“Cậu có thể lập lại lần nữa không?”
Khi nói ra lời này, giọng nói của Sở Dịch rất ôn hòa, tay nhét trong túi áo khoác, khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn vẫn còn vương
chút tiếu ý.
Hơn nữa nét cười còn cực kì vô hại, đôi mắt sáng trong suốt, ánh mắt đó sạch sẽ, một chút tạp chất cũng không có.
Người đàn ông này từng vì sếp của mình mà làm không ít chuyện dẫn mối, lúc này trong lòng lần đầu tiên lại có chút bất lực, một lát sau mới mở miệng: “Ngô tổng nói, muốn mời cậu tới uống chén rượu, sau nửa giờ đầu liền không thấy người đâu, chính cậu cân nhắc một chút.”
Tiếu ý trên mặt Sở Dịch càng rõ, nghiêng đầu, lấy tay nhẹ nhẹ day trán vài cái, nói “Được”
Có lẽ, lúc này cậu cũng không được phép nói không.
Sở Dịch nghĩ, chuyện tiếp theo nói ra thật khiến người khác thẹn thùng, hơn nữa còn chút khác thường.
Cậu là một tân binh mới xuất hiện, trong hàng vạn hàng nghìn tân binh mà nói, lần đầu tiên trổ hết tài năng liền không thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn có tiếng, nhưng lại khơi dậy hứng thú, suy nghĩ xằng bậy của một tay ăn chơi nào đó.
Cái vị Ngô tổng vừa được anh chàng kia nói tới, chính là một trong số những nhân vật có thể quyết định sống chết của người khác trong cái vòng giải trí này.
Một tuần trước, Ngô tổng đã từng nhắn nhủ với Sở Dịch là không muốn đơn độc, trực tiếp nói ra, tiếp cận, tiếp tục trao đổi ý tứ.
Nếu Sở Dịch từ chối vị công tử này, vậy con đường sinh mệnh sau này liền chào đón băng giá
Cậu cự tuyệt một cách kiên định, không câu nệ, nhưng cũng không đến mức triệt luôn đường lui của người ta, vốn nghĩ chuyện này tới thế là xong, ai ngờ, quản lý của cậu lại truyền cho cậu tối hậu thư từ cấp trên
Sở Dịch chào tạm biệt vị quản lý, có lẽ cũng cần phải cân nhắc lại, người đã nhảy vào vòng luẩn quẩn này nhiều năm vẫn chưa từng bị ai lôi lên giường như cậu, quản lý cũng liền thương tình thả cậu về phòng
Trước đó không lâu, bộ phim điện ảnh “Phong Hoa Tuyệt Đại” vừa được công chiếu, một vị đầu tư nào đó liền hùng hồn mà mời cả kịch tổ đi ăn mừng thành công của bộ phim.
Sở Dịch bước vào trong căn phòng thuê chung được ngăn cách bằng một cái bình phong, bên trong đang uống uống hát hát, vẫn cuồng nhiệt như lúc cậu chưa bị gọi tên vậy.
Lên tiếng chào đồng nghiệp còn đang cười đùa vang trời này, Sở Dịch đi vào toilet, cửa vừa đóng lại, nụ cười vừa treo trên mặt liền biến mất, không còn chút tăm hơi.
Sở Dịch đối với chuyện quy tắc ngầm trong giới nghệ sĩ này mà nói, cũng không có lạ lẫm gì, dù sao cậu có thể giữ mình trong sạch cũng là nhờ có chỗ dựa.
Nhưng lần này lại khác, chuyện dựa vào kim chủ mà tranh thủ chút cơ hội cũng ít hơn, giống như Ngô tổng đây, thật không khác nào một lồng bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò liền có đám người chen chúc tranh mua.
Chuyện ngươi tình ta nguyện cũng là một quy tắc khác của quy tắc ngầm.
Nhưng lần này, cái bánh bao nhân thịt này lại muốn được ở trong tay Sở Dịch.
Chuyện này cũng quá khác thường đi!
Có lẽ là vì giờ đang là mùa đông, mấy ngày hôm trước lại có cảnh diễn trong nước, bản thân liền đã có chút cảm lạnh, đêm nay lại còn uống rượu, lúc này đầu liền đau như muốn nổ tung.
Sở Dịch xoa xoa thái dương, từ một bên rút ra khăn tay, lau qua cái mũi, liền nhận điện thoại.
