Sở Dịch cùng người đại diện nói chuyện điện thoại, giọng nói so với mấy hôm trước đã thả lỏng hơn nhiều.
Hỏi thăm cậu vài câu, sau đó nói công việc mấy ngày tới, lại cảm thán: ” Tina của nhóm nhạc Sugar cùng trong nhà nháo bất hòa, cho tới hôm nay vẫn là vết đen của cô ấy, Sở Dịch, chuyện lần này của cậu so với cô ấy được giải quyết quá tốt, người ta đều nói, phụ nữ hay cười vận khí thường sẽ không tệ, không nghĩ tới những lời này ném trên người đàn ông cũng đúng.”
Vận khí không tốt căn bản cười không nổi?
Sở Dịch cười híp mắt trả lời: “Mấy ngày nay khổ cực chị, chị Nhàn.”
Nhưng chuyện lần này, người cần phải được cảm tạ nhất là ai, trong đầu cậu rất rõ ràng.
Nguyên một tuần bị mây đen bao phủ trên đầu, che lấp ánh mặt trời, Sở Dịch cảm thấy bản thân như nhẹ cả đi, đi tới đi lui giống như có thể bay lên được.
Liếc mắt nhìn căn phòng đang đóng kín, cũng không biết Tần Hữu cùng trợ lý đã nói chuyện xong chưa.
Tầng một biệt thự, trong phòng khách.
Tần Hữu đứng ở bên cạnh sô pha, một tay đút túi, một tay để xuôi theo bên người, giữa ngón tay còn kẹp theo điếu thuốc.
Yến Thu Hồng tùy tiện ngồi xuống ghế: “Cho nên anh đã sớm biết? Uổng công tôi đến.”
Trong giới giải trí cũng không có mấy người ngu, chuyện liên quan tới bức ảnh của Sở Dịch còn chưa được mấy giờ liền nhảy ra một ông cậu, chỉ cần để tâm một chút, ai cũng nhận thấy có điểm kì lạ.
Yến Thu Hồng là một trong số đó, tra một cái, quả nhiên.
Biết Tần Hữu gần đây rất quan tâm tới việc này, vừa qua bữa trưa đã tới, không nghĩ tới Tần Hữu vốn đã biết, không biểu hiện tý nào biểu cảm đã biết chuyện hay chưa, thật không có ý nghĩa gì cả.
Tần Hữu hít sâu một hơi thuốc lá, màu xanh cây lá trước mắt chậm rãi hiện lên qua lớp sương mỏng, hơi híp mắt, trầm giọng nói: “Cậu cho là Sở Dịch không biết sao?”
Yến Thu Hồng vừa nghe thấy vậy, hai mắt liền lóe sáng, giống như hăng máu gà: “Cho nên anh muốn bao che khuyết điểm, thẳng thắn thu thập Tưởng Lan sao?”
Tần Hữu nhàn nhạt liếc mắt, “Sở Dịch tự có quyết định của mình.”
Yến Thu Hồng hăng hái cao hơn, “Nga?”
Tần Hữu vốn không có thói quen giải thích với người khác, nhưng an bài kế tiếp của Sở Dịch, Yến Thu Hồng khả năng cũng nằm trong đó.
Ngồi xuống đầu bên kia sô pha, chậm rãi dập thuốc, lúc này mới trầm giọng, nói: “Thẳng thắn mà nói, gốc gác Tưởng Lan cũng đã nằm trên tay Sở Dịch, lại có chút liên quan tới mấy chuyện sinh hoạt cá nhân, một ngày lộ ra ngoài, ngay hôm sau hắn sẽ bị truyền thông phong sát, nhưng Sở Dịch không làm, cũng không chỉ làm tới trình độ đó.”
Yến Thu Hồng nhất thời ngạc nhiên.
Tần Hữu còn nói: “Muốn chỉnh người tới chết, thì phải khiến hắn chết hẳn, không còn đường để lui.”
Yến Thu Hồng nhất thời hiểu ra, chuyện sinh hoạt cá nhân là gì, Tưởng Lan là một gay, trong giới cũng nhiều người biết, nhưng loại chuyện này, chỉ cần không quả quyết khui ra, thì cũng chỉ coi như là tin vỉa hè, thật đúng là không làm khó được ai, dù sao, trong vòng giải trí này, nam tài tử, nữ minh tinh bán hủ cũng không hiếm thấy.
