Tần Hữu mặt trầm như nước, Triệu Trăn nói xong câu này liền lập tức ngậm chặt miệng.
Chốc lát, hắn nghe thấy Tần Hữu lạnh lùng chất vấn, “Tháng tư, sau tiết thanh minh, Sở Dịch xảy ra chuyện hồi đó, Triệu Ly Hạ ở đâu?”
Triệu Trăn bị hỏi đến sững sờ, ngay lập tức nhớ tới trận kia, Triệu Ly Hạ kéo theo một đám hồ bằng cẩu hữu mang theo vài người mẫu mới, nam nữ đều có, tới một hòn đảo nhỏ ở Bắc Mỹ ở hơn nửa tháng.
Thời gian đó làm những gì không cần nói cũng biết, nói chung trong đó có một người là con cháu thế gia, trở về liền khiến cha mình bị tức tới mức bị bệnh, việc này trong giới bọn hắn liền bị truyền ra, không nghĩ rằng Tần Hữu cũng biết.
Triệu Trăn nhất thời không có gì để nói.
Tần Hữu trào phúng mà mở miệng, “Triệu Ly Hạ cùng Sở Dịch quen biết không phải một hai năm, đứa nhỏ nhà mình cho tới nay thức ăn mặn ngọt thế nào đều không kiêng kỵ, trong lòng cậu cũng rõ ràng.
Sở Dịch làm chuyện gì thương thiên bại lý, mà có ý tứ này với Sở Dịch? (TS: Đổ nghiêng bình dấm lan tỏa khắp không gian)
Trong lòng cũng có nhiều ít bênh vực cháu mình, lời này vào tai, sắc mặt Triệu Trăn cũng sầm lại.
Một lát sau, hắn không thèm giả bộ mà cưỡng ép biện giải, “Ly Hạ không phải còn trẻ sao? Đàn ông tuổi này thích chơi cũng không phải sai lầm lớn, hiện tại chơi đủ, tiết chế lại liền thành…”
“Chơi đủ rồi tìm cái người đàng hoàng sống cùng?” Tần Hữu lập tức không thể nhịn được nữa mà đánh gãy lời hắn.
Ánh mắt Tần Hữu lạnh băng, sắc bén giống như một cây đao, quét trên người hắn, giống như đem từng đầu xương khớp thịt từng mảng từng mảnh cạo xuống.
Dù là quen nhìn Tần Hữu như vậy, Triệu Trăn vẫn thấy lạnh sống lưng, nửa ngày, cười ha hả: “Nếu là chuyện của bọn chúng, chúng ta nếu không…”
Nhưng Tần Hữu không chờ hắn nói tiếp “Việc ngày hôm nay sau này cậu có thể làm, nhưng nhớ bưng bít cho tốt, đừng để tôi biết.” Nói xong, liền mang theo mũ bảo hiểm, nhanh chân đi ra ngoài, nhanh như một cơn gió.
Lưu lại Triệu Trăn lúng ta lúng túng đứng tại chỗ, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại oành một tiếng, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
Sở Dịch cùng Triệu Ly Hạ còn chưa đi xa, mới vừa ăn cơm trưa xong, hai người cũng không vội vã hoạt động, từ nhà chính đi một đoạn, Triệu Ly Hạ đã tìm bóng cây ngồi xuống.
Bãi cỏ mềm mãi sạch sẽ, Sở Dịch cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Vốn hai người bọn họ chỉ cách nhau một chút, Sở Dịch ngồi sát một bên, Triệu Ly Hạ liền cọ lại dán vào cậu, tay đặt trên vai cậu, kéo lại, đầu liền đặt lên hõm vai.
Cảm giác Triệu Ly Hạ cọ đến trên cổ mình, Sở Dịch quay đầu đem tay đè lại vai Triệu Ly Hạ, đẩy hắn ra một chút: “Làm cái gì vậy?”
Triệu Ly Hạ không tha mà lại gần, miệng làm nũng nói: “Chính là muốn cùng cậu thân thiết thân thiết.”
Sở Dịch vừa nghe liền vội vã đẩy hắn ra, chính mình cũng hướng qua một bên, khuôn mặt vẫn có ý cười, nhưng lời nói lại kiên quyết: “Tớ đã nói với cậu còn gì? Đùa giỡn cũng phải có giới hạn.”
