Vì để tránh gặp phải người không nên gặp, Sở Dịch còn cố ý thay đổi tạo hình một chút, hơn nữa trong tay còn có kính râm.
Sau khi đến mới biết không cần dùng đến, bởi vì xe đỗ ở phía sau quán bar, từ trong xe đi ra cho đến phòng, đi ngang qua một cánh cửa nhỏ, thang máy, hành lang, căn bản không gặp phải ai, một đường giống như bị người xa lánh.
Người tới đón Tần Hữu chính là một người đàn ông trung niên vóc người hơi gầy, chỉ từ vẻ ngoài khó đoán ra tuổi, thấy hắn lắc eo nhỏ trong suốt đoạn đường đi tới, cảm nhận đầu tiên của Sở Dịch đối với hắn có chút thương hại.
Chú Tần cũng không thích dạng này.
Dừng lại trước mặt bọn họ, người này thập phần nhiệt tình nói với Tần Hữu: “Khách quý đến nhà, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này, kính mời.”
Tần Hữu trước đó cũng nói hôm nay ra ngoài là đến cổ vũ bạn bè mới khai trương, như vậy, người trước mặt chính là ông chủ chỗ này, Sở Dịch theo bản năng nhìn Tần Hữu, Tần Hữu xa cách mà khách sáo nở nụ cười nhàn nhạt.
“Chúc mừng”.
Tuy rằng cười, nhưng nhãn thần lại bình tĩnh vô ba.
Người này giống như đã nhìn quen, ánh mắt liền chuyển sang Sở Dịch, khuôn mặt thanh tú dường như hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Sau đó liền giống như hiểu rõ mà đối với cậu vươn tay, “Đã lâu không gặp, cậu so với trước đây càng đẹp trai hơn.”
Nghe lời này, trước đây cậu đã gặp qua người này sao? Sở Dịch sợ run lên, đột nhiên cũng thấy người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã từng gặp hắn ở đâu.
Cậu không nhớ, nhưng người ta lại nhớ kỹ, trường hợp này có chút xấu hổ, nhưng Sở Dịch cũng rất nhanh nắm lấy tay hắn: “Chúc mừng, ở đây rất tuyệt.”
Cùng lúc đó, thanh âm ôn hòa trầm thấp của Tần Hữu truyền vào tai: “Đây là Vicky.”
Sở Dịch đã hoàn toàn không nhớ nổi chuyện của mình, bị câu nói của Tần Hữu gợi mở, nhưng Vicky đến tột cùng cũng chỉ là ông chủ của quán bar, cũng không khơi gợi gì nhiều, liền không miệt mài theo đuổi, nói giỡn liền đem đề tài chuyển.
Chuẩn bị cho Tần Hữu chính là một phòng trên tầng hai, đi vào ở bên cạnh ngồi xuống, trước mặt là một cửa sổ thủy tinh thật lớn nhìn ra sảnh quán bar.
Cũng đã qua tám giờ, không khí chỗ này cũng đã nhiệt tình hơn rồi, ánh sáng chói mặt ngang dọc đan xen phản ánh sự xa hoa trụy lạc nơi đây, tiếng nhạc ầm ĩ giống như dùi trống đánh vào màng tai.
Trên sàn nhảy cùng khắp nơi trong quán đều có những khách nhân cười đùa điên cuồng, thân thể ưỡn ẹo, cách đó không xa, trên sân khấu hoa lệ, trên người hầu như chỉ có vài miếng vải che đậy vài điểm nhạy cảm nhưng vẫn tùy ý rơi vãi hormone tính dục, Sở Dịch phát hiện, cậu nhìn tới đâu cũng chỉ thấy toàn đàn ông, lúc này mới ý thức được đây là một gay bar.
Mà một tầng thủy tinh đem bọn họ cùng tiếng động lớn bên ngoài cách ly, cùng Tần Hữu ngồi xuống ghế sát bên cửa sổ, Sở Dịch đột nhiên cảm thấy, tình cảnh này, cùng buổi tối kia sao mà giống nhau.
Đúng lúc, Vicky hỏi Tần Hữu, “Vẫn là asombroso sao?”
*asombroso: 1 loại rượu tequila
Tần Hữu gật đầu.
Đến lượt Sở Dịch, tinh thần giống như không ở đây nói: “Giống chú ấy.”
Tần Hữu cúi đầu mà bật cười.
Sở Dịch lấy lại tinh thần, cái này không đúng, “Tôi thì không thể uống rượu mạnh sao?”
“Phải phải” Tần Hữu nói với Vicky, ánh mắt lại chuyển về hướng Sở Dịch, trong ánh mắt có ít nhiều cưng chiều cùng dung túng.
Vicky thấy thế khẽ run, rất nhanh lại mỉm cười, nói với nhân viên một tiếng, bản thân cũng không có đi ra, tìm một chỗ trống ngồi xuống, thừa dịp Tần Hữu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nháy mắt một cái với Sở Dịch.
Sở Dịch biết hắn có thể đã hiểu lầm cái gì, khuôn mặt không nhịn được mà nóng lên.
Nhưng cũng không có thời gian cho cậu ngượng ngùng, Tần Hữu đánh ánh mắt trở về, Vicky nói: “Lão Hạ sẽ tới.”
Nói xong, châm thuốc cho Tần Hữu, tới lượt Sở Dịch, Sở Dịch lễ phép khoát tay, nói tiếng cảm ơn, Vicky rất nhanh từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, tự châm cho mình một điếu.
Ánh mắt Sở Dịch rơi vào điếu thuốc là dài nhỏ màu trắng, đây là một loại thuốc Ru-ma-no dành cho nữ giới, đầu thuốc lá so với thân thuốc là còn muốn dài hơn, trông rất ưu nhã, kẹp ở giữa hai ngón tay trắng nõn thon dài của Vicky cũng không quá đột ngột, hơn nữa, hắn còn kéo Lan Hoa Chỉ.
*Hoa lan chỉ:
Thuốc lá này, Sở Dịch chỉ thấy hai người dùng, một người là một nữ diễn viên trước có diễn cùng Sở Dịch, mà một người….
Cậu dường như đã nhớ ra là đã gặp Vicky ở đâu…
Đơn giản là một quá khứ đen tối, không đành lòng nhìn thẳng, hỗn đản.
Khuỷu tay Sở Dịch chậm rãi để ở trên tay vịn, chống cái trán, chậm rãi cúi đầu, khô nóng trên khuôn mặt tràn đến bên tai.
Cậu quả thực đã từng gặp Vicky, hơn nữa lúc đó Tần Hữu cũng có mặt, cách một cánh cửa sổ so với tiếng nhạc ồn ào rầm rĩ trên sàn nhảy, so với tình trạng trước mắt cũng không khác biệt lắm.
Rất nhanh, lão Hạ trong lời Vicky đã tới, cả người toát ra sát khí nhưng lại là một người đàn ông có giọng nói phi thường ôn hòa.
Bọn họ cùng Tần Hữu nói chuyện phiếm, Sở Dịch rất trầm mặc.
Sở Dịch cư xử coi như là không câu nệ, người khác nói chuyện phiếm tẻ ngắt, cậu cũng có thể tìm được trọng tâm câu chuyện, người khác nói đến khí thế ngất trời, cậu cũng tuyệt không để lời của mình không chen vào được, nhưng lúc này, cậu trong lòng lo sợ, đầu cúi xuống giống như chú thỏ cụp tai, hoàn toàn không để ý tới nội dung câu chuyện.
Vicky là ông chủ, không thể bắt chuyện với bọn họ cả đêm, Sở Dịch không dám nghĩ, tình trạng lại giống hệt năm ấy, năm cậu mười tám tuổi, đơn độc cùng Tần Hữu ngồi ở trong căn phòng này, lúc này thật sự rất xấu hổ.
Thực sự, đoạn lịch sử đen tối đó, cũng chưa thể bình thản nhớ lại.
Thấy cậu không yên lòng, Tần Hữu càng phát ra tín hiệu mau kết thúc trọng tâm câu chuyện, đối hai người bên cạnh nói: “Tự chúng ta ngồi cũng được, hai người đi bắt chuyện với các khách nhân khác đi, không cần phải theo tôi khách khí.”
Sở Dịch nháy động, gương mặt còn ở ôn độ đã lập tức nóng tới cháy.
Vicky đi ra, vừa đóng cửa, lập tức kéo cánh tay lão Hạ , hai mắt sáng lên kêu to: “Honey, Sở Dịch kia, chính là được em giới thiệu cho Tần Hữu từ bảy tám năm trước đó, đã nhiều năm như vậy, Tần Hữu ấy vậy lại vẫn ở cùng y.”
Lão Hạ lấy tay vuốt vuốt mặt hắn, “Em suy nghĩ nhiều rồi, khả năng chỉ là bạn bè thôi, Tần Hữu là ai, hắn sao có thể cùng đàn ông được.”
Vicky đẩy tay hắn ra, “Anh lúc nãy không thấy thôi, mọi người ở gay bar, Tần Hữu giống như hận không thể bắt cậu ấy uống nước trái cây, tiểu thịt tươi làm nũng một cái, Tần Hữu liền kìm không được mà chịu thua, chết tiệt, nhiều năm như vậy, em cũng chưa từng thấy ai có thể nói chuyện với Tần Hữu như vậy.
Ngày hôm nay, Tần Hữu trước khi tới đã gọi cho em nói mở cửa hông cho hắn, em đã thấy có gì không đúng, nguyên lai là vì dẫn theo một người như vậy.”
Cuối cùng dứt khoát, “Hai người bọn họ tuyệt đối có gian tình, hiện tại có thể chưa có, sau này thì chưa biết được.”
Lão Hạ nở nụ cười, “Tần Hữu nếu thật sự cùng đàn ông ở một chỗ, đó không phải là có chuyện, mà là gây ra chuyện đó.”
Vicky không hề nói sai, tám năm trước, vào buổi tối đó, chính tay hắn đã đem Sở Dịch dẫn tới trước mặt Tần Hữu.
Từ lúc hai người kia đi ra, không khí trong phòng giống như ngưng trệ, tia sáng hôn ám, bóng tới dường như che mất nửa khuôn mặt Sở Dịch, Tần Hữu nhìn không rõ vẻ mặt của cậu, nhưng biểu hiện như vậy khẳng định là đã nhớ ra chuyện gì.
Lúc mới gặp lại, bọn hắn vẫn lảng tránh nhắc tới chuyện này, chỉ có điều, nghĩ tới một tên nhóc mà hắn thật lòng yêu thích đã từng là đối tượng 419 của hắn, nếu nói Tần Hữu thấy bình thường, thì chính là nói dối.
Hắn nâng chén, uống một hớp rượu, chậm rãi nuốt xuống, ánh mắt chuyển hướng sang đám đông đang nhảy nhót loạn xạ cuồng hoan ngoài kia.
Quán cũ của Vicky so với quán mới mở này, bố cục cũng tương tự, sớm biết vậy, tối nay hắn sẽ không nhất thời nhẹ dạ mà dẫn Sở Dịch tới.
Buổi tối ấy, hắn ngồi cũng không khác vị trí hiện tại là bao, liếc mắt nhìn xuống, trong thấy Sở Dịch an tĩnh khác hẳn những người còn lại ngồi bên quầy bar.
Khi đó, da Sở Dịch so với bây giờ còn muốn trắng hơn, đặt vào trong một đám người, chỉ cần liếc mắt, Tần Hữu cũng thấy làn da ấy phát sáng.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Sở Dịch cũng đủ lâu, Vicky nhìn thấy, không nói gì, mượn cớ ra ngoài, một lúc sau đã mang theo Sở Dịch đẩy cửa vào.
Lúc đó, Sở Dịch mười tám tuổi, tư thái thiếu niên mới trưởng thành nhưng xen lẫn vẻ đơn bạc, cho nên, câu đầu tiên Tần Hữu nói với cậu là, cậu đã thành niên sao?
Tần Hữu theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn thanh niên đối diện, cánh tay cơ bắp của Sở Dịch bị bóng tối che đi mờ ảo nhưng vẫn thấy sự kiên cố mà hữu lực, Sở Dịch bây giờ, so với mấy năm trước càng mê người, đối với một người là đồng tính mà nói, có sức hấp dẫn trí mạng.
Tần Hữu lại uống một ngụm rượu, vị rượu lạnh lẽo chỉ có thể làm giảm bớt sự khát khô trong chốc lát.
Chén rượu vững vàng đặt lại trên bàn, ngẩng đầu chỉ thấy Sở Dịch cũng đã nâng chén rượu uống một ngụm lớn.
Giống như phản xạ có điều kiện mở miệng: “Đừng uống nhanh như vậy.”
Nồng nặc mùi rượu chiếm lấy toàn khoang miệng, Sở Dịch cơ hồ cưỡng chế bản thân mà nuốt xuống, giống như lửa thiêu đốt cả cổ họng, cậu suýt nữa không chịu được mà nhổ ra.
Đặt ly xuống, rốt cục đáp lại ánh mắt Tần Hữu, nói: “Nhìn tôi làm gì? Trong đoạn lịch sử đen tối của tôi có thiếu chú khoản nào sao?”
Sở Dịch nói lời này, trái lại trong lòng Tần Hữu không thấy ngạc nhiên, nghĩ đến cái gì, nghiêm mặt hỏi: “Cho nên, lần đó là sau cái lần cậu bị giam trong nhà họ Từ sao? “
Sở Dịch sửng sốt, chỉ chốc lát, mới gật đầu một cái.
Lúc đó, cậu được em trai vụng trộm thả ra, cũng không dám đi đâu, ngay trong đêm liền vội vã ngồi tàu tới S thị, đây mới là nhà của cậu.
Thế nhưng, một tên nhóc mười tám tuổi, rời nhà trốn đi cũng chỉ có một mình, căn bản cũng không có chỗ để đi.
Khi đó, cậu khờ dại cho rằng, mẹ mắng cậu tâm thần, thật sự chỉ vì phỉ nhổ chuyện cậu thích đàn ông.
Một đứa trẻ không được người lớn tiếp nhận, tâm tình giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, vì vậy, cậu gần như ôm tia hi vọng cuối cùng, đem bản thân giam vào trong vòng của đồng loại.
Đó là lần đầu tiên cậu tới gay bar, cũng là lần duy nhất cho tới hôm nay.
Sở Dịch còn nhớ rõ lúc ở trong quán, cậu ngồi thật lâu ở quầy bar, mọi người thấy cậu đều giống như thấy sinh vật ngoài hành tinh, cho tới khi Vicky đến chào hỏi.
Bọn họ nói vài câu, Vicky quay đầu lại nhìn thoáng qua tấm thủy tính lớn trên tầng, nói: “Có thể đi cùng tôi tới chỗ này không?”
Không biết xuất phát từ đâu, Sở Dịch đáp ứng, sau đó, lên tầng, mở cửa, cậu gặp Tần Hữu.
Ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên của cậu chính là ánh mắt của người đàn ông này khiến người ta rét run.
Chuyện sau đó giống như nước chảy thành sông, Tần Hữu đem cậu tới khách sạn.
Không biết là có phải do quyết tâm muốn dung nhập với người trong giới hay là do giống như đứa trẻ bị phản bội liền muốn trả thù, Sở Dịch nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn.
Mặc dù vậy, Tần Hữu đến, tay đặt ở hai bên người, cúi người nhìn cậu, Sở Dịch lại nhắm mắt lại, toàn bộ thân thể lạnh run.
Tuyệt vọng, đó là cảm thụ duy nhất của cậu lúc đó.
Nghĩ đến cái gì, Sở Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Tần Hữu: “Chú là thủ phạm.”
Trong ánh sáng mập mờ, dáng tươi cười của Sở Dịch hình như rất thoải mái, nhưng trong đầu Tần Hữu lúc này lại là cái tư vị gì, đúng vậy, khi đó, thái độ của hắn đối với Sở Dịch tuyệt đối không hề thân thiết.
Lúc đó, hắn cúi người nhìn Sở Dịch khẩn trương đến hít thở không thông, hơn nữa, hẳn không chỉ có khẩn trương.
Chiếu theo cá tính Tần Hữu, hiển nhiên là không có tâm tư dỗ dành, vì vậy, đứng lên, cởi áo khoác ,nói: “Tôi đi tắm trước.”
Dù sao lúc đó, Sở Dịch hẵng còn nhỏ, Tần Hữu vốn là muốn cho cậu một ít thời gian chuẩn bị.
Thế nhưng, khi hắn từ toilet đi ra, thấy một màn khiến hắn nghẹn họng trân trối, giận đến không kiềm chế được.
Trong phòng, cửa sổ mở rộng, Sở Dịch ngồi ở bệ cửa sổ, một tay giữ lấy bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóc tới không thể hít thở được.
Mặc kệ cậu bị làm sao, Tần Hữu lúc đó cũng không biết phải phản ứng ra sao, cho tới bây giờ, không có ai dám ở trước mặt hắn không biết sống chết mà đòi sống đòi chết.
Vì vậy, hắn trầm mặt đi tới, nghe tiếng bước chân, Sở Dịch quay lại, vẻ mặt lo lắng không yên mà nhìn hắn, khóc nói: “Anh đừng tới đây.” Trong lúc đó, cả người lăng lăng sắp ra ngoài cửa sổ.
Tần Hữu dừng bước, rất không khách khí nói: “Cậu muốn chết, sao lại không dứt khoát chết ở nhà?”
Sở Dịch nghe thấy vậy, khóc càng lợi hạn hơn, tiếng khóc như tê tâm liệt phế, Tần Hữu cho tới hôm nay tựa hồ còn nhớ rõ.
Nhưng lúc đó cậu chỉ lo khóc, lực chú ý hoàn toàn bị dời đi, Tần Hữu đột nhiên tiến lên, một tay níu lại cánh tay Sở Dịch, mạnh lôi vào, đem cậu quật ngã xuống nền đất.
Trán Sở Dịch va vào phía tủ đầu giường, một lát, máu chảy thấp dần xuống sàn nhà, rất nhanh liền tạo thành một mảnh đỏ tươi xúc mục kinh tâm.
Đó chính là vết sẹo thứ nhất trên trán Sở Dịch.
Trên đường về nhà, Sở Dịch có chút men say, rượu tác động cũng đủ chậm.
Hai người đều uống rượu, lái xe chính là tài xế, Tần Hữu ngồi bên cạnh Sở Dịch, Sở Dịch choáng váng đầu trầm trầm, chẳng được bao lâu liền xiên vẹo, đem đầu tựa trên vai Tần Hữu.
Biết cậu uống nhiều, Tần Hữu ngồi không nhúc nhích, đèn đường thỉnh thoảng chiếu vào trong xe, nghiêng đầu, ngón tay khẽ vuốt trán Sở Dịch, vết thương nhiều năm trước này đã không còn nhìn thấy được, vết thương năm ngoái hẵng còn mở nhạt, ngày hôm nay trước khi ra cửa, Sở Dịch không biết dùng cái gì mà che lại, thấy không rõ ràng, nhưng chỉ cần sờ nhẹ, vẫn cảm nhận được trên da có vết nhỏ nhỏ nổi lên.
Ngón tay Tần Hữu ấm áp, Sở Dịch giống như mèo nhỏ được vuốt lông, cả người không có chỗ nào không thoải mái.
Cậu kỳ thực cũng không có say tới như vậy, đầu óc vẫn thanh tỉnh.
Người đàn ông bên người này, nếu như chưa thấy bộ dạng lạnh lùng ngoan lệ của hắn, thì không thể biết được sự ôn nhu, dung túng hiện tại của hắn trân quý, khó có được tới chừng nào.
Trong xe vô cùng an tĩnh, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng săm lốp ma sát với mặt đường, bỗng nhiên, nghe thấy Tần Hữu có chút bất đắc dĩ thở dài: “Không biết uống, còn uống nhiều như vậy.”
Thanh âm Sở Dịch mềm mại vô lực tới mức bản thân cậu cũng không thể tin được, “Có chú bên cạnh, sợ gì chứ.”
Độ cong khóe môi cũng chậm rãi cong lên, hôm nay là ngày gì? Thế sự thay đổi, thời gian qua nhanh, lúc đó, cậu chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày cậu có thể cùng Tần Hữu ngồi chung một chỗ
Không biết vì sao, đêm hôm đó, Tần Hữu khiến cậu sợ tới lạnh cả sống lưng, thế nhưng, lúc này, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Tần Hữu quanh quẩn trong mũi lại khiến cậu nghĩ tới hình dáng Tần Hữu ở trên giường nằm trên người cậu.
Hai người đã từng thiếu chút nữa lăn giường, tận lực bỏ qua chuyện xưa một khi bị xé mở, có thứ gì đó giống như thủy triều vỡ đê mãnh liệt kéo đến.
Sở Dịch chỉ thấy dòng máu chạy khắp cơ thể đều nóng lên, cả người chìm trong khô nóng, không khí trong xe giống như bị cái gì đó che lại, cậu thậm chí còn nghĩ, tình hình như này, nếu như đêm nay phóng túng, cậu cũng sẽ không cự tuyệt.
Cậu say, lại giống như không say, rất nhiều năm về sau, nghĩ lại chuyện tối nay, Sở Dịch cũng không hiểu rõ.
Tần Hữu đem cậu kéo lên lầu, mở cửa phòng, an trí cậu ở trên giường, xoay người rời đi, Sở Dịch lại đột nhiên nắm lấy cổ tay Tần Hữu, mở đôi mắt sương mù nhìn hướng người đàn ông cao lớn này: “Chú Tần.”