Trì Châu xoay người đi trước Tương Tuệ An, mỉm cười chua chát. Cô có thể không nhớ gì nhưng mà những ký ức đó sẽ mãi được chôn sâu trong trái tim anh ấy.
Hình ảnh của một thiếu nữ, đôi mắt lấp lánh, mặc đồng phục học sinh trung học.
Nơi nào có sự hiện diện của cô nơi đó đều sẽ có ánh sáng chiếu vào khiến ai cũng phải trầm luân.
Có thể cả đời này Trương Tuệ An sẽ không thể biết được tình cảm của anh ấy dành cho cô.
Không một ai biết, Trì Châu đã có hàng trăm hàng vạn lần tự hỏi bản thân mình có nên tỏ tình hay không.
Nhưng mỗi khi định mở miệng, lại như có điều gì đó nghẹn ở cổ họng không nói nên lời.
Một phần Trương Tuệ An luôn xem anh ấy như một người tri kỷ, nếu tỏ tình mà bị từ chối sau đó đến cả tri kỷ cũng không thể làm được nữa.
Anh ấy thà tự mình ôm nỗi tương tư chứ không thể nào chịu được khi cô né tránh mình.
Trì Châu chỉ mong một điều dù tình cảm không được chấp nhận cũng được nhưng cô phải hạnh phúc.
Hy vọng Trương Tuệ An của Trì Châu mãi là ánh sáng, mãi được bình an.
Trương Tuệ An đuổi theo sau lưng Trì Châu tiếp tục gặng hỏi:
“Cậu chưa nói hết mà ơ?”
“Cậu biết tớ bị mất trí nhớ mà.”
Trì Châu lè lưỡi trêu cô chạy đi còn không quên nói:
“Còn lâu lêu lêu…”
Trương Tuệ An tức giận dậm chân đưa nắm đấm lên trên không trung rồi đuổi theo sau Trì Châu.
Trì Châu dẫn Trương Tuệ An đến can tin, dõng dạc nói lớn:
“Cậu ăn gì cứ lấy hết đi hôm nay Trì Châu tớ sẽ khao mỹ nữ cậu một bữa no nê.”
Trương Tuệ An lườm anh ấy, dùng tay nhéo mạnh vào cánh tay nói:
“Tớ vừa ăn ở nhà rồi, vào đây ăn nữa sẽ phát tướng đó. Mập thì chả đẹp tí nào đâu còn phải tập thể dục nữa.”
Trì Châu chống nạnh phì cười nói:
“Tớ không biết nhưng mà cậu quên lúc trước cậu ăn rất nhiều cơ mà có béo lên tí nào đâu. Hồi đó bọn tớ còn khâm phục vì tài ăn hoài không béo của cậu nữa.”
Trương Tuệ An: “…”
Trương Tuệ An nhìn xung quanh can tin, sau đó quay sang hỏi Trì Châu:
“Cậu đã ăn gì chưa?”
Trì Châu lắc đầu, thành thật nói:
“Sáu giờ sáng tới mới từ bệnh viện về nhà chỉ có thể thay đồ xong là đi rước cậu ngay đó.”
Trương Tuệ An thở dài lôi anh ấy đi lại bàn ngồi xuống, cô ngồi đối diện với anh ấy hỏi:
“Cậu ăn gì?”
Trì Châu im lặng nhìn menu từ trên xuống dưới không khỏi cảm thán:
“Lâu như vậy mới về, can tin hồi đó chỉ có vài ba món bây giờ làm cả một list dài như vậy. Một từ thôi ĐỈNH!”
Trương Tuệ An không có ý định sẽ ăn thêm đồ ăn sáng chỉ muốn mua bánh ngọt ngồi ăn đợi Trì Châu.
Lúc Trì Châu gọi món cho hai người, bỗng có một nữ sinh đeo kính cầm giấy chạy tới hấp tấp nói nhanh:
“Em chào hai tiền bối ạ, em là Yên Mỹ học sinh giỏi môn Ngữ Văn hai năm rồi. Nghe danh hai tiền bối đã lâu rất mong được gặp hai người một lần. Nếu anh chị không phiền có thể chụp hình với em được không ạ?”
Cô và Trì Châu nhìn nhau bật cười, cô gật đầu bạn nữ sinh vui mừng cầm điện thoại lên chụp.
Chụp xong đúng lúc đồ ăn được mang lên, bạn nữ sinh kia khi rời đi cũng lễ phép chào hỏi.
Trì Châu gọi cho cô ba cái bánh tart trứng, còn anh ấy gọi một phần ăn sáng mà lúc trước bản thân hay ăn.
…****************…
Cấn Niên đang gặp khách hàng ở một khách sạn 5 sao. Trong lúc thư ký của anh đang trình bày kế hoạch với khách hàng anh ngồi trầm ngâm một bên mất tập trung.
Lúc ký kết hợp đồng hợp tác, thư ký của anh có gọi anh mấy tiếng:
“Sếp.”
“Sếp.”
“Sếp ơi.”
Anh giật mình ngồi thẳng lưng đưa tay ra bắt tay khách hàng cười nhạt nói:
“Xin lỗi sếp Minh, tôi đang suy nghĩ một vài chuyện nên hơi mất tập trung.”
Sếp Minh vui vẻ xua tay nói:
“Không sao không sao, tôi hiểu mà anh Cấn đây có hàng trăm việc phải làm mà. Kế hoạch của công ty anh tôi cũng đã hiểu và thấy rất vừa ý. Chúng ta có thể bắt đầu ký kết hợp đồng rồi.”
