôn nhau, Thẩm Mộ Bạch hôn rất sâu, mút lấy lưỡi cô, tước đoạt hơi thở của cô.

Cô khẽ rên rỉ, cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi, đầu lưỡi của hai người quấn lấy nhau, lúc nhẹ lúc nặng, khiến đầu lưỡi cô hơi tê.

Cuối cùng anh cũng buông môi cô ra nhưng lại hôn xuống cổ cô, hôn lên xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng cắn.

Ý thức của Bạch Duy Y có chút mơ hồ, miệng không kìm được mà rên rỉ, phát ra âm thanh như tiếng mèo kêu, ngón tay căng thẳng nắm chặt lấy quần áo của anh, gọi tên anh: "Thẩm Mộ Bạch.


"
Thẩm Mộ Bạch đáp lại bằng giọng khàn khàn: "Ừ.

"
Anh không tiếp tục nữa, ngẩng đầu khỏi xương quai xanh của cô, để trứ trán cô, mũi lướt qua làn da mịn màng của cô, tai kề tai.

Cuối cùng cũng dừng lại, cả căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của hai người.

Thẩm Mộ Bạch tham lam hít lấy, xung quanh anh đều là hơi thở của cô, rõ ràng đều dùng một chai sữa tắm, tại sao cô lại thơm như vậy.

Anh nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt trắng trẻo của cô, hôn nhẹ lên khóe môi cô, ôm cô vào lòng, im lặng hồi lâu cuối cùng cũng bình ổn lại hơi thở.

Bạch Duy Y có chút ngượng ngùng, vùi mặt vào ngực anh, ngón tay vẫn nắm chặt lấy góc áo anh.

Thẩm Mộ Bạch vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ giọng nói: "Anh ở đây với em, không cần sợ.

"
Sau đó, Bạch Duy Y thực sự không còn sợ nữa, ngủ yên trong vòng tay anh.


Đêm nay họ không làm gì cả nhưng chính vì anh không làm gì cả.

Khiến cho trái tim cô có thứ gì đó xuẩn xuẩn dục động, phá đất mà ra.

Ngày hôm sau, Bạch Duy Y tỉnh dậy trong vòng tay của Thẩm Mộ Bạch.

"Chào buổi sáng.

" Thẩm Mộ Bạch hôn lên đôi mắt đẫm sương kia, sau đó cọ cọ vào má cô.

Anh đã tỉnh từ lâu nhưng để không đánh thức cô, anh vẫn nằm im trên giường.

Bạch Duy Y mơ màng nhìn Thẩm Mộ Bạch trước mặt, theo bản năng đáp lại: "Chào buổi sáng.

"
Trong giọng nói còn mang theo âm mũi chưa tỉnh hẳn, một lúc sau cô mới hoàn toàn tỉnh táo.

Có chút không thích ứng được khi bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người khác giới, người khác giới này còn là người khiến cô rung động.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí lúc này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận