Thư Tình Gửi Vệ Lai

Gần đến nơi, Mục Địch đột nhiên giữ cha mình lại.

Mấy chục giây trước, Châu Túc Tấn và Vệ Lai còn đứng cách nhau một khoảng để nói chuyện, cô ta vừa cúi đầu nhét điện thoại vào túi xách, Châu Túc Tấn đã ôm người đối diện vào lòng.

Vệ Lai chắc hẳn đã nhìn thấy cô ta và cha, không muốn gặp nên mới nghĩ ra chiêu này, hơn nữa Châu Túc Tấn cũng sẵn sàng phối hợp. Nơi này mặc dù không phải ven đường, nhưng đứng trước quán cafe, rất nhiều người qua kẻ lại.

Bọn họ hoàn toàn không né tránh, tựa hồ xung quanh không có ai.

Nếu cô ta qua đó làm phiền họ, mới là không tức thời.

Góc độ của cha cô ta không thấy được hành động của Châu Túc Tấn và Vệ Lai, ông ta khó hiểu: “Sao vậy?”

Mục Địch kéo cha quay lại, “Chúng ta lên xe rồi nói.”

Bên phía Vệ Lai, cô chờ đợi hồi lâu không thấy ai bước tới.

Vừa rồi sà vào lòng anh, cô không biết để tay ở đâu mới thích hợp, bèn nắm vào vạt áo khoác của anh.

Dưới trái tim tưởng chừng là gió yên sóng lặng, lại đang âm thầm loạn nhịp.

“Bọn họ đi rồi.” Châu Túc Tấn buông cô ta.

Vệ Lai rời khỏi vòng tay anh, đồng thời buông vạt áo anh ra, rồi nói: “Cảm ơn giám đốc Châu.”

Châu Túc Tấn: “Em đúng là không thể yên ổn dù một ngày.”

Vệ Lai chỉ nhìn anh, không nói gì.

Châu Túc Tấn hơi nâng cằm về phía Cullinan, ra hiệu cô lên xe, “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Trước khi rời đi, Vệ Lai tiến về phía trước nửa bước, khoảng cách gần như lúc hai người ôm nhau.

Châu Túc Tấn cúi đầu, nhìn xem cô định làm gì.

Hai tay Vệ Lai vòng qua ngoài áo khoác rồi ôm lấy eo anh, cô nói: “Giám đốc Châu, chúc anh thượng lộ bình an.”

Nói xong, cô buông tay, xoay người đi về phía chiếc Cullinan.

Cái ôm cuối cùng là diễn cho chú Diêm, người đang ở trên xe đậu cách đó không xa xem, nhưng dường như cũng mang theo chút lưu luyến, không nỡ rời xa.

Bản thân hai người cũng không phân biệt được đây là tình cảm chân thành hay chỉ là diễn xuất.

Châu Túc Tấn đứng tại chỗ một hồi, đợi đến khi Vệ Lai lái xe đi qua mình, mới lên xe rời đi.

Vệ Lai quay về văn phòng, còn chiếc Bentley đi tới đường cao tốc sân bay.

“Ba, ba nghĩ mối quan hệ của hai người họ có thể lâu dài không?”

Trên đường về nhà, Mục Địch hỏi ba.

Ba cô ta đáp: “Ba hi vọng bọn họ có thể lâu dài.”

Một lát sau, ông ta nói tiếp, “Có như thế, cuộc sống hôn nhân của con và Chương Nham Tân mới ổn định.”

Mục Địch quay đầu nhìn ba, không biết nói gì

Ba cô ta không nhiều lời, chỉ vỗ nhẹ vào tay con gái, “Ba đều biết cả.”

Biết rằng sự hoà thuận giữa cô ta và Chương Nham Tân thực chất chỉ là một vở kịch diễn cho người ngoài xem?

Biết rằng cô ta luôn giả vờ như mình hạnh phúc?

Về đến nhà, Chương Nham Tân cũng ở đó.

Bọn họ đính hôn không bao lâu liền lĩnh chứng, những ngày tháng hiện tại xem như là cuộc sống sau hôn nhân.

Chương Nham Tân đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, nhắc đến cái tên Vệ Hoa Thiên, cô ta vừa nghe liền biết, anh ta lại đang giới thiệu công việc cho Vệ Hoa Thiên.

Tiền chia tay anh ta đưa cho Vệ Lai, cả việc anh ta đồng ý với điều kiện chia tay của Vệ Lai, cô ta đều biết, cũng ngầm đồng ý để anh ta bù đắp cho Vệ Lai. Dù sao, ngay cả bản thân cô ta cũng mắc nợ Vệ Lai.

Đợi đến lúc Chương Nham Tân cúp máy, cô ta vờ như vô tình hỏi: “Anh phải giới thiệu khách hàng cho Vệ Hoa Thiên trong bao năm?”

