Sau khi Cấn Niên vừa bỏ đi ra ngoài, Trương Tuệ An mới có thể thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như mới đem được một tảng đá nặng quăng ra ngoài.
Quản gia Lý cũng như cô bịa dọa không ít, ông quay lại nhìn cô nói:
"Con đó, mai mốt đừng có chọc thằng bé như vậy nữa cũng may hôm nay nó kiềm chế nếu không bây giờ cả bác và con đều nằm trong bệnh viện rồi."
Quản gia Lý thở dài lắc đầu bất lực.
Trương Tuệ An liếm môi khô khốc nói:
"Tên đó không đến tìm còn thì con cũng đâu cũng đâu có rảnh để chọc chứ."
Quản gia Lý không biết nói gì bất lực nói:
"Haizzz, con nghỉ ngơi đi."
Trương Tuệ An hơi cong môi nói:
"Dạ."
Quản gia Lý lúc đi ra ngoài cũng không quên đóng cửa lại cho cô.
Ông nhìn bầy giặc đang ở bên ngoài muốn hóng chuyện ông liền trừng mắt cảnh cáo kêu bọn họ tản đi.
Trương Tuệ An dũng cảm khi nãy bây giờ tự nhiên hết tác dụng cả người cô mềm nhũn ngồi xuống đất.
Cả người cô thoáng run lên, da gà khi nãy nổi lên cũng chưa hề biến mất.
Cô thấp giọng chửi:
"Đâu có ngờ tên này khi nạt người lại hung dữ như thế này đâu chứ."
"Vốn dĩ cũng là tại anh ta mình mới mất tập trung vậy mà còn lớn tiếng nạt mình."
Cô bĩu môi hơi nhướn người lên nhặt lại cây búa để gõ lego.
Nhìn cái đống bầy hầy mà mình bày ra cô cũng tự nhiên bị đứng hình mấy 5s.
Một đống chỗ bị lắp sai này khi nào mới sửa xong đây? Tự nhiên bây giờ cái cô muốn trả cái này về nơi sản xuất ghê á trời..
Cô chủ yếu mua nó về để giải stress mà giờ nhìn xem cô khác gì bà điên đâu? Cô thở dài tuy rất muốn bỏ cuộc nhưng lại tiếc tiền nên cũng phải ngồi tháo hết những chỗ bị lỗi ra.
Cấn Niên mang một bụng tức giận đi đến thư phòng, anh đi lại ghế sô pha ngồi xuống.
Anh mở chai rượu ở trên bàn rót ra ly uống cạn một ly sau đó lại rót thêm một ly nữa.
Uống cạn hết hai ly tâm tình nóng nảy cũng giảm đi vài phần.
Anh không phải chỉ muốn lên hỏi cô tại sao hôm nay lại ăn cơm sớm thôi mà.
Cô gái này hôm nay lại còn bướng bỉnh như vậy.
Anh nói một câu cô cãi lại mười câu nếu không phải khi nãy anh lẩm nhẩm đếm số trong miệng nếu không có lẽ anh sẽ làm ra chuyện gì đó không hay.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cũng là do hôm nay anh nóng giận cũng là do anh.
Khi anh tập trung cũng không phải là người luôn cáu kỉnh huống chi cô đang mải mê tập trung lắp ráp lego.
Cấn Niên ngồi tự mình suy nghĩ, quản gia Lý đứng ở bên ngoài cũng không dám đi vào.
Nhưng nghĩ lại bây giờ trời cũng đã tối Cấn Niên còn chưa ăn nên ông quyết định gõ cửa:
Cốc cốc cốc cốc..
Cấn Niên nhướn mày nhìn lên, giọng nói khàn đặc:
"Vào đi."
Quản gia Lý mở cửa bước vào nói:
"Cậu chủ hay cậu đi ăn một chút gì đi.
Dù sao trời cũng đã tối rồi."
Cấn Niên làm sao còn tâm trạng ăn nữa, anh thở dài vung tay nói:
"Bác dọn hết đi hôm nay con không đói."
Quản gia Lý nhíu mày khó xử nói:
"Nhưng mà dạ dày của cậu vốn không tốt.
Nếu cậu nhất quyết không chịu ăn thì sau này phu nhân trở về đây tôi sẽ bị quở trách."
Cấn Niên thở dài cũng không nói gì nữa anh chỉ yên lặng đứng dậy.
Khi quản gia Lý định rời đi nhưng bị anh gọi lại, anh thấp giọng hỏi:
"Thiếu phu nhân còn thức không?"
Quản gia Lý cả người khựng lại nhưng vẫn trả lời rất nhanh:
"Dạ, hình như đã ngủ rồi ạ."
Cấn Niên im lặng một lúc sau mới hỏi tiếp:
"Khi nãy bác thấy con có đáng sợ không?"
Quán gia Lý hơi giật mình, ông hơi gật đầu rồi lại lắc đầu sau đó lại lật đật nói:
"Có một chút nhưng chắc thiếu phu nhân sẽ hiểu cho cậu mà."
Ông hơi giật mình vì có lẽ đây là lần đầu tiên Cấn Niên mà ông chứng kiến từ nhỏ đến lớn lại hỏi ông một câu như vậy.
Cấn Niên từ trước đến giờ chưa từng xem ai ra gì, trước đây cũng không ít lần nổi giận mà nổi giận còn lớn hơn của ngày hôm nay.
