Điên loạn đến đêm khuya, thời điểm tỉnh dậy hôm sau đã là quá trưa.
Cửa phòng tắm đóng kín, bên trong truyền ra tiếng nước chảy, Sở Dịch nằm ngửa ở trên giường, đôi mắt đen lay láy nhìn trần nhà, dùng sức co rút bắp thịt, liền đau đến e răng, cảm nhận được vị trí nào đó bị sử dụng tới cảm giác khó chịu, cuối cùng quyết định bây giờ không nên đi vào quấy rối Tần Hữu thì tốt hơn.
Vươn người lấy mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra kịch bản đọc trong lúc chờ đợi, việc cậu trở về S thành không thể giấu người đại diện, kịch bản là do tiểu Phùng mấy ngày trước mang tới, là một đại chế tác của một vị đạo diễn có tiếng, người đại diện muốn cậu tranh thủ cơ hội một chút.
Kịch bản này Sở Dịch đã đọc hai ngày, nội dung cũng không có gì khác lạ, cậu cảm thấy nội dung phim cũng có chút ý tứ, rõ ràng điện ảnh đã có đổi mới, nhưng vẫn giữ được cổ điển, một vài chi tiết nhỏ còn mang theo ý tưởng mới lạ, hiếm thấy có thể giao hòa cùng nhau như vậy.
Lại lật qua một trang, xoạt xoạt một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Sở Dịch vừa nhìn thấy nội dung kịch bản có chút khẩn trương, cậu nằm nghiêng trên giường, thoáng nghiêng đầu: “Sớm.”
Rất nhanh ánh mắt lại chuyển về đám chữ đen nhằng nhịt trên tờ giấy trắng noãn.
“Sớm.” Giọng nói Tần Hữu từ sau lưng cậu truyền đến.
Sau đó, cảm giác được phần đệm giường sau lưng hơi lún xuống, thân thể bị nhiệt độ ấm áp của Tần Hữu phía sau bao lấy.
Tần Hữu từ phía sau thò đầu ra chếch chếch hôn má cậu, hơi thở nóng bỏng, Sở Dịch có thể cảm nhận được khí tức đàn ông hùng hậu mạnh mẽ hòa cùng mùi hương từ kem cạo râu toát ra từ người hắn.
Cuối cùng, không chịu được mê hoặc, Sở Dịch hé cười, xích gần lại phía hắn, đôi môi đón nhận Tần Hữu, kịch bản cầm trong tay bị buông ra, lạch cạch rơi trên mặt đất.
Đôi môi mỏng của Tần Hữu liền hôn lên môi Sở Dịch, thanh niên dưới thân nhanh chóng đổi tư thế chuẩn bị nghênh tiếp thân mật từ hắn, nhưng rất không đúng lúc, ánh mắt Tần Hữu nhanh chóng đảo qua mặt đất, sau đó lập tức dừng lại.
Bìa kịch bản hướng lên trên, mấy cái chữ in đậm in hoa nổi bật trước mắt, thân thể Tần Hữu dừng lại, ánh mắt thâm thúy liền trở nên thâm trầm.
Vì vậy, Sở Dịch đang nhắm mắt chờ đợi thân mật, cái gì cũng không chờ được.
Cậu nghi hoặc mở mắt bất mãn mà nhìn thần sắc đã chuyển thành hờ hững của Tần Hữu, còn chưa kịp phản ứng, Tần Hữu đã bỏ tay cậu ra, từ trên người cậu đứng dậy, sau đó duỗi tay xuống dưới giường đem cuốn kịch bản vớt lên.
Rất nhanh, Tần Hữu đứng sát bên giường, say mê ôn tồn vừa nãy liền biến mất không còn mảy may sót lại, đôi tay qua loa lật lật vài trang, ánh mắt nhìn về phía cậu không mang theo một tia nhiệt độ, lạnh lùng mở miệng: “Tốc độ cực hạn?”