Người bên kia vừa nghe xong ngọn ngành sự tình, lập tức liền muốn xem náo nhiệt, không chút chần chừ mà chê cười cậu: “Ha ha ha ha, cậu cũng có ngày này a.
Tôi nói này, hay là cậu đi đi, họ Ngô kia hình như là trai tân, bộ dạng không tệ, dáng người hoàn hảo, ngủ cùng hắn cũng không mất mát gì.”
Sở Dịch chống tay lên bồn rửa, nhìn lại bản thân mình trong gương, thân hình cao ngất, hai cánh tay hữu lực, cơ thể, đường cong tràn đầy khí tức thiếu niên tươi trẻ.
Cậu càng nhìn càng thấy bản thân mình suất đến mức không ai sánh bằng, qua một lúc mới hồi thần, đối cái điện thoại kiên định nói: “Tôi trong nhà có người, không thể lại đi ngủ với người khác được.
Đây là nguyên tắc.
”
“Cậu đối với họ Bùi kia, để ý như vậy sao, đáng giá sao?”
Sở Dịch mím môi không nói chuyện, họ Bùi từ miệng tên bạn xấu kia chính là Bùi tiên sinh, bạn trai của y, là một chủ biên của một tạp chí mới, cũng là hàng xóm của cậu.
Sở Dịch nghĩ Bùi chủ biên là người đó, nhưng những người biết chuyện lại không cho là vậy.
May mà tên bạn kia dù mồm miệng không được tốt lắm, chê cười cậu vài câu nhưng vẫn nói là sẽ tới ngay.
Cúp điện thoại, cái loại tâm tình “Toàn thế giới không muốn chúng ta hảo hảo nói chuyện yêu đương” bi tráng này không ngừng dâng lên trong lòng Sở Dịch, nghĩ tới gương mặt tao nhã có chút tiếu ý của Bùi chủ biên, lồng ngực cậu lại muốn nổ tung.
Cậu liền nhịn không được, lập tức gọi điện cho Bùi chủ biên.
Nhạc chờ điện thoại của hắn vẫn là “Hoa hồng đỏ”1, lúc này, trong điện thoại, từ tiếng hát trầm thấp của Trần Dịch Tấn ngân lên ba lần liền thành giọng nữ máy móc rồi vẫn không có ai bắt máy.
Sở Dịch thê thảm giống như đứa trẻ sơ sinh ôm ấp một mối tình, cuối cùng vẫn không thể thể hiện ra ngoài.
Sở Dịch đi ra ngoài, quản lý đang ở thang máy bên cạnh rất có thành ý mà chờ cậu.
Bởi vì đã có chuẩn bị, cho nên đoạn đường này Sở Dịch đi cũng cực kì thong dong, giống như không có chuyện gì, cho dù đang bị cảm mạo, đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn.
Cậu cho rằng, sau này cậu vẫn còn có thể thà chết chứ không chịu khuất phục, tràng diện cho dù so với bây giờ vô liêm sĩ hơn, cậu vẫn có thể chịu được, nhưng hiện thực lại không như mong muốn, khi cậu nhận ra thì đã muộn, một đôi bàn tay vô hình đang từ từ đánh vỡ mộng đẹp của cậu.
Đầu tiên, từ thang máy đi ra, xa xa liền thấy một dãy hành lang, ánh sáng rực rỡ, một người phục vụ vẫn đang lẳng lặng đứng ở đó.
Nhìn thấy bọn họ, người phục vụ đi tới, liếc nhìn Sở Dịch, liền đối với vị quản lý đang đứng bên cạnh nói: “Ngô tiên sinh vừa đổi phòng, liền để tôi đứng đây thông báo với ngài một tiếng”
Vì vậy, bọn họ cũng chỉ có thể đi theo người phục vụ đi tới phía trước, tới gian phòng ở cuối hành lang, quản lý đặt tay lên chốt cửa, vừa mới đem cánh cửa gỗ điêu khắc này mở ra một chút thì ở phía sau liền có một lực đạo thực mạnh đem hai người bọn họ đẩy vào phòng.
Sở Dịch tiến lên vài bước cùng với một trận hoa mắt chóng mặt, miễn cưỡng ổn định lại thân hình mới nhìn rõ, Ngô tổng có thể hô phong hoán vũ trong truyền thuyết kia đang mặt cắt không còn một giọt máu, bị hai người đàn ông khác kẹp ở giữa, hai cái đùi vô lực mà run run, hiển nhiên khi bị hai người kia thả ra, hắn liền ngã quỳ xuống.