Cậu nghĩ Triệu Ly Hạ là phong lưu quen rồi, thời điểm hai người gặp nhau nháo qua nháo lại cũng có chút đụng chạm, lời ý cũng có chút ý mập mờ.
Nhưng Sở Dịch chính là thực tâm không thích, lâu lâu nghiêm túc nói hắn một lần mới có thể làm Triệu Ly Hạ thu liễm.
Triệu Ly Hạ vồ hụt, cũng không tiếp tục dính tới, tay chống lên cỏ, tay gối đầu, hai mắt nhìn trời, nở nụ cười nhẹ.
Sở Dịch cách xa hắn một mét, ngồi xếp bằng, qua hồi lâu, hắn quay đầu nhìn về phía Sở Dịch, trong miệng nhỏ giọng thầm thì, “Cậu nói xem, cậu là có cái tình cách gì chứ, đối với ai cũng đều tàn nhẫn, không buông tha ai, bất kể là bản thân hay là người khác.”
Sở Dịch hô hấp hơi ngưng lại, ánh mắt lập tức hướng hắn nhìn sang: “Cậu nói cái gì?”
Triệu Ly Hạ vừa cười, vừa giơ tay che mắt, lại không trả lời.
Sở Dịch chống tay xuống bãi cỏ đứng lên, đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên có một trận gió, cánh tay bị người dùng lực nắm lấy, đồng thời nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Hữu vang lên bên tai: “Đi!”
Đơn giản một chữ, không giải thích, giọng nói của Tần Hữu vô cùng trầm.
Sở Dịch bị hắn tha lôi lảo đảo hai lần mới bước vững, một mặt ngạc nhiên mà cùng Tần Hữu nhanh chân đi về phía trước, quay đầu lại, liếc mắt nhìn Triệu Ly Hạ vẫn còn đang nằm trên bãi cỏ, ánh mắt liền quay lại trên người Tần Hữu: “Chú Tần?”
Chỉ là một gò má, nhưng cậu thấy rõ, đôi mắt đen thâm thúy của Tần Hữu nồng đậm mù mịt bên trong.
Sở Dịch nhất thời không dám hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn là nhanh chân theo sát Tần Hữu đi tới bãi đậu xe.
Lúc hai người ngồi vào trong xe, Sở Dịch thở hổn hển, giơ tay lau mồ hôi.
Tần Hữu cũng không giải thích nghiêm mặt không nói một lời liền đem xe lái đi, Sở Dịch khó khăn mà thở hổn hển, nhanh chóng hoàn hồn thắt chặt dây an toàn, sau đó, ánh mắt lần thứ hai rơi vào trên mặt Tần Hữu.
Tần Hữu dùng tới ý chí cực đại của mình mà đem xe lái ra ngoài, chuyện vừa rồi giống như búa tạ đánh vào đầu hắn, đến bây giờ còn cảm thấy đầu óc mình có chút không tỉnh táo.
Ngực giống như có một đám lửa cháy hừng hực, từ lần đầu tiên Sở Dịch cùng Triệu Ly Hạ xuất hiện trong tầm mắt hắn, cái nhìn của hắn khi hai người đứng chung một chỗ đã không tốt.
Hắn càng ngày càng chán ghét nhìn thấy loại hình ảnh này, đặc biệt mỗi lần Triệu Ly Hạ cùng Sở Dịch gặp nhau, mỗi lần hai người có tiếp xúc thân thể.
Xuất phát từ vị trí trưởng bối, hắn mới nhẫn nhịn không nói gì, mà hôm nay Triệu Trăn cư nhiên tự mình nói cho hắn biết, Triệu Ly Hạ thực sự có ý như vậy với Sở Dịch.
Ý nghĩ đó, thằng nhóc đó làm sao dám!
Sở Dịch an vị ở bên người hắn, đi được một quãng xa, Tần Hữu mới cưỡng chế lửa giận trong lòng, tận lực đem âm thanh thả nhu hòa: “Cậu thích Triệu Ly Hạ?”