Trên tay Sở Dịch, phải là một chuyện có thể một kích đem Tưởng Lan tận diệt, rất có thể là cảnh giường chiếu.
Thế nhưng, Tưởng Lan hôm nay đang ở đỉnh cao sự nghiệp, bởi vì….
loại chuyện này, cũng có người phỉ nhổ, nhưng người thở dài tiếc nuối càng nhiều hơn.
Hắn ở thời điểm huy hoàng nhất, lại bởi vì một lý do không làm tổn hại đến ai mà phải biến mất trong tầm mắt công chúng, nhiều năm sau vẫn sẽ có người đối với hắn mà thương tiếc.
Đây chính là chết mà vẫn còn lưu hương mà Tần Hữu nói tới.
Yến Thu Hồng không nhịn được kinh hãi, bây giờ là muốn đem Tưởng Lan từ từ kéo xuống, khiến hắn từ dương quang rạng rỡ đến buồn bã thất sắc, chờ tới khi hắn cùng đường, liền đưa vào chỗ chết.
Miệng đóng mở vài lần, mới nói: “Đây là suy nghĩ của anh đi?” Sở Dịch bây giờ mới bao nhiêu tuổi, cũng không có ác như vậy, lại càng không thể ẩn nhẫn như thế.
Tần Hữu nở nụ cười thật khẽ, nghĩ đến cái gì đó, trong ánh mắt lại có vài phần dương dương đắc ý.
Chỉ chốc lát, ý vị thâm trường nói: “Bộ phim truyền hình kia của cậu, Tưởng Lan là nam chính thứ hai, Sở Dịch thế nhưng vẫn chờ để đấu với hắn trong cùng một bộ phim, cảnh diễn đó.”
Yến Thu Hồng lúc này mới minh bạch, tại sao một Tần Hữu luôn luôn ít lời lại kiên trì ngồi nói chuyện với y cho đến lúc này.
Hóa ra là hắn vẫn đang chờ việc này.
Không thể làm gì khác hơn là gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Đối Tần Hữu bất đắc dĩ nói: “Anh nói anh theo tôi nhiễu loạn cái gì?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tần Hữu đột nhiên nhíu mi một cái, quay đầu, hướng cầu thang cất cao giọng nói: “Yến đạo tới thăm, còn không mau xuống?”
Tần Hữu lúc này, thái độ có chút khác thường, giọng nói nghiêm khắc nhưng vẫn mang theo vài phần ôn nhu, thêm chút dung túng, Yến Thu Hồng trong nháy mắt cảm thấy bầu trời vừa hạ xuống một trận mưa hồng.
Hắn sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía cầu thang, thân hình cao to của Sở Dịch xuất hiện ở chỗ rẽ, dáng vẻ tươi cười cứng đờ trả lời: “Dạ.”
Trong đầu Sở Dịch lúc này cũng trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang, cậu vừa mới ra đến chỗ cầu thang đã nghe được tiếng người nói chuyện trong phòng khách, hình như còn nói tới tên cậu.
Vì vậy cậu dừng cước, nấp vào nghe những gì mà Tần Hữu vừa nói.
Nếu đã bị phát hiện, Sở Dịch chỉ cần giả bộ hồ đồ mà xuất hiện thôi.
Đi thẳng tới phòng khách, đối Yến Thu Hồng chào hỏi: “Yến đạo.”
Yến Thu Hồng nhìn cậu cười ha hả, Tần Hữu ngồi một bên, đem mọi chuyện giống như chưa từng phát sinh.
Sở Dịch cũng không dám quay đầu nhìn Tần Hữu, cậu không nghĩ tới, suy nghĩ sâu kín của cậu, thậm chí cả những tâm tư có phần âm u của cậu, dù không nói ra, Tần Hữu đều biết tất cả.
Hơn nữa, nghe giọng nói khi nãy của Tần Hữu, cũng không có vẻ ghét bỏ.