Điển hình của việc ông trời cũng bỏ qua cho ai đấy.
Ngô công tử cũng không cố đáp trả, chỉ hướng về chiếc sô pha ở trong góc mà khóc lóc, kể lể: “Anh họ, chuyện mua bán mờ ám đó, em cũng không biết, thật sự là bị người xúi bậy, nể tình mẹ em mà tha cho em lần này đi.”
Đây là cái tình huống gì?
“Fifty Shades of Grey” đã nhảy tới giai đoạn thanh lý môn hộ1 sao?
Thanh lý môn hộ: một hình phạt của băng phái xã hội đen dành cho kẻ phản bội , kẻ phản bội sẽ bị trói hai chân vào chân ghế , cố định trên ghế ngồi , sau đó người ta sẽ thống kê số người do bị kẻ này phản bội mà chết hoặc bị thương , rồi dựa trên số lượng đó mà lóc thịt kẻ phản bội , bao nhiêu người chết là lóc bấy nhiêu lần , đương nhiên , kẻ phản bội vẫn còn sống trong lúc bị lóc thịt [ *nguồn : SCI – Mê án tập ]Mà người khiến cho Ngô tổng phải xin xỏ như này lại có thể là ai chứ, Sở Dịch thuận theo tầm mắt đối phương mà nhìn qua.
Nhất thời bị sét đánh
Một nam nhân cao lớn, tựa lưng vào sô pha, hai chân vắt chữ ngũ2, hai tay đặt trên vịn ghế, mười ngón tay thon dài tùy ý giao nhau.
Một thân tây trang màu lam thẳng thớm, khiến cho hắn có vẻ nhã nhặn, ưu nhã.
Chữ ngũ: 五 Nhưng đôi lông mày kiếm, tới đôi mắt thâm thủy đen thẳm kia, ánh mắt sắc bén nhìn Sở Dịch như một thanh đao tùy thời có thể cắm thẳng vào trái tim, toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng, không thể tiếp cận.
Sở Dịch theo bản năng mà đứng thẳng lưng, hai con mắt rũ xuống
Này là chuyện gì!
Cái này thật có chút lúng túng !!!
Tần Hữu! ! !
Như có như không cảm giác được tầm mắt Tần Hữu rơi trên người mình giống như nhìn thấu cậu, Sở Dịch cảm thẩy choáng váng, giống như ai đó đang khuấy tương hồ trong đầu vậy, dựa vào vài phần tỉnh táo còn sót lại mà bắt đầu so sánh, việc gặp được người bạn cũ này ở đây, không biết là bản thân đã được giải vây hay là chịu chết nữa.
Không xác định được liệu Tần Hữu còn nhớ rõ cậu hay không, nhưng lần gặp mặt trước kia vào bảy năm trước, cậu hoàn toàn là cái dạng đang đi tìm đường chết
Ngày hôm nay, nhìn lại….
cũng có chút gì đó giống như không còn đường sống
Sở Dịch phải mất mười giây đồng hồ mới dám mở mắt lần nữa, tầm mắt của cậu lại một lần nữa chuyên chú lên người này, đối với cậu mà nói, không thể nói là người đặc biệt nhưng cũng không phải là người xa lạ.
Sở Dịch đoán Tần Hữu ít cũng đã trên ba mươi tuổi, nhưng thời gian không lưu lại quá nhiều vết tích trên khuôn mặt tuấn dật của hắn, chỉ là, khí chất so với trước kia lại càng thêm phần lạnh lẽo nội liễm.
Hai bên đối diện, đôi môi mỏng đẹp của Tần Hữu nhếch lên thành một đường cong rất nhẹ, ánh mắt hắn mang theo một chút hàm xúc không rõ, giống như tìm tòi, nghiên cứu cùng nghi hoặc.
Cho dù biết tình cảnh của mình có chút chật vật, nhưng Sở Dịch vẫn cường mãnh mà kéo lên khóe miệng, tạo ra nụ cười sáng lạn nhất mà cậu có thể làm được
“Hi, đã lâu không gặp”
Tuy rằng là cười, nhưng trong lòng đang sợ muốn chết, nhưng không kịp , Sở Dịch muốn nói bốn chữ thời gian trôi nhanh nhưng không rõ tại sao lại có cảm giác bi thương cuộn trào mãnh liệt.
Thời gian qua nhanh, giống như thoi đưa, bảy năm, tuy rằng ở chung một thành phố nhưng thực lòng Sở Dịch không muốn có lần thứ hai nhìn thấy hắn.