Không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi câu này, mà Sở Dịch ý thức được, vấn đề này hiển nhiên là có liên quan tới lửa giận đột nhiên xuất hiện của Tần Hữu.
Chốc lát sững sờ, rất nhanh, kiên định lắc đầu, “Nếu như ý chú nói là loại thích kia, thì không.”
Cho nên, Tần Hữu thất thường, là bởi vì vừa nãy tại bãi cỏ, trùng hợp nhìn thấy Triệu Ly Hạ đối với cậu có hành vi thân mật?
Sở Dịch không biết suy đoán của cậu có đúng không, nhưng giờ khắc này, trong đầu cậu ngũ vị tạp trần, mừng rỡ cùng đắng chát đan xen lẫn nhau.
Cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố và che chở, đồng thời cũng có dục vọng độc chiếm mãnh liệt, Tần Hữu cũng yêu cậu sao?
Đã bị cự tuyệt một lần, cậu còn có thể mong đợi Tần Hữu tiếp nhận cậu không?
Cậu trả lời dứt khoát, kiên quyết, tâm tình Tần Hữu thống khoái chút, ánh mắt chăm chú nhìn đường phía trước “Rất tốt, tên đó không thích hợp với cậu, sau này cách xa tên đó một chút.”
Kỳ thực Tần Hữu trong lòng cũng ít nhiều hiểu được, chuyện giữa Sở Dịch và Triệu Ly Hạ là rất khó xảy ra.
Nhưng, dù chỉ là muốn tiếp cận, một người mơ tưởng Sở Dịch, lần trước nhìn như vô tình mà tiếp xúc thân thể, có thể chính là cố ý chiếm tiện nghi của Sở Dịch, hơn nữa còn thực hiện được, hắn liền cảm thấy trái đất thực chật hẹp, rất nhiều người đều không cần phải sống.
Ánh mắt Triệu Ly Hạ nhìn về phía Sở Dịch có bao nhiêu ý dâm, có khi cũng đã từng ảo tưởng tới bộ dáng cá nước giao hòa giữa bản thân cùng Sở Dịch.
Giống như đồ của mình bị người khác mơ tưởng tới khiến Tần Hữu rất không cao hứng.
Tần Hữu cảm thấy được đám lửa trong đầu kia càng ngày càng rừng rực, làm sao bây giờ? Hắn nghĩ.
Ánh mắt liếc nhìn về phía bên kia, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, thân thể khỏe mạnh khiêu gợi, đối với đồng tính nam hay phụ nữ đều có sức mê hoặc trí mạng, Triệu Ly Hạ hẳn không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Hắn thật sự chán ghét ánh mắt thèm nhỏ dãi của người khác khi nhìn Sở Dịch, nếu không, hắn liền đem Sở Dịch nhốt trong nhà, trừ hắn ra, ai cũng không nhìn thấy cậu.
Sở Dịch nghe lời hắn như vậy, cho dù trong lòng không muốn, cũng sẽ không cự tuyệt gì.
Tần Hữu càng nghĩ thân thể càng nóng, ý thức cũng càng ngày càng điên cuồng, hình ảnh này tốt đẹp đến khó tin, hắn chỉ nghĩ thôi liền cứng rồi.
Tần Hữu cảm nhận được toàn bộ máu tươi trong cơ thể đang cuộn trào mãnh liệt, như vậy, hắn mang Sở Dịch tới đâu thì tốt?
Đúng vậy, chính là tòa nhà phía bên dưới ngọn núi kia, ở đó tuyệt đối thanh tịnh, rất nhiều năm không có người ở, chính hắn cũng chỉ ở khi còn bé.
Đột nhiên một hình ảnh xông thẳng vào não hắn, còn ở trong hỗn độn, thân thể Tần Hữu đột nhiên chấn động mạnh, lúc lấy lại tinh thần, trên lưng đều là mồ hôi lạnh.
Hắn nhớ tới, còng tay đem mẹ hắn trói tại đầu giường.
Xe thắng gấp một cái, đột nhiên đứng ở giao lộ, trong xe hai người bởi vì quán tính liền nghiêng người về phía trước.
Tần Hữu trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo, bị chi tiết nhỏ vừa lóe lên dọa cho phát sợ.