Sở Dịch thấy trong lòng một trận nóng một trận lạnh, xung động muốn rơi lệ, cậu không biết có phải ai cũng vậy hay không, cả đời trải qua bình lặng, nhưng rồi gặp một người như vậy, mặc kệ bạn tốt hay xấu, người đó đều chấp nhận, lý giải, bao dung, thậm chí có chút dung túng.
Cậu chỉ biết, đời này, cậu cũng sẽ không gặp được người thứ hai.
Ba người ở phòng khách, Tần Hữu ít lời, mà Sở Dịch thì thái độ trầm mặc khác thường , Yến Thu Hồng một người tìm trọng tâm câu chuyện rất là không thú vị, nói vài câu liền đứng lên, “Có người đang đợi, tôi cũng không ở lâu được, mọi người cũng đừng tiễn.”
Tần Hữu ừ một tiếng, không chút khách khí mà ngồi không nhúc nhích.
Sở Dịch đứng lên, Yến Thu Hồng trên dưới quan sát cậu một trận, cười nói: “Cậu bây giờ so với trước kia cũng đã đắp thêm một chút thịt, rất tốt, nên thường xuyên tới tập thể hình, bộ phim cuối tuần sẽ bắt đầu khởi quay, chờ xem biểu hiện của cậu.”
Đang nói chuyện lại ghé sát người cậu, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ cái mông của Sở Dịch, sách một tiếng: “Thể trạng này!”
Sở Dịch nhất thời cả người cứng ngắc, vốn còn muốn đưa hắn tới cửa, nhưng bây giờ nghĩ lại, hay là thôi đi.
Tần Hữu lúc này lãnh mắt liếc qua, thẳng tắp nhìn vào cái tay kia của Yến Thu Hồng.
Ánh mắt bén nhọn giống như từng lưỡi dao chiếu vào, Yến Thu Hồng lạnh người, thần sắc cứng lại, cười gượng vài tiếng, bản thân tự rời đi.
Mãi cho đến khi thân ảnh người này biến mất ở cửa, Sở Dịch mới hồi thần, lấy lại bình tĩnh, quay người đi về phía Tần Hữu.
Hé miệng như muốn nói gì đó, Tần Hữu nhìn cậu, ôn hòa nói chuyện: “Sau này mà hắn còn như vậy, cậu có thể trốn thì trốn, không tránh được thì phải mắng hắn, mắng không được thì trực tiếp cho hắn một trận, không được chịu thiệt, biết không?”
Sở Dịch vốn muốn nói: “Có một không hai.” nhưng nghe thấy lời này liền mở to hai mắt, một lát sau, bật cười một tiếng.
Không thể trách cậu không nhịn được, Yến Thu Hồng thực sự là rất chuyên nghiệp trong việc phá hỏng không khí.
Đến chiều thì hết mưa rồi.
Trợ lý vì phải chỉnh lý giấy tờ, liền ở trong phòng làm việc đến hết buổi chiều, hôm nay cơm tối là ba người cùng ăn.
Ăn xong bữa cơm, Tần Hữu trở về phòng, Sở Dịch xung phong nhận việc dọn dẹp phòng bếp.
Chờ cậu từ phòng bếp đi ra, vừa vặn gặp được Tần Hữu đi xuống, Sở Dịch thấy Tần Hữu mặc tây trang phẳng phiu, rõ ràng là đang muốn đi ra ngoài.
Cùng Tần Hữu ở trong nhà ba ngày, ngày mai mới bắt đầu quay lại làm việc, lúc này thấy hắn ra cửa, cả nhà chỉ còn lại mình mình, Sở Dịch ngược lại có chút không quen
Tiến tới, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Chú ra ngoài sao?”
Tần Hữu dừng bước, “Có một người bạn khai trương, mời tôi đi cổ vũ.”
Sở Dịch vốn có chút ý cười, chớp mắt một cái liền càng thêm rực rỡ: “Quán ăn đêm?”
Tần Hữu đang mải chỉnh lại tay áo, không lưu ý lắm xác nhận.
Sở Dịch cả người cũng không tốt, Tần Hữu đi tới cửa, cậu liền giống như được lên dây cót mà đi theo Tần Hữu tới cửa.
Tần Hữu muốn đi ăn đêm.
.
.
Tần Hữu muốn đi ăn đêm.
.
.
Tần Hữu muốn đi ăn đêm.
.
.
Trong đầu lật qua lật lại hay những lời này.
Cậu đi ngay sau lưng Tần Hữu, trong mắt chỉ có bờ vai rộng của Tần Hữu, dáng người cao ngất được bộ tay trang may đo tinh tế ôm lấy, hai chân hữu lực bước đi, cả người tỏa ra hương thơm hormone giống đực.
Cái này cũng đưa tới ít nhiều cuồng phong lãng điệp, Sở Dịch thực sự bình tĩnh không được.
Một ít chuyện trước đây y không thèm để ý liền hiện lên trong đầu, Triệu Ly Hạ đã từng nói, người như Tần Hữu, dù không chủ động, người muốn treo lên giường hắn cũng không thiếu.
Bản thân Tần Hữu cùng đã nói qua, hắn sẽ không đem “Những người đó” về nhà.
Hơn nữa, chính bản thân cậu năm mười tám tuổi, cũng không phải là ở quán ăn đêm mà gặp phải Tần Hữu sao?
Sở Dịch kì thực cũng hiểu, cậu không nên can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của Tần Hữu, thế nhưng lúc này, trong đầu như có cái gì đánh tan lý trí.
Tần Hữu đi chuyến này, tối nay có về sao?
Trợ lý còn chờ ở cửa, Tần Hữu cúi người chuẩn bị thay giầy, Sở Dịch đột nhiên cẩn thận nói: “Chú Tần, tôi có thể đi cùng không?”
Tần Hữu dừng động tác, nghiêng đầu, con người thâm trầm đen kịt nhìn Sở Dịch.
Thấy hắn hơi nhiu mắt, Sở Dịch lập tức chớp chớp mắt: “Tôi mấy ngày nay đều ở trong nhà, cũng muốn đi ra ngoài xả hơi.”
Tần Hữu lúc này mới xoay người nhìn thẳng Sở Dịch, chân mày cũng không có giãn ra, hôm nay hắn chính là muốn tới một gay bar, tuy rằng đẳng cấp cũng không quá thấp, không phải ai cũng có thể vào.
Nhưng cái loại địa phương đó, quan hệ đồng giới nam nam cũng lộ rõ, Sở Dịch không khác gì miếng thịt tươi ném vào giữa bầy sói, cho dù cái gì cũng không làm, nhưng liếc mắt đưa tình cũng có thể gây ra vài hình ảnh hạn chế, dẫn theo cậu sao?
Hai người trầm mặc đối diện đủ mười giây.
Con ngươi trong suốt của Sở Dịch đều là chờ mong.
Cuối cùng vẫn là Tần Hữu thua trận, thở dài, đem giày da để qua một bên, “Đi thay quần áo.”
Sở Dịch hớn hở đáp lời, cậu biết, Tần Hữu cho tới bây giờ cũng sẽ không khiến cậu thất vọng.
Tần Hữu ở trong phòng khách ngồi chờ, vị trợ lý không có cảm giác tồn tại vẫn đứng ở một bên nhìn, môi động vài cái muốn nói nhưng lại thôi.
Ước chừng hai mươi phút sau, Sở Dịch xuống, Tần Hữu nghe tiếng nhìn lại, liền có chút thở gấp.
Sở Dịch mặc một chiếc sơ mi tối màu có hoa văn, quần cũng đồng giạng như vậy, vai rộng eo thon, thân thể rắn chắc được miêu tả vô cùng tinh tế.
Tóc mái bình thường để xõa trên trán cũng được vuốt lên, đám tóc ngắn còn lại cũng được dùng keo tạo hình, cả người so với bình thường thành thục hơn rất nhiều.
Chống lại ánh mắt của hắn, Sở Dịch đối mắt với hắn, cười rộ lên giống như có chút tà khí, nhưng lại phi thường mê người, có loại tuổi trẻ hào hiệp nhưng không kém hương vị đàn ông trưởng thành.
Hô hấp Tần Hữu cứng lại, dường như lập tức nhớ tới bàn tay vỗ lên mông cậu của Yến Thu Hồng.