Áo choàng tắm bao lấy thân thể cao lớn của Tần Hữu đứng đó giống như một pho tượng cứng rắn lạnh lẽo, đôi mắt thâm trầm mang theo tia lạnh ác liệt, là thần thái mà rất lâu rồi Sở Dịch chưa nhìn thấy, khí thế ngột ngạt khiến không ai dám lại gần đã hoàn toàn trở lại.
Trong lòng Sở Dịch liền hồi hộp, đúng vậy, bộ phim này chỉ có một chủ đề, đua xe.
Cậu há há mồm muốn giải thích, Tần Hữu đem kịch bản ném qua một bên, ánh mắt sâu thẳm lóe sáng, một tay duỗi về phía cậu, khóe môi nghiêm ngạnh bỗng khẽ nhếch: “Bảo bối, lại đây.”
Vậy là sao, Tần Hữu sao có thể đồng ý cho cậu náo loạn, Sở Dịch lập tức vén chăn lên, quỳ gối trên giường, cười ha hả mà nhanh chóng nắm chặt tay Tần Hữu.
Vừa mới chạm vào tay Tần Hữu, tay cậu liền bị nắm chặt, cánh tay liền bị một cỗ lực mạnh mẽ lôi kéo, khiến thân thể cậu hướng về phía trước mà quay cuồng một trận, đến khi Sở Dịch hoàn hồn đã thấy bản thân nằm lỳ trên giường, tay bị Tần Hữu bắt chéo đặt sau lưng, hai chân bị Tần Hữu chặt chẽ ngăn lại.
Sở Dịch không giãy giụa, kinh hoàng cùng ngơ ngác quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, “Chú Tần…”
Không đợi cậu tiếp tục giả bộ đáng thương bán manh, bàn tay Tần Hữu mạnh mẽ ầm ầm đáp xuống cánh mông cậu.
Đùng một tiếng, lại tiếp tục một tiếng, phía sau Sở Dịch đã nóng nóng phát dâu, vừa khóc vừa cười ủy khuất nói: “Tại sao lại đánh mông?”
Tần Hữu đè lại cậu, nắm tay cậu, đối với hai cánh mông rắn chắc, cực co dãn của cậu hạ xuống một đòn: “Thịt dày đánh không đau nên không nhớ, đúng không?”
Tần Hữu đúng là tức giận, đứa nhỏ này mấy ngày trước còn nói muốn bình an cùng hắn cả đời, quay đầu liền nhận một bộ phim đua xe, thật là giỏi giang mà!
Sở Dịch nằm trên giường giống như nằm trên thớt, hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, trong lòng muốn khóc thành một dòng sông, chít chít nói: “Tôi đọc truyện mà… chú như thế này là sao, không nói liền đánh, sao chú không phải là học theo truyện làm người ta không xuống giường được?”
Tần Hữu lúc này ngoại trừ đánh đòn còn bị cậu chọc cười, chân quỳ thấp xuống sát người cậu: “Ý kiến hay.”
Sở Dịch vốn là muốn trào phúng một câu, thế nhưng rất nhanh liền thấy mông mình mát lạnh, phía sau cậu đã bị Tần Hữu kéo quần xuống.
Sau đó, Tần Hữu cúi người, hơi thở ồ ồ bên tai cậu, thanh âm khàn khàn kiên định nói: “Hiện tại liền thỏa mãn cậu.”
Vì vậy, lần thứ hai Tần Hữu từ trên giường xuống dưới đã là một tiếng sau, Sở Dịch vẫn còn nằm trên đó nghỉ ngơi.
Hắn mặc quần áo tử tế, cúi đầu hôn trán Sở Dịch một cái.
Đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp, chính là đơn giản như vậy.
Đỏ ửng trên mặt Sở Dịch còn chưa rút đi, cánh tay nâng lên, miễn cưỡng ôm lấy cổ hắn.
“Đói bụng?” Tần Hữu hỏi.
Sở Dịch mím môi, gật đầu, nhìn đôi mắt cậu vẫn còn chút nước mắt, đôi môi Tần Hữu lại nhẹ nhàng hạ lên mí mắt thật mỏng của cậu, sau đó, gỡ tay cậu ra, quay người ra khỏi phòng.
Tiện tay đóng cửa lại, Tần Hữu đi thẳng đến bên cửa sổ phòng khách nhỏ, lấy điện thoại tìm tìm một dãy số, điện thoại vừa thông, hắn đã đơn giản dặn dò: “Cậu mang đồ lên tầng, nói chị Đồng chuẩn bị đồ ăn.”
Chốc lát sau, nghe thấy tiếng gõ cửa, Tần Hữu đáp một tiếng, mở cửa ra, vị trợ lý mang theo cặp công văn đi vào.
Vị trợ lý liếc mắt nhìn sắc mặt Tần Hữu, quả nhiên, tinh thần sảng khoái, chẳng trách lúc nãy Tần Hữu kêu hắn ở dưới lầu chờ hắn nửa giờ liền biến thành hai tiếng đồng hồ.
Vị trợ lý hỏi thăm một chút, ánh mắt theo bản năng mà nhìn về một phía, quả nhiên, cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt.
Tần Hữu ngồi xuống ghế sa lông, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn, vị trợ lý ngồi xuống bên người hắn, mở ra cặp công văn, lấy ra từng tập từng tập đặt trước mặt Tần Hữu.
Đều liên quán tới núi Hậu Sơn, vị trợ lý lần này điều tra cũng không được kết quả gì, bởi vậy, lúc Tần Hữu lần lượt lật mở từng trang, trong lòng trợ lý vẫn luôn thấp thỏm.
Tần Hữu đứng ở bên cửa sổ, một tay cầm giấy tờ, cúi đầu nhìn, càng xem lông mày càng nhíu chặt, càng xem ánh mắt càng tối lại.
Đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, Tần Hữu ngẩng đầu liếc trợ lý một cái, trợ lý hiểu ý vội vàng xoay người mở cửa, là dì giúp việc mang đồ ăn lên.
Mãi cho đến khi dì giúp việc đem đồ ăn bày ra xong rồi trở ra ngoài, vị trợ lý lần thứ hai mang theo lo lắng bất an đứng trước mặt Tần Hữu, khóe mắt Tần Hữu dĩ nhiên là mây đen giăng kín.
Thời điểm đôi mắt lạnh lùng đó quét trên người mình, trợ lý liền run lên.
Cho là sẽ bị khiển trách, đột nhiên phía sau truyền tới tiếng cửa mở, quay đầu liền thấy Sở Dịch đang thỏ vào nửa người.
Trên người cậu còn đang mặc đồ ngủ, khi nhìn thấy y, lập tức cười bắt chuyện: “Anh Cảnh Trình.”
Sau đó đôi mắt đen láy nhìn về phía bàn trà băn khoăn, Tần Hữu mới vừa rồi còn lạnh lùng nhất thời hòa hoãn lại: “Đi ăn cơm.”
Giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân ấm áp, nhìn Sở Dịch ngồi xuống bên cạnh Tần Hữu, vị trợ lý liền thả tâm, có bảo bối như thế bên cạnh, Tần Hữu so với thường ngày càng dễ nói chuyện hơn, y trước đây sao lại ngu xuẩn như vậy, hai người này rõ ràng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sớm tác hợp bọn họ ngày nào thì mỗi ngày của y càng tốt đẹp ngày đó.
Vốn Sở Dịch không định ngồi ở đây ăn, nhưng ánh mắt đảo qua đồ trên tay Tần Hữu, trong lòng lo lắng, vẫn quyết định lưu lại.
Bữa sáng hôm nay là cháo quẩy, cậu một bên chuẩn bị giúp Tần Hữu, một bên nhìn về phía trợ lý: “Anh Cảnh Trình, anh ăn sáng chưa?”
Tần Hữu vẫn đang xem tờ giấy trong tay, Cảnh Trình nhẹ gật đầu: “Ăn rồi.”
Sợ hai người ăn mà y một mình ngồi bên cạnh khó xử, Sở Dịch từ bàn trà lấy ra một cái túi, đưa cho y: “Vài ngày trước tôi có mua ít bánh chà bông, mùi vị cũng ngon, anh ăn thử xem.”
Tần Hữu vẫn bất động ngồi đó, cúi đầu chăm chú đọc tờ giấy trong tay, không lên tiếng.
Mà bầu không khí trước mắt cũng đã hòa hoãn xuống, giống như đang bàn chuyện nhà mà thôi.
Sở Dịch đem bát cháo đặt trước mặt Tần Hữu, Tần Hữu rốt cuộc cũng đóng lại hồ sơ, ánh mắt ôn nhu liếc cậu một cái: “Không phải đói bụng sao? Chính mình ăn trước đi.”
Sau đó, nói với Cảnh Trình: “Vẫn là ý lần trước, cậu về suy nghĩ thật kỹ.”
Vị trợ lý thở phào một hơi, quả nhiên, có Sở Dịch ở bên cạnh, đãi ngộ chính là không giống nhau.
Y cười chào hỏi với Sở Dịch rồi rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Sở Dịch cùng Tần Hữu.
Sở Dịch đóng cửa lại, Tần Hữu ngồi ở đó cúi đầu húp cháo, cậu thẳng thắn ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon, cắn một miếng quẩy lớn trong tay, nghiêng người hướng về phía bàn trà, ánh mắt liếc nhìn hồ sơ đặt trên bàn, quả nhiên, Tần Hữu đây là đang sắp xếp người điều tra chuyện mẹ mình lúc đó.
Cậu lật hai trang, thấy Tần Hữu vẫn ung dung thong thả ăn, cũng không có vẻ gì khác lạ, lúc này mới đem đồ trong tay đặt xuống, lấy tờ giấy ăn xoa xoa một chút, lấy giấy tờ cầm lên nghiêm túc xem.
Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại: “Khi đó, công nhân thuộc công ty của Dung tiểu thư cũng đang nghỉ phép trên núi?”
Tần Hữu chậm rãi để đũa xuống, ánh mắt chuyển tới trên người Sở Dịch, gật đầu, nheo mắt lại nói: “Thời điểm đó Dung thị làm ăn rất tốt, công ty nhiều người, cho nên phúc lợi du lịch của nhân viên cũng thuộc hàng đầu, chuyến đi này có những người nào đi, hiện tại nhất thời tra xét cũng khó khăn.”
Sở Dịch không nghĩ tới quá trình truy tìm hung thủ lại gian nan như vậy, giống như mò kim đáy biển, đem giấy tờ để qua một bên, từ một bên ôm lấy Tần Hữu, đầu tựa vào người hắn, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho chú.”
Tần Hữu nghiêng đầu, tay vỗ vỗ gò má cậu, “Chính cậu khỏe mạnh, chính là giúp tôi đại ân, cái đua xe gì đó từ chối đi.”
Sở Dịch gật đầu không ngừng, nghiêm túc nói: “Tôi vốn không có ý định nhận.”
Phim mới không định nhận, phần diễn chưa quay xong cũng phải hoàn thành, tình huống của Tần lão gia tử cũng ngày càng chuyển biến tốt, trước mắt Tần Hữu cũng không có nhiều công việc, mấy ngày sau, Yến Thu Hồng tự mình gọi điện cho Sở Dịch, thông báo cậu qua quay nốt mấy cảnh bổ sung.
Sở Dịch trước khi đi, Tần Hữu cùng cậu tản bộ trên đường núi cạnh biệt thự.
Thời tiết tại S thành đã ấm, gió đêm mát mẻ vừa phải, hai bên đường cây cối xanh tốt, mùi hương thơm ngát từ cây cỏ nhẹ bay trong gió.
Trò chuyện một chút, Tần Hữu nói: “Qua thêm vài ngày, tôi sẽ chuyển về nhà cũ ở một tháng.”
Nụ cười liền ngưng lại, một tuần nữa Sở Dịch sẽ trở lại, nói như vậy, có về cũng không được ở cạnh Tần Hữu sao?
Nhưng rất nhanh, ý cười chậm rãi hiện lên, “Ừm.”
Cũng đúng, mấy ngày qua Tần lão gia tử đã xuất viện, nghe đâu chi dưới bại liệt, nói chuyện cũng không còn lanh lẹ như trước, gần đất xa trời, không quan tâm là ông ấy đã làm gì, gây khó dễ với một ông lão gần đất xa trời như vậy cũng quá không có tình người, dù sao ông ấy cũng đã trút xuống tâm huyết lớn như vậy trên người Tần Hữu.
Sở Dịch vốn nghĩ từ Hoành Điếm trở về có thể ở lại biệt thự cũ của cha cậu một đoạn thời gian, nhưng Tần Hữu rất nhanh liền nói: “Sau khi trở vê, mang mấy thứ cậu cần dùng nhưng không mang theo đi trường quay dọn dẹp một chút, sau đó tôi sẽ cho người quay về chuyển lại bên kia.”
Sở Dịch sững sờ, “Hả?” Có cái gì không đúng.
Thấy một mặt bất ngờ của cậu, ánh mắt thâm thúy của Tần Hữu thẳng tắp nhìn cậu, cau mày nói: “Ông nội đã không còn xen vào chuyện của chúng ta, cậu cũng đừng nghĩ tách ra ở riêng với tôi.”
Nụ cười của Sở Dịch lập tức trở nên sáng ngời, quay người đi lên phía trước Tần Hữu, quay mặt về phía hắn, bước lùi, “Tôi đi có được không? Ông ấy có thể bị kích thích.”
Tần Hữu lại nói: “Ông ấy đã sớm chấp nhận thực tế.
Mừng thọ năm nay của ông, tôi nghĩ ông nội không muốn gặp khách nhưng ý của ông vẫn là muốn tổ chức.
Cũng chính là ngày cậu trở về, thời điểm xuống máy bay liền sẽ có người trực tiếp đưa cậu về nhà cũ.”
Chính xác, ngoại trừ gặp gia trưởng còn phải giáp mặt với thân thích, họ hàng, nói Sở Dịch không lo lắng là không thể nào, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Tần Hữu nhất định sẽ không để cho cậu tại thời điểm đó phải luống cuống tay chân.
Vì vậy, cậu vừa cười vừa gật đầu, “Được.”
Tần Hữu khẽ cười, hài lòng nhìn cậu.
Ngày Sở Dịch rời đi thì Tần Hữu có cuộc họp quan trọng nên không thể tự mình đưa cậu đi, chỉ có thể an bài người đưa Sở Dịch và tiểu Phùng ra sân bay.
Từ lần trước Sở Dịch bị tài xế bày mưa tập kích, Tần Hữu đối với người xung quanh đi theo cậu đặc biệt cẩn thận, lần này người được phái tới đưa Sở Dịch ra sân bay cũng là người có thể tin tưởng được.
Sở Dịch cùng Tiểu Phùng từ trong nhà xách hành lý đi ra, người được phái tới đưa cậu ra sân bay đang đứng ngoài cổng vòm nghe điện thoại.
Sở Dịch cũng không quấy rầy người kia, dự định vào trong xe ngồi chờ, lúc mở cửa lại nghe thấy người kia nói với đầu kia điện thoại: “Cậu nói xem, hình xăm đầu chó còn nghe được, cái bớt đầu chó, cái bớt cũng chỉ là một điểm đen thui, làm sao phân biệt được là chó hay là lang.”
Cậu đi qua, người kia liền sững sờ, lập tức ngưng nói, nói với đầu bên kia điện thoại: “Nói tới đây thôi, lát tôi gọi lại sau.”
Hiển nhiên là không muốn để cậu nghe được, Sở Dịch cũng không biết người này đang nói chuyện gì, liền làm bộ cái gì cũng không nghe được, gật đầu, trong lòng thì suy ngẫm lời nói kia, cảm giác như đã nghe được ở đâu đó.
Bớt đầu chó, là ai a?
Nhưng trong đầu mờ mịt một đống, có lẽ đã từ rất lâu rồi, Sở Dịch trong chốc lát thật không nghĩ ra được.