Sở Dịch ngồi vững, một mặt kinh ngạc nhìn sang, ” Chú Tần?”
Tần Hữu ngẩng mặt tựa lưng vào ghế, tròng mắt đen nhánh tràn đầy đồi bại âm u, mà giờ khắc này, Sở Dịch coi như là người lanh lợi, nhiều kinh nghiệm giỏi quan sát, cũng không thể đoán được Tần Hữu trong lúc vừa nãy đã trải qua cuồng phong sóng biển thế nào.
Đủ cuồng phong để khiến hắn hoài nghi nhân sinh mấy chục năm của bản thân.
Sở Dịch trong lòng cũng là sôi trào khắp chốn, cậu yêu một người tựa hồ cũng yêu cậu, mà chính cậu tựa hồ cũng đã nhẫn nại quá lâu.
Cậu dựa vào mấy phần lý trí đơn bạc mà khổ sở ngột ngạt, thế nhưng mỗi một chuyện phát sinh giữa cậu cùng Tần Hữu, cũng khiến đạo lý trí không mấy kiên cố trong đầu không ngừng sụp xuống.
Bất kể Tần Hữu đối với cậu luôn dung túng vô pháp vô thiên, nhưng ngày hôm nay lại vì hình ảnh thân mật giữa cậu cùng một người khác mà ghen tuông.
Đèn đỏ xong, xe lần thứ hai chạy trên đường, Sở Dịch nghĩ đến câu nói trước, giả bộ bình thường mà cười cười nói: “Vậy theo chú, ai cùng với tôi là thích hợp?”
Tần Hữu có chút chưa tỉnh táo, nghe thấy Sở Dịch nói, khàn khàn mà mở miệng: “Cái gì?”
Giọng nói Tần Hữu còn lộ ra mấy phần mờ mịt, Sở Dịch chậm rãi gật gật đầu, vừa cười, mà lần này cười đến có chút phát khổ.
Nhưng cậu ỷ vào một tia dũng khí còn dư lại chút ít, một lát, ánh mắt thẳng tắp nhìn sang Tần Hữu.
“Chú đã nói Bùi Thành Uyên cùng tôi không thích hợp, Triệu Ly Hạ với tôi cũng không thích hợp, như vậy ai mới thích hợp với tôi, người quen của chúng ta, chú thấy ai thích hợp, có thể đem ra để so sánh.”
Đây cũng là một đòn mạnh đánh lên đầu Tần Hữu.
Cái đoạn điên cuồng kia vẫn khiến hắn chưa bình tĩnh nổi, Tần Hữu liền bị chấn kinh, sau lưng ướt đẫm.
Hắn đã sắp, nhận không ra chính mình.
Tần Hữu chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn Sở Dịch, lại rất nhanh mà đưa ánh mắt chuyển lại con đường phía trước.
Chỉ là thoáng nhìn, hắn rõ ràng mà nhìn thấy con mắt trong suốt của Sở Dịch đang nhìn hắn, bên trong còn mang theo vẻ mong đợi.
Thần sắc Tần Hữu hờ hững, nhưng trong đầu đắng chát cùng bất đắc dĩ cực độ, trong đầu loạn thành một đoàn, hắn đột nhiên rõ ràng Sở Dịch muốn nghe điều gì.
Nguyên lai, Sở Dịch đối với hắn, là tâm tư như thế.
Tần Hữu không thể nói trong lòng hắn một điểm cao hứng cũng không có, nhưng lý trí cấp tốc chạy trở về, hắn biết rõ, chính hắn cũng không phải là người đó.
Hắn không nghĩ tới sao? Hắn nghĩ tới, đếm không nổi những đêm hắn bị dục vọng cùng khát cầu hành hạ tới mức sắp mất khống chế.
Nhưng, tình cảm là cái thứ gì, hắn và Sở Dịch một khi bắt đầu một loại quan hệ khác, có lẽ Sở Dịch sẽ phát hiện, hắn hoàn toàn không phải là người mà cậu nghĩ tới.
Hắn thuận miệng đáp ứng là chuyện rất dễ, nhưng là chuyện sau đó, làm sao bây giờ?
