Cấn Niên đưa Tần Khuê vào bệnh viện, suốt dọc đường đi luôn có cảm giác khó chịu.
Không biết tại sao khi nãy nhìn vào mắt của Trương Tuệ An anh lại cảm thấy rất bứt rứt, kiểu như cái cảm giác ngoại tình bị phát hiện vậy.
Tần Khuê ngồi ghế phụ xe anh, ngồi kể rất nhiều chuyện anh cũng không để tâm.
Đến tận khi cô ta từ phòng cấp cứu đi ra, anh ngồi ở ghế chờ lạnh nhạt, nghiêm túc hỏi:
“Có bị làm sao không?”
Tần Khuê mỉm cười thảo mai, lắc đầu nói:
“Vâng, em không sao.”
Cô ta đưa đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn anh, tay ôm cánh tay anh đung đưa nói:
“Hay là bây giờ chúng ta đi ăn đi, lâu như vậy rồi ở đây cũng khác xưa rất nhiều.
Em cũng không nhớ được những quán ăn nào ngon ở đây nữa.
Anh dẫn em đi ăn tiệm nào ngon ngon đi.”
Cấn Niên lạnh nhạt rút tay mình khỏi tay cô ta, lùi lại một bước nói:
“Tôi nghĩ không tiện đâu, cô nên gọi cho người thân của cô đi.”
Bị từ chối thẳng thừng khiến cho Tần Khuê có chút thất vọng nhưng cô ta không hề từ bỏ.
Cô ta bắt đầu dùng nước mắt để lấy lòng của anh, thút thít nói:
“Anh quên sao? Em không có người thân…”
Cấn Niên bất động, anh quên mất ba của Tần Khuê bị tai nạn mất vào năm cô ta mười tuổi.
Còn mẹ thì bị bệnh ung thư mà qua đời trước khi cô ta đi du học.
Mí mắt khẽ động, yết hầu lên xuống im lặng suy nghĩ một chút mới trầm giọng lên tiếng:
“Còn bạn cô thì sao đã gọi cho bọn họ chưa?”
Tần Khuê cắn môi, cụp mắt nói:
“Các cậu ấy còn đang bận đi làm cả rồi, em còn chưa kiếm được nhà ở nữa.
Giờ em cũng không thuộc đường phố nơi đây.
Nếu anh bỏ em ngay tại chỗ này chắc em không biết nên đi đâu hết.
Làm ơn đi, A Niên nghĩ tới tình cảm trước đây của chúng ta đi…”
Rốt cuộc vẫn là bị thuyết phục, Cấn Niên đưa cô ta đi một vòng quanh đây.
Đưa cô ta đi ăn sau đó gọi điện cho Tạ Nam tìm giúp một căn chung cư.
Đến khi đi ăn, anh ngồi đối diện với cô ta nhưng không cầm đũa lên ăn chỉ cụp mắt khoanh hai tay trước ngực chờ đợi cô ta ăn.
Tần Khuê thấy anh không ăn, mỉm cười dịu dàng nhìn anh.
Cũng vì nhờ cái ánh mắt thuần khiết trong trắng này mà lúc đó anh mới quen cô ta nhưng giờ thì khác rồi càng nhiều ánh mắt này anh chỉ càng thấy không thoải mái.
Tần Khuê híp mắt cười tươi nói:
“A Niên, anh không ăn một chút sao? Mất cả ngày để đưa em đi làm quen đường cũng rất vất vả.
Hay là bữa ăn này để em mời anh nha?”
Cấn Niên không cảm xúc, dùng đôi mắt phán xét nhìn cô ta nói:
“Không cần, tôi không đói.”
Tần Khuê chống nạnh, hai mắt híp lại hơi lớn giọng trách móc anh:
“Anh bị đau dạ dày đó, sao lại có thể bỏ bữa như vậy hả? Còn nhớ lúc trước em mỗi ngày đều phải nấu ăn mang đến cho anh mới chịu ăn bằng không cả ngày anh đều sẽ nhịn đói.”
Cấn Niên cau mày, bắt đầu mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra lướt lung tung.
“Anh không biết đâu, em đi du học cũng không dễ dàng gì.
Ăn không ngon ngủ không yên, còn bị thời tiết bên đó hành lên xuống nữa.
Bây giờ ra trường rồi về đây vẫn là thiếu một công việc để làm.
A, em nghe nói công ty anh đang tuyển nhân sự em định vài ngày nữa đến đó nộp hồ sơ đó.”
Cấn Niên liếc mắt nhìn lên kiệm lời nói:
“Ò.”
Tần Khuê cắn răng, thấy mình bị anh phũ phàng như vậy cũng không dám nản.
Chỉ có thể tìm một chủ đề khác để nói:
“Anh đang nghĩ về chị nhà sao? Cũng phải em là người yêu cũ của anh thôi mà khi nãy lại còn thất lễ với ba mẹ anh, còn có chị nhà nữa.
Vậy thì…”
Cô ta giả vờ đưa tay gãi đầu như đang suy nghĩ sau đó liền như gấp rút nói:
“Như này đi lát nữa anh cứ đưa em đến chung cư thôi còn việc dọn dẹp hay dọn đồ vào đây thì để em một mình làm cũng được.”
Tần Khuê nhìn sắc mặt lạnh nhạt của anh, trong lòng nôn nóng muốn anh phản bác lại câu nói của cô ta.
Anh sẽ chọn cùng cô ta dọn dẹp và dọn nội thất vào trong phòng.
Điều đó càng chắc chắn được phần thắng của cô ta.