Vừa dứt lời, Sở Dịch thấy, con ngươi vốn lạnh lùng của Tần Hữu đột nhiên hơi lóe sáng
Ánh mắt Tần Hữu thẳng tắp đặt trên người cậu: “Sao lại là cậu? ”
Tuy rằng thanh âm trong trẻo lạnh lùng, không mang theo tâm tình gì, nhưng cũng không thiếu vài phần địch ý.
Sở Dịch đổ một thân mồ hôi lạnh, lúc này mới thở ra một hơi, liếc mắt nhìn Ngô tổng, giả bộ thản nhiên nói với Tần Hữu: “Ngô tổng muốn cùng tôi uống chén rượu, nhưng xem ra, hiện tại hẳn không có thời gian.”
Ngô tổng thấy có vẻ không ổn, liền quay về phía Tần Hữu gào khóc thảm thiết: “Anh họ, em thật sự chỉ muốn mời cậu ta uống chén rượu, lại nói, em cũng không biết cậu ta là người của anh…”
Tần Hữu nhíu đôi mày, chán ghét nhìn hắn, Ngô tổng liền bị đè ép, một thanh âm nhỏ cũng không dám phát ra, cả người run rẩy.
Tần Hữu đứng lên, chậm rãi bước tới trước mặt Sở Dịch, hai người mặt đối mặt, Sở Dịch cảm thấy bản thân như đang bị bao trọn trong bóng tối của nam nhân cao lớn này.
Cái loại cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông, so với bảy năm trước không có chút khác biệt.
Nhưng Sở Dịch lại nghênh diện ánh mắt của Tần Hữu, im lặng mà nhìn vào ánh mắt đen kịt của Tần Hữu.
Một giây.
.
.
Hai giây.
.
.
Đôi môi vẫn buộc chặt của Tần Hữu đột nhiên hé ra, rất nhẹ mà nở nụ cười, nói: “Cậu đi đi.” Hắn nói
Lúc này, Sở Dịch mới phát hiện sau lựng mình đã thấm ướt mồ hôi, như được đại xá, không dám ở lại lâu thêm một giây.
Quay đầu hướng phía cửa đi tới, vừa đi vừa tự kỉ mà nghĩ ngợi, cậu hai lần gặp phải Tần Hữu, cả hai lần đều chật vật, nhưng lần này tốt xấu gì cũng toàn thây mà rời đi .
Không giống như bảy năm trước, đầu rơi máu chảy, hắc! Sở Dịch một bước một giống như đi ăn cắp, không ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra…
Vị quản lý vốn đang cuộn mình trốn trong góc không dám liên tiếng, đột nhiên đẩy người bên cạnh mà lao tới muốn tông cửa xông ra, mà Sở Dịch đang đứng ở cửa liền cũng bị hắn đẩy mạnh một cái
Sở Dịch hoàn toàn bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể hướng phía trước lảo đảo, cái trán nặng nề mà đập vào khuôn cửa góc cạnh sắc nhọn bằng cẩm thạch,
Chính cậu cũng nghe thấy “bịch” một tiếng, trán đau đớn kịch liệt, bên tai nghe thấy tiếng động rất lớn, nhưng trong đầu Sở Dịch trống rỗng, không để ý tới chuyện chạy thoát.
Gót chân đứng vững liền giơ tay lên che cái trán, thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ một gối ở trên mặt đất ngay cạnh cửa.
Một lát sau, một bàn tay lạnh lẽo nâng cằm cậu lên, ép buộc cậu ngẩng đầu, Sở Dịch cố mở mắt ra, chỉ thấy trong tầm mắt một mảnh đỏ tươi xúc mục kinh tâm
Ngay cả đôi mi tuấn dật của Tần Hữu cũng bị nhiễm đỏ, nhưng cho dù là vậy, ánh đèn vẫn nhu thuận mà bao quanh Tần Hữu cao ngất, vây lấy cả Sở Dịch, hắn giống như vị thần cao cao tại thượng
Bàn tay lạnh băng của Tần Hữu nâng mặt cậu lên, Sở Dịch nhận mệnh nhắm mắt lại,trong lòng liền sầu khổ.
Cậu hai lần gặp con người này, cả hai lần đều bị vỡ đầu.
Nếu sau này cậu còn gặp hắn nữa liền cả đời ăn mì ăn liền đều không có gói gia vị