Cấn Niên gật đầu nhận lấy bút từ thư ký nhìn sơ qua vào hợp đồng sau đó mới đặt bút xuống ký tên.
Anh và sếp Minh đứng dậy bắt tay nhau vui mừng nói:
“Sếp Minh hợp tác vui vẻ.”
Sếp Minh: “Hợp tác vui vẻ.”
Anh định tiễn sếp Minh đi xuống gara nhưng điện thoại rung lên thông báo tin nhắn.
Cấn Niên nhíu mày, thấp giọng nói thầm vào tai thư ký:
“Cậu tiễn sếp Minh ra về trước đi tôi đi xem tin nhắn điện thoại một lúc.”
Thư ký gật đầu lật đật chạy theo sau sếp Minh, anh nhìn họ đi xa mới lấy điện thoại trong túi quần ra xem.
Tần Khuê gửi cho anh một đoạn ghi âm, anh nhíu mày bấm mở ra xem.
Giọng cô ta trong đoạn ghi âm có vẻ đang rất sợ hãi, nói rất nhỏ:
﹝Ni…ên Niên cứ…u c…ứu em với…nó…nó mu…ốn g…iết em. A…nh đanh ở đâu vậy hức hức.﹞
Dường như Cấn Niên cảm thấy có chuyện gì đó xấu đang xảy ra với cô ta nên gấp gáp gửi tin nhắn trấn an:
﹝Tôi lập tức tới ngay, cô đợi tôi một lát.﹞
Anh gấp gáp chạy ra xe của mình, mặc kệ thư ký vẫn còn đang ngơ ngác anh lấy tiền đưa cho cậu nói:
“Cậu bắt xe về trước đi tiền bắt taxi về công ty trước đi anh phải đi đến chỗ này một lúc.”
Nói xong anh gấp rút đi đến mở cửa ghế lái ngồi vào khởi động xe rời đi.
Đến chung cư mà Tần Khuê đang ở anh như bị ai nhập chạy rất nhanh lên đó.
Lúc lên đến nơi, anh thấy cửa mở toang, anh cau mày đẩy nhẹ ra. Xung quanh là một mớ hỗn độn tất cả mọi thứ đều nằm rơi vỡ dưới đất.
Anh hoài nghi gọi tên cô ta:
“Tần Khuê.”
“Tần Khuê.”
Cấn Niên đi đến phòng ngủ của cô ta, anh phòng vệ từ từ mở cửa ra.
Tần Khuê run rẩy ngồi bên trong, thấy người mở cửa phòng là anh, cô ta lập tức ngồi dậy nhào tới ôm lấy anh gào khóc:
“A…anh Câ…Cấn Niê…n huhu.”
Cấn Niên vuốt nhẹ lưng cô ta nói:
“Không sao rồi, bình tĩnh lại rồi kể lại sự việc.”
Anh đưa Tần Khuê đi ra ngoài phòng khách ngồi xuống sô pha, trong lúc đó anh muốn đi ra ngoài gọi cho Tạ Nam nhưng bị Tần Khuê nắm chặt tay lại nói:
“Em em sợ.”
Cấn Niên thở dài không nói gì gọi Tạ Nam:
﹝Alo? Mau lên đây có chuyện rồi.﹞
Tạ Nam đang bận công việc nên nói:
﹝Tao hiện giờ không ở nhà, mày đợi một lúc tao gọi cho vợ của tao lên nhé.﹞
Cấn Niên: “Ừm.”
Mười phút sau…
Nguyễn Trân vợ của Tạ Nam đi lên xem thử, lúc vào nhìn cảnh tượng trong phòng cũng giật mình hỏi Cấn Niên:
“Anh Niên chuyện gì xảy ra vậy?”
Tần Khuê như bị phong ấn khi đối diện với ánh mắt sắc sảo của Nguyễn Trân.
Cấn Niên không quan tâm đến sắc mặt vừa thay đổi của Tần Khuê, nói lại sự việc cho cô ấy nghe:
“Anh không biết nữa khi nãy anh nhận được tin nhắn của cô ấy kêu cứu. Lúc tới đây chỉ thấy cửa bị mở toang ra, đồ đạc lộn xộn còn cô ấy ngồi ở trong phòng ngủ khóc lóc run rẩy.”
Nguyễn Trâm nhíu mày, mấy trò trà xanh này cô ấy đều đã gặp qua rồi.
Với cả cô ấy cũng không thích Tần Khuê ra mặt, từ lúc vừa dọn đến đây biết được cô ta là người yêu cũ của Cấn Niên đã không thích.
Đến lúc Tạ Nam kêu cô ấy chiếu cố cô ta càng không thích. Con người gì mà dẹo dẹo mắc ớn, thích õng ẹo trước mặt chồng người ta là giỏi.
Nguyễn Trâm híp mắt nhìn Tần Khuê, thở dài giả vờ thương cảm nói:
“Thật vậy sao? Thế thì tội nghiệp quá. Ở hành lang có chục chiếc camera giấu kín. Hay để em lấy điện thoại mở camera cho anh xem nhé.”
Nghe có camera, cả lông tay lông chân của Tần Khuê đều dựng hết cả lên trước khi Cấn Niên đồng ý đã bị cô ta đứng phắt dậy ngăn lại:
“KHÔNG KHÔNG CẦN.”