Nhưng Cấn Niên chỉ trầm giọng nói:
“Ừm, vậy đi.”
Tia hy vọng bừng sáng khi nãy của cô ta đột ngột bị anh dập tắt.
Cô ta tủi thân buồn bã cầm đũa lên ăn mong anh sẽ vì cô ta buồn mà ở lại bên cạnh như khi còn đi học.
Nhưng có lẽ hy vọng càng nhiều thất vọng cũng sẽ càng cao.
Từ lúc ở nhà hàng đến khi đi đến xem chung cư cô ta và Cấn Niên cũng không hề mở miệng nói chuyện ăn ý mà im lặng.
Tạ Nam nhìn Tần Khuê quan sát kỹ càng, sau đó mới bật cười nói:
“Chí cốt, đây là?”
Tần Khuê dùng ánh mắt hy vọng nhìn anh muốn được biết anh xem cô ta là gì.
Hai tay Cấn Niên đút trong túi quần, phun ra hai chữ lạnh lẽo khiến tim Tần Khuê rơi xuống vực thẳm:
“Bạn bè.”
Tạ Nam gật đầu, thích thú nói:
“Cũng đúng, mày có vợ rồi mà.
Chị dâu cũng là tuyệt sắc mỹ nhân thì mày cần gì phải đi bao nuôi tình nhân.”
Cấn Niên lườm cậu trầm giọng nói:
“Nhiều lời quá rồi, mau dẫn cô ấy lên xem phòng đi.”
Tạ Nam gật đầu dẫn hai người đi lên xem phòng, mở cửa ra cậu nói:
“Đây đều là phòng mới chưa có ai ở cả, phòng bếp và phòng khác đều có nội thất rồi còn phòng ngủ chỉ có máy lạnh còn những đồ còn lại tôi sợ sẽ không hợp ý nên thiếu gì thì cô tự sắm nhé.”
Tần Khuê gật đầu hiểu ý nhìn sang Cấn Niên bên cạnh đang xem điện thoại mỉm cười hỏi:
“Anh thấy sao?”
Cấn Niên liếc mắt nhìn lên, bỏ điện thoại vào túi quần nói:
“Cô ở thì cô tự quyết định hỏi tôi làm gì?”
Tần Khuê bị bắt bẻ chỉ ậm ừ cho qua chuyện nhìn sang Tạ Nam đang dựa cả người vào cửa dịu dàng nói:
“Em sẽ chốt căn này anh cứ làm thủ tục với cả giấy tờ cho em đi.”
Tạ Nam gật đầu nói:
“Được, lát cô theo tôi xuống dưới gặp vợ và mẹ tôi để hai người ấy làm giấy tờ cho cô.”
Tần Khuê gật đầu, Cấn Niên thấy không có việc gì cần nữa giọng trầm ấm nói:
“Chuyện còn lại nhờ mày, tao đi về nhà trước.”
Tần Khuê nghe anh sắp đi liền quay người lại níu tay áo anh nói:
“Dù sao cả ngày hôm nay em đều làm phiền anh, để cảm ơn anh ở đây đợi em khi làm giấy tờ xong em sẽ đi siêu thị mua đồ về nấu ăn mời anh ăn tối nhé?”
Cấn Niên giựt tay áo ra, lịch sự từ chối:
“Không cần phiền phức như vậy, Tạ Nam rất chu đáo còn có vợ cậu ta sẽ giúp cô.
Ở đây cũng có dịch vụ dọn dẹp cô cứ đưa tiền thì bọn họ sẽ dọn dẹp từ A-Z cho cô thôi.
Tôi cũng không cần trả ơn gì cả bây giờ cũng tối rồi tôi phải về, ở đây nam nữ sẽ rất bất tiện.”
Tần Khuê khẽ nuốt nước bọt, từ bỏ buông tay anh ra.
Đúng lúc bạn của cô ta, Thẩm Ny cũng chạy tới thở gấp nói:
“Khuê Khuê.”
Tần Khuê thấy Thẩm Ny mừng rỡ chạy tới ôm cô ả nói:
“Bảo bối, cậu hết giờ làm rồi sao?”
Thẩm Ny thở dốc chạy một quãng đường lên tới đây khiến cô ả rất mệt:
“Còn phải nói sao? Vừa thấy cậu gửi định vị là khi tớ tan làm là bắt taxi chạy tới đây liền.”
Thẩm Ny nhìn sang Cấn Niên giật mình nhanh chóng cúi đầu chào hỏi:
“Anh Cấn cũng đến đây sao?”
Tần Khuê vui vẻ khoác tay Thẩm Ny nói:
“Anh ấy rất tốt, cả ngày hôm nay anh ấy là người đưa tớ đi làm quen đường phố với cả còn tìm nhà cho tớ nữa nè.”
Thẩm Ny cười cười nhìn sắc mặt Cấn Niên mà bị dọa cho sợ hãi cười cho có lệ:
“Ha ha.”
Cấn Niên liếc mắt nhìn hai người sau đó nói:
“Có bạn cô rồi, tôi về đây.”
Tạ Nam thấy anh đi cũng đi tới khoác vai anh không quên nói với hai người kia:
“Tôi tiễn Cấn Niên về, còn hai cô cứ đi xuống tầng trệt ở đó có căn phòng lớn.
Vợ tôi đang ở đó cứ gõ cửa vào cô ấy sẽ giúp đỡ cô làm giấy tờ.”
Nói xong cậu tiễn Cấn Niên đi ra về đó để hai người kia ở lại..