Năm năm.

Đây là điều kiện Vệ Lai đã đưa ra vào đêm chia tay, nhưng kể từ khi Vệ Hoa Thiên biết Vệ Lai và anh ta chia tay, ông đã từ chối hết mọi mối quan hệ do anh ta giới thiệu, khiến anh ta chỉ có thể đi đường vòng để giúp đỡ.

Chương Nham Tân nói: “Hai mươi năm.”

Mục Địch thay đổi sắc mặt, “Có phải quá lâu hay không?”

Vệ Lai sẽ tồn tại giữa vợ chồng bọn họ trong hai mươi năm.

“Hay là để em nói chuyện với Vệ Lai, thương lượng với cô ấy cách bù đắp khác.”

Chương Nham Tân: “Không liên quan đến cô ấy, là tôi tự nguyện bù đắp.”

Mục Địch không kiên trì rút ngắn thời gian bù đắp nữa, kiên trì cũng không có tác dụng, cãi vã càng không thể khiến anh ta thay đổi chủ ý. Có vài chuyện, anh ta chỉ nhượng bộ cô trước mặt người khác, nhưng trong cuộc sống riêng tư thì chưa bao giờ.

Cô ta bóc một miếng kẹo socola để ăn, giải toả sự chua chát trong lòng.

Phòng khách im lặng hồi lâu.

Điện thoại của Chương Nham Tân có tin nhắn mới, là của thư ký Lưu: [Giám đốc Chương, Vệ Hoa Thiên vẫn từ chối khách hàng, có lẽ đã đoán được khách hàng là do ngài giới thiệu.”

[Tôi biết rồi.]

Vệ Hoa Thiên từ chối mọi lòng tốt của anh ta, còn Vệ Lai mặc dù đã nhận phí chia tay, nhưng đã dùng số tiền đó để mở quầy sách và phòng học miễn phí.

“Sao anh không đeo đồng hồ?” Mục Địch vô tình liếc qua, trông thấy cổ tay anh ta trống rỗng, đã rất lâu anh ta không đeo đồng hồ, cả trong những sự kiện quan trọng cũng không đeo.

Chương Nham Tân cất điện thoại, nói: “Không có hứng.”

Vào đêm anh ta và Vệ Lai chia tay, anh ta hoàn toàn không còn hứng thú với những chiếc đồng hồ khác. Anh ta muốn biết, chiếc đồng hồ Vệ Lai tặng cho anh ta là loại gì, cô phải xếp hàng chờ bao lâu mới mua được chiếc đồng hồ đó.

Lúc cô tặng chiếc đồng hồ đó cho anh ta, có phải cô đã từng nghĩ đến chuyện hai người sẽ kết hôn?

Anh ta muốn để thư ký Lưu điều tra về đơn hàng đó, nhưng nghĩ đến việc bản thân hiện tại đã kết hôn, bèn đè nén mọi tâm tư.

Bản thân anh ta cũng không thể đảm bảo rằng, một ngày nào đó trong tương lai, anh ta còn có thể kiềm chế sự tò mò và dục vọng của mình được nữa không.

__

Kỳ nghỉ trôi qua trong nháy mắt, Trình Mẫn Chi cũng trở về sau chuyến du lịch.

Bà mua rất nhiều quà cho con gái, đi thẳng từ sân bay về căn hộ của Vệ Lai.

Vệ Lai đang đau đầu vì chuyện mua quà tặng cho người nhà của Châu Túc Tấn, thực sự căng thẳng như gặp cha mẹ của người yêu, cô liệt kê tất cả những món quà có thể mua ra hai tờ giấy, nhưng vẫn cảm thấy chưa hợp ý cho lắm.

Cô chọn ra một số thứ, gửi cho Châu Túc Tấn: [Anh xem giúp tôi đi.]

Châu Túc Tấn vẫn đang ở nước ngoài, [Em không cần chuẩn bị, để tôi.]

Vệ Lai: [Sao có thể để anh chuẩn bị quà chứ, người nhà của anh chắc chắn cũng cân nhắc kỹ lưỡng và chuẩn bị quà cho tôi, cho dù chúng ta chỉ diễn kịch, tôi cũng nên chuẩn bị một cách cẩn thận, không thể lãng phí lòng tốt của người nhà anh.]

Lúc này, chuông cửa vang lên, tiếng mẹ cô vang lên từ bên ngoài.

“Mẹ, con tới đây.” Vệ Lai đi chân trần ra mở cửa.

Trình Mẫn Chi kéo hai chiếc vali lớn vào nhà, trong đó có một chiếc dành chỉ toàn là quà bà mua cho con gái.