Nhưng mà hôm nay thằng bé này lại hỏi ông có thấy đáng sợ không.
Ông biết lí do phu nhân chọn Trương Tuệ An làm con dâu.
Không chỉ vì Trương Gia là nơi làm ăn mà cả con bé Trương Tuệ An này cũng là một thứ gì đó khiến phu nhân yêu thích.
Cấn Niên gật đầu không nói gì nữa đi thẳng xuống lầu, quản gia Lý cũng đi theo sau anh.
Một mình Cấn Niên ngồi dùng bữa, nhìn bóng lưng cô độc của anh cũng khiến quản gia Lý có chút xót xa.
Đúng là đây không phải lần đầu tiên ông thấy Cấn Niên ăn một mình, khi còn nhỏ thằng nhóc này vẫn luôn phải ngồi ăn một mình như vậy.
Cấn Niên cũng rất hiểu chuyện biết ba mẹ đi công tác bàn chuyện làm ăn suốt cũng không bao giờ trách móc.
Ông làm ở đây lâu như vậy, từng thấy qua qua trình trưởng thành của Cấn Niên nên ông cũng phải thừa nhận rằng.
Từ khi có Trương Tuệ An ở đây ông lại cảm thấy căn nhà này trở nên ấm cúng hơn.
Con bé khi mới vừa được rước về đây làm dâu, lúc đó ông còn nghĩ chắc hẳn cô bé này sẽ rất là đanh đá nhưng không.
Ngày đầu tiên về đây, con bé Trương Tuệ An này lại một mực lẽo đẽo theo ông chỉ để hỏi ông về sở thích của Cấn Niên hay là Cấn Niên thích ăn gì.
Tất tần tật mọi sở thích của Cấn Niên đều được Trương Tuệ An ghi chép rất cẩn thận.
Trương Tuệ An cũng rất giỏi, nấu ăn tuy không phải là xuất sắc nhưng cũng gọi là có ý chí phấn đấu.
Có lần ông nhìn thấy con bé hì hục chuẩn bị đồ ăn trưa cho Cấn Niên đến mức bị bỏng cả bàn tay.
Trời lúc đó ông mới cảm thấy con bé này quả thật không giống những người mà Cấn Niên từng quen kể có cái cô gì gì..
à là Tần Khuê.
Nhưng mà khổ nỗi hình như thiếu gia nhà ông có vấn đề về não.
Ngay cả tấm chân tình để trước mặt mà cũng không biết.
Thường ngày còn có Trương Tuệ An ăn chung hôm nay cả hai lại tranh cãi lớn như vậy bây giờ mới bị ăn một mình.
Quản gia Lý đứng sau lưng của anh thở dài, Cấn Niên cũng chỉ ăn một ít chứ không hẳn no.
Anh buông đũa để xuống bàn đứng dậy nói:
"Con no rồi bác dọn dẹp giúp con nhé."
Quản gia Lý nhìn một đống đồ ăn trên bàn lại giật mình nói:
"Còn nhiều đồ ăn như vậy cậu cũng có ăn bao nhiêu đâu.
Sau cậu chủ không ăn thêm hay là có cần bác nấu cho ly sữa nóng không?"
Cấn Niên lắc đầu thần sắc có chút mệt mỏi:
"Không cần đâu, bác cứ để người giúp việc dọn đi hoặc là gọi mọi người lại ăn.
Con như thế là no rồi."
Cấn Niên xoay lưng đi lên lầu, người giúp việc ở trong bếp nghe tiếng cũng chạy lên:
"Bác Lý, cậu chủ cho chúng ta ăn thật sao?"
Quản gia Lý lườm bọn họ:
"Ăn, ăn, ăn suốt ngày chỉ biết ăn."
Nói xong ông bỏ đi chỉ có bọn họ ngơ ngác đứng nhìn nhau.
Tô Đồng hai tay khoang trước ngực nói:
"Muốn thì cứ ngồi ăn đi."
Cấn Niên định đi tới thư phòng nhưng lúc đi ngang qua phòng cô lại không tự chủ được mà mà cửa đi vào.
Anh thấy cô nằm im trên sàn có chút không cử động hình như là đã ngủ quên thật.
Anh từ từ đi tới, chần chừ một lúc nhưng vẫn khom lưng nhẹ nhàng bế cô trên tay sau đó đi lại giường.
Anh đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng tránh gây ra tiếng động tránh làm cô tỉnh giấc.
Anh nhìn đống lego văng tứ tung trên sàn nhà lại thầm thở dài đi tới.
Anh ngồi xuống nhìn theo hướng dẫn bĩu môi thì ra là cô đang lắp hello kitty.
Anh nhìn cái chân cô mới lắp gần xong lại thở dài một lần nữa.
Cái này không gọi là bất lực thông thường nữa mà là tận cùng của sự bất lực.
Cấn Niên nhíu mày tay cầm búa gõ lego lên nhưng mà nghĩ tiếng động sẽ khiến cô thức giấc nên chỉ đành tay không ngồi lắp xem như đây là anh muốn xin lỗi cô đi.
...****************...
Cho Bọn Tớ Xin Một + Một Để Cho Bọn Tớ Có Thêm Động Lực Ra Nhiều Chương Hơn Nhé! Nếu Các Cậu Yêu Quý Bọn Tớ Hơn Thì Cho Tớ Xin Một Vote Nheeee!