Hắn cảm thấy được hắn mãi mãi cũng không khả năng vứt bỏ Sở Dịch, nhưng là, nếu có một ngày, hắn bởi vì tự trách mà muốn kết thúc, Sở Dịch làm sao bây giờ?
Mục tiêu sống mấy chục năm của hắn chưa từng nghĩ tới hắn sẽ cùng một người đàn ông trải qua lâu dài, cái này cũng là kỳ vọng của mọi người bên cạnh hắn.
Hiện tại hắn nhất thời kích động, con đường sau này dài như vậy, hắn không chống nổi, thì Sở Dịch phải làm sao?
Tần Hữu thấy cuộc sống mấy chục năm qua của mình chưa từng mê man như lúc này, cũng chưa từng hoảng sợ như bây giờ.
Một lúc lâu mà hắn cũng không trả lời, Sở Dịch cũng không hỏi lại, chỉ thở dài một tiếng rất nhẹ, dường như thoải mái mà cười nói: “Chú cũng không nghĩ ra, khả năng này, chắc là không xuất hiện đi.”
Mà không hiểu vì sao, Tần Hữu từ tiếng cười nghe ra mấy phần thê lương bi ai, ánh mắt hắn đảo qua, Sở Dịch đem mặt chuyển sang một bên khác.
Sau đó, hắn nhìn thấy Sở Dịch vốn là nghiêng người về trước, chậm rãi tựa lưng vào ghế, nhấc lên cánh tay đắp lên trán, nói “Chú Tần, tôi ngủ một lát.”
Tần Hữu tuyệt đối không muốn nhìn thấy Sở Dịch khó chịu, nhưng lần này, hắn tận lực cắn chặt răng, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy, đem xe vững vàng tiến về phía trước.
Trong buồng xe nhất thời an tĩnh làm người nghẹt thở, bên tai chỉ nghe thấy tiếng lốp xe ma sát với mặt đất, không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng thắng xe, cũng không để ý ở đây có đỗ được hay không, Tần Hữu liền đem xe dừng lại bên đường.
Cơ hồ không bị ý thức khống chế, dứt khoát cởi đai an toàn, nghiêng người đến gần Sở Dịch, “Sở Dịch.”
Hắn dùng lực vặn bung cánh tay Sở Dịch, đập vào mắt là đôi mắt đầy nước trong suốt của Sở Dịch.
Ánh mắt Sở Dịch tối nghĩa như vậy, trong nháy mắt cùng hắn đối diện, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tần Hữu nhất thời loạn thành một đoàn, hai tay nâng hai má Sở Dịch, đôi môi không ngừng hạ xuống khóe mắt, lẩm bẩm niệm: “Đừng khóc ….
là tôi không tốt….”
Nước mắt của Sở Dịch lại càng ngày càng nhiều, đôi môi hơi mấp máy, âm thanh khàn khàn mà tối nghĩa “Có phải là, tôi vẫn luôn làm chú khó xử?”
Tần Hữu không ngừng hôn, nước mắt vẫn giống như mưa mà hạ xuống, “Không có, cậu không có.”
Chính là Sở Dịch khóc không ngừng, Tần Hữu càng đau lòng, thả xuống một cánh tay ôm eo Sở Dịch, một tay để tại trên má, đôi môi đột nhiên hôn cậu, “Bảo bối, em không…”
Có thể nước mắt của Sở Dịch sẽ không dừng lại, Tần Hữu đau lòng, ôm lại càng chặt hơn, thả xuống một cái cánh tay vòng đến phía sau eo Sở Dịch, một tay xoa xoa trên má cậu, đôi môi đột nhiên hạ xuống môi cậu, “Bảo bối, em không có…”
Từ lúc bắt đầu liền kịch liệt hôn lấy, lực đạo Tần Hữu lớn đến mức giống như gặm cắn, chính bản thân hắn cũng nói không rõ ràng.
Ngắn ngủi sững sờ, Sở Dịch khóc thút thít đem tay ôm cổ của hắn, cũng tàn nhẫn mà hôn lại.
Môi lưỡi bừa bãi dây dưa, có mùi vị mặn sáp tràn vào giữa môi, trong đau đớn tựa hồ còn có vị tanh ngọt của máu, mà giờ khắc này cũng không còn quan trọng nữa.