Vệ Lai chưa kịp xem quà của mình, đã kéo mẹ ngồi xuống trước máy tính. Cô lo lắng không biết sau khi du lịch trở về, tâm trạng của mẹ đã tốt hơn chưa, bèn tìm thứ khác để đánh lạc hướng sự chú ý của mẹ.

Điều duy nhất có thể khiến mẹ quên đi muộn phiền của bản thân, chỉ có thể là chuyện của cô, đặc biệt là liên quan đến tình cảm.

“Mẹ, mẹ nghĩ giúp con xem nên chuẩn bị quà gì thì hợp lý, ngày 20 này con sẽ đến nhà Châu Túc Tấn.”

“Châu Túc Tấn?”

“Vâng, là người bạn Bắc Kinh đó, không phải mẹ từng nói có tin vui thì kể cho mẹ sao, bọn con đang hẹn hò với nhau.”

“Con đợi chút, để mẹ bình tĩnh lại đã.”

Trình Mẫn Chi đi du lịch nước ngoài bảy tám ngày, lúc về ngồi máy bay hơn bốn tiếng, cả người mệt mỏi, khiến khả năng tiếp thu thông tin hơi chậm chạp.

Vệ Lai rót cho mẹ một cốc nước rồi đặt lên mặt bàn, giải thích chi tiết: “Người nhà anh ấy biết anh ấy có bạn gái, ngày 20 này là sinh nhật lần thứ 50 của chú anh ấy, cho nên muốn dẫn con về nhà. Thực ra, bản thân con cũng không biết, chúng con rốt cuộc có hợp nhau hay có khả năng lâu dài hay không, nhưng anh ấy sẵn lòng dẫn con về nhà, con rất vui.”

Vừa mới hẹn hò chưa lâu đã dẫn đối phương về nhà, Trình Mẫn Chi có thể hiểu rằng gia đình của Châu Túc Tấn rất quyền quý, đối phương lo lắng con gái bà không có cảm giác an toàn trong mối quan hệ này, nên sớm dẫn về nhà ra mắt với gia đình. Châu Túc Tấn đối với mối quan hệ này vừa nghiêm túc vừa chu đáo, khiến bà cảm thấy an tâm.

Bà không gây áp lực cho con gái, ngược lại còn an ủi: “Ra mắt gia đình là tốt, nhưng Lai Lai, con không thể vì mối tình trước thất bại mà lần này vội vàng tiến đến hôn nhân. Bất luận sau này có thành hay không thành, trước mắt hãy cứ hẹn hò, tận hưởng quá trình này, đừng nghĩ nhiều.”

Vệ Lai luôn nghĩ đến việc chia tay của hai năm sau, không ngờ mẹ cô lại suy nghĩ cởi mở như thế, giảm bớt lo lắng của cô. Cô ôm chặt mẹ, tựa đầu vào vai mẹ rồi làm nũng, “Cảm ơn mẹ.”

Trình Mẫn Chi nhéo mặt con gái, “Được rồi, ngồi dậy đi, chúng ta xem thử nên chọn quà gì.”

Trên bàn phím máy tính có hai tờ giấy liệt kê danh sách quà tặng, bà cầm lên đọc từng dòng, có thể nhìn ra sự do dự của con gái trong việc chọn quà.

Vệ Lai đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách lấy thêm một cái ghế, mang vào ngồi cạnh mẹ.

Nếu như con gái đã tính đến giai đoạn ra mắt gia đình, bà đương nhiên cũng phải chuẩn bị trước.

Trình Mẫn Chi hỏi: “Trước khi con đến nhà của Châu Túc Tấn, cậu ấy có phải sẽ đến nhà của chúng ta không? Qua chỗ ba con trước, hay là qua chỗ mẹ?”

Vệ Lai: “……”

Cô hoàn toàn chưa nghĩ tới việc này.

“Anh ấy vẫn đang ở nước ngoài, để con hỏi xem bao giờ anh ấy quay về.”

Là hỏi xem, anh có muốn đến nhà cô gặp phụ huynh hay không.

Ngồi lập danh sách quà mất hai tiếng, hôm nay không kịp đến trung tâm thương mại để mua sắm, mẹ nói ngày mai sẽ đi mua cùng cô.

Sau khi mẹ rời đi, cô gọi điện cho Châu Túc Tấn, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

“Cho dù tạm thời giấu ba mẹ tôi chuyện tôi về nhà anh ra mắt, thì sớm muộn gì họ cũng nghe ngóng được thôi.”

Cô hỏi anh: “Anh có thời gian đến nhà chúng tôi không?”

Châu Túc Tấn nói thẳng: “Có thời gian, nhưng không nằm trong kế hoạch của tôi.”