Lần này Sở Dịch ra ngoài đóng phim, Tần Hữu cũng trở nên bận rộn, trước ngày mừng thọ của ông nội, Tần Hữu trong một bữa tiệc rượu gặp được người Hàn gia, hơn nữa còn chính là bản thân Hàn Quốc Hoa.
Kỳ thực L thị ở rất gần S thành, Hàn Quốc Hoa trước đây không phải là chưa từng gặp qua, nhưng đối với cách làm việc của người này, Tần Hữu vẫn luôn xem thường xã giao với người này.
Khả năng Hàn Quốc Hoa cũng không tính lấy lòng hắn, nhưng vì chuyện Dung gia lần này, Tần Hữu tỏ rõ thái độ về phe Dung Dật, thì mọi chuyện lại khác.
Hàn Quốc Hoa lần đầu tiên cùng hắn trò chuyện, đánh giá hắn nửa ngày, mang theo vài phân kiêu căng mà cười nói: “Tôi có nghe qua chuyện của cậu, hai chữ Tần Hữu này quả thực như sấm bên tai, ngày hôm nay vừa thấy, đúng thật là hậu sinh khả úy.”
Tần Hữu đối với người này gật đầu coi như là khách khí, cho nên không thể trách Sở Dịch chỉ có thể dùng mấy chữ thân thích bên nhà mẹ để hình dung người này.
Hàn Quốc Hoa được Hàn gia tìm về cũng mới được bảy, tám năm, đương gia cũng mới qua đời được năm năm, không biết mặt mũi ở đâu ra mà dám xưng trưởng bối trước mặt hắn.
Cùng ngày tiệc mừng thọ Tần lão gia tử, Sở Dịch đã đáp chuyến may báy sớm trở về.
Chín giờ hơn mới xuống máy bay, gọi điện báo tin cho Tần Hữu, xe trên đường lái về phía nhà cũ, đồng dạng là một con đường đi về ngoại thành phía đông, nhưng lần này, cậu và Tần Hữu so với lần trước đã hoàn toàn bất đồng, tâm lý Sở Dịch khó tránh khỏi thấp thỏm.
Gần tới trưa thì xe mới dừng lại trước lầu, Tần Hữu vẫn đứng ở vị trí trước kia chờ cậu, trong vườn không có xe nào đang đõ, cũng không có khách nhân nào khác, Sở Dịch xuống xe liền tiến về phía Tần Hữu, cho hắn một cái ôm thật lớn.
Ai ngờ, Tần Hữu càng thuận thế vòng qua ôm lấy eo cậu, Sở Dịch hai chân rời mặt đất có chút kinh ngạc hét lên, Tần Hữu rất nhanh lại thả cậu xuống: “Rất tốt, không gầy đi.”
Sau đó ôm lấy eo cậu, dẫn cậu từ cửa hông tiến vào bên trong.
Tần Hữu còn phải tiếp khách, Sở Dịch liền tự mình lên lầu, tắm rửa thay quần áo khác.
Lúc đi xuống, trong đại sảnh, khách khứa đã tụ tập đông đủ, Tần lão gia tử vẫn ngồi ở vị trí như cũ tiếp nhận lễ từ con cháu, chỉ là lần này là ngồi trên xe lăn.
Một hồi bệnh nặng, dù sao cũng là người đã có tuổi, nhưng tay ông vẫn đỡ lấy tay vịn, có người tiến lên mừng thọ, ông cũng chậm rãi mấp máy môi nói chuyện, thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.
Lần trước Tần Hữu đã nói ông đã chấp nhận sự thực, lễ này cậu cũng phải thực hiện.
Sở Dịch hít sâu một hơi, thừa dịp trước mặt Tần lão gia tử không có ai, cậu liền nhanh chóng đi tới, giống như lần trước hành lễ.
Nhìn thấy cậu, ánh mắt ông cũng trầm xuống, thần sắc có chút khó giải thích được, chờ Sở Dịch nói xong lời chúc, Tần lão gia tử run run đưa tay về phía cậu, chầm chậm mà mơ hồ nói không rõ: “Qua….
đây”.
Sở Dịch sững sờ, cười cười nghênh đón, trực giác của cậu, Tần lão gia tử coi như có hận cậu cũng sẽ không ở trước mặt mọi người mà trở mặt cùng cậu.
Tần lão gia tử nói chuyện xem ra có chút vất vả, cậu đi tới trước mặt Tần lão gia tử, cúi người tiến sát tới mặt ông nghe.
Ánh mắt vẩn đục của Tần lão gia tử vẫn luôn khóa ở trên người cậu, yên lặng nhìn cậu nửa ngày, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Cậu… lá gan…thật lớn…”
Sau đó, giống như lần trước, giống như đối xử với các tiểu bối khác, từ một bên cầm tiền lì xì nhét vào trên tay cậu.
Sở Dịch khéo léo mà nói tiếng cám ơn, lui về phía sau hai bước mới quay người, vừa vặn, Tần Hữu từ bên ngoài nhanh chân đi tới, đi thẳng đến trước mặt cậu, nhìn ông nội, rồi nhìn cậu, “Không có chuyện gì?”
Sở Dịch quơ quơ tiền lì xì trong tay, lúc này đại sảnh có không ít ánh mắt đặt ở trên người cậu, bất quá, Tần Hữu ở đây, cậu cái gì cũng không cần để tâm.
Tần Hữu đặt tay lên vai cậu, dẫn cậu tới hướng khác trong đại sảnh.
Dừng lại ở cửa, nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu nửa ngày, nói: “Tôi nói rồi, người cậu không muốn xã giao thì không cần xã giao, ở chỗ này cũng vậy, biết không?”
Sở Dịch nghe trong lòng thấy yên bình không nói rõ, khóe miệng tràn ra ý cười, nhẫn cũng không nhẫn được, hai mắt tỏa sáng nhìn Tần Hữu, không phải lúc này không thích hợp thì cậu thật muốn nhào lên người Tần Hữu.
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài có một người đàn ông đi đến, tiến đến trước mặt Tần Hữu nói: “Thành tiên sinh mang đến mấy vị khách nhân.”
Tần Hữu cùng Sở Dịch đồng thời quay đầu, người đàn ông đi bên cạnh Thành tiên sinh không phải là Hàn Quốc Hoa thì là ai?
Sở Dịch sửng sốt một chút, mà còn chưa hết, Hàn Quốc Hoa không tới một mình, sau lưng y còn có hai người phụ nữ cùng một đứa bé, có thể nói là mang cả nhà tới.
Đầu óc Sở Dịch trở nên hoảng hốt, Hàn Quốc Hoa nhanh chân đi về phía Tần Hữu, tạo ra khoảng cách với người phía sau y, trong đó có một cô gái trẻ tuổi, lúc này đã hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt Sở Dịch.
Tóc dài ngang vai, mặc một chiếc váy liền thân màu trắng rất tôn dáng người, khuôn mặt liền càng giống Yến Hoan, này cũng thật là, oan gia ngõ hẹp.
Hàn Quốc Hoa lúc này đã tới trước mặt Tần Hữu, cười híp mắt nói: “Chúc mừng.”
Ánh mắt đảo qua Sở Dịch, trong mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc.
Sở Dịch đối với y gật đầu xem như là chào hỏi, chung quy người tới là khách, Tần Hữu tuy rằng trên mặt không bao nhiêu ý cười, nhưng đối với y vẫn đưa tay ra, “Hoan nghênh.”
Vội vã nắm tay, Hàn Quốc Hoa đi qua một bên, để người phía sau tiến lên, “Đây là vợ cùng với con gái tôi.”
Hàn phu nhân khéo léo chào hỏi, lúc này, cô gái một thân váy trắng cũng nhìn về phía Tần Hữu, ôn nhu cười nói: “Tần tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là Hàn Dĩnh.”
Ánh mắt rơi vào trên mặt cô gái, Tần Hữu hơi giật mình, lông mày nhíu lại, sau đó, ánh mắt hơi trầm xuống mang theo nghi hoặc mà nhìn Sở Dịch.
Mà Sở Dịch cũng đem ánh mắt chuyển đi nơi khác, chỉ chừa lại cho hắn một cái gò má hoàn mỹ.