Sở Dịch đè nén tiếng nghẹn ngào bị Tần Hữu gắt gao niêm phong giữa đôi môi chặt chẽ không thể tách rời.
Lời hứa hẹn không thể dễ dàng mở miệng, cách trở vẫn còn đó, nhưng, Tần Hữu ôm thật chặt thân thể vững chắc trẻ khỏe của Sở Dịch, ít nhất tại giây phút này, hắn không thể buông tay cậu.
Việc mất mặt nhất trong cuộc đời Tần Hữu đại khái chính là chuyện hôm nay, mãnh liệt hôn môi trong xe liền bị cảnh sát giao thông gõ cửa sổ.
Hắn thì cũng không sao cả, cái chính là trong xe còn có một người là nhân vật công chúng.
Xe tiếp tục đi trên đường, hai người đều rất trầm mặc, thân thể Tần Hữu kích động mà trong lòng còn cuồng nhiệt hơn, một nụ hôn, có lúc chuyện gì cũng không thể giải quyết được.
Lái xe đến khu biệt thự, khu biệt thự tại nội thành xem như là lấy chút yên tĩnh giữa nơi náo nhiệt, hai bên đường cây cối xanh tốt, nhưng người đi đường cùng xe cộ đều rất ít.
Trước mặt cũng đã sắp nhìn thấy cửa chính, đột nhiên phía trước mặt liền có một tên đàn ông lao ra, chính mình đứng ở trước xe, giang hai tay ra giống như muốn đón chiếc xe lao tới.
Ánh mắt Tần Hữu chìm xuống, Sở Dịch nhất thời ngồi ngay ngắn người lại, “Ai? Người giả bị đụng?”
Đạp phanh xe, xe cách tên này 1 mét liền dừng lại, Tần Hữu liếc mắt nhìn Sở Dịch: “Cậu ở lại trong xe.”
Sau đó đột nhiên kéo mở cửa xe, chân dài duỗi một cái bước ra ngoài.
Tên này nhìn thấy hắn xuống xe, lập tức xông tới, đôi môi nhếch lên một nụ cười lấy lòng: “Ngài Tần….”
Chính là tên mắt tam giác ngày đó tại tiệc mừng thọ có ý đồ lừa Sở Dịch dẫn hắn vào nhà chính.
Tần Hữu không nói lời nào, một tay lôi cổ áo tên này, đem hắn giống như rác rưởi mà vứt bên đường.
Tên này lại nhanh tay nắm chặt cánh tay Tần Hữu, nhìn khắp bốn phía không có ai khác, liền không thèm kiêng nể gì mà thấp giọng kêu lên: “Ngài Tần, những điều tôi nói, nếu ngài không nghe sau này sẽ phải hối hận, tên què họ Lý hắn….”
Tiếng nói im bặt, Tần Hữu một cước đạp lên chân của hắn.
Tên này bị Tần Hữu đạp liền kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, nhưng rất nhanh liền quay người lại ôm chân Tần Hữu “Tên què họ Lý hại rất nhiều người, nhưng hắn không phải là hung thủ giết chết mẹ ngài, tôi….
tôi có chứng cứ.”
Tần Hữu vốn muốn giơ chân đạp mặt hắn liền nháy mắt dừng lại, chậm rãi hạ chân xuống.
Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị thẳng tắp trừng tên này, “Mày vừa nói gì?”
Tên này há miệng run rẩy nói: “Không phải là hắn, tôi có chứng cứ, Ngài Tần, ngài cũng không muốn hung thủ đích thực hại chết mẹ ngài được nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật đi?”
Thừa dịp Tần Hữu thất thần, tên này cố hết sức bò dậy, sau đó, cong lưng, vừa bị đau nên hít vào một hơi, từ túi áo bên trong móc ra một quyển sổ, mở ra, đưa tới trước mặt Tần Hữu.
Tần Hữu lập tức đoạt lấy, bên trên dán bức ảnh giống như được cắt ra từ tạp chí hay tờ báo nào đó, hắn tiện tay lật vài tờ, rất nhanh, ngạc nhiên mà mở to đôi mắt đầy tơ máu.
Nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người lảo đảo.