Vệ Lai hiểu, dù sao hai người họ là bạn trai và bạn gái theo hợp đồng, cô giả làm bạn gái để ứng phó với gia đình anh, còn anh cho cô tất cả mối quan hệ và tài nguyên mà cô muốn, nhưng chuyện ứng phó với gia đình cô không nằm trong hợp đồng.

“Không sao, để tôi tìm lý do thoái thác, ba mẹ tôi rất dễ tính.”

Châu Túc Tấn suy nghĩ: “Lúc đến Giang Thành đón em, tôi sẽ thăm hỏi và mời dì Trình một bữa, nhưng tôi không gặp những người khác.”

Có thể ứng phó với mẹ là Vệ Lai đã rất mãn nguyện, cô không mong cầu anh phải về nhà ba, “Cảm ơn giám đốc Châu.”

Châu Túc Tấn hỏi cô: “Còn chuyện gì nữa không?”

Vệ Lai muốn hỏi anh đang ở quốc gia nào, thành phố nào, nhưng lời đến miệng lại nuốt về: “Không còn.”

Châu Túc Tấn cúp máy.

Anh đồng ý ra mắt mẹ cô để làm bà vui, vậy cô phải cẩn trọng hơn trong chuyện gặp gia đình anh mới được.

Phải mất một tuần mới mua hết toàn bộ quà tặng, trong đó có hai món quà không ở Giang Thành, cuối tuần cô phải lái xe đến Thượng Hải một chuyến.

Sau khi kiểm tra toàn bộ quà tặng, cô cất gọn vào trong vali.

Quả là một tuần bận rộn và hiệu quả, buổi tối đi mua quà, buổi sáng bận rộn trong siêu thị, cửa hàng thứ mười sáu cũng đang được sửa sang theo đúng quy trình.

Những ngày gần đây, cô và mẹ đang bận rộn lựa chọn địa điểm cho cửa hàng thứ mười bảy. Cô đã nhắm đến khu vực Giang An Vân Thần, nhưng chưa thuê được căn nhà nào phù hợp.

“Giám đốc Vệ?” Mẹ cô gõ cửa phòng làm việc.

Vệ Lai mỉm cười: “Giám đốc Trình, mời vào.”

Trình Mẫn Chi bưng đĩa hoa quả đã rửa vào: “Đoán xem mẹ mới nói chuyện điện thoại với ai?”

Vệ Lai muốn nói “Ba con?” nhưng ngay lập tức nuốt lại, cô lắc đầ, thuận tay lấy một trái nho xanh.

“Chủ tịch Viên. Ba của Viên Hằng Duệ.”

“Tại sao chủ tịch Viên lại có số điện thoại của mẹ?”

“Có lẽ là hỏi ba con.”

Không muốn nhắc đến chồng cũ, Trình Mẫn Chi nói chuyện chính: “Chủ tịch Viên nói tập đoàn của ông ta có mảng riêng về bất động sản, cho dù là trong trung tâm thành phố hay khu vực công nghiệm, chỉ cần chúng ta muốn mở siêu thị ở đâu, một câu nói là có thể giải quyết được ngay, giá thuê cũng dễ thương lượng.”

Giang An Vân Thần được phát triển và khai thác bởi tập đoàn của gia đình Viên Hằng Duệ. Tập đoàn Giang An là công ty phát triển bất động sản sớm nhất Giang Thành, tập trung vào việc xây dựng bất động sản cao cấp. Vài năm trở lại đây, tập đoàn Giang An bắt đầu điều chỉnh chiến lược, thay đổi quan điểm kinh doanh cốt lõi, đi sâu vào ngành công nghiệp bán dẫn.

Vệ Lai hỏi: “Điều kiện của chủ tịch Viên là gì?”

Trình Mẫn Chi: “Ông ta muốn thông qua con để làm quen với Châu Túc Tấn, hi vọng có thể hợp tác đầu tư vào hạng mục bán dẫn.”

Bà đưa cho con gái một trái nho, “Lúc đó mẹ đã trực tiếp từ chối, nếu như chủ tịch Viên có gọi điện cho con, con không cần nghe.”

“Con giúp ông ta làm quen, không phải chuyện khó khăn gì.”

“Đừng.” Trình Mẫn Chi ngăn cản, “Dù sao mẹ đã từ chối ông ta, con và Châu Túc Tấn chỉ cần hẹn hò với nhau mà thôi. Nếu như không tìm được địa điểm thích hợp ở Giang An Vân Thần, chúng ta chọn nơi khác, không nhất thiết phải mở cửa hàng ở đó.”

Vệ Lai khuyên mẹ đừng lo lắng: “Châu Túc Tấn đã nói, con có thể sử dụng tài nguyên của anh ấy theo cách con muốn.”

Trình Mẫn Chi: “Đấy là cậu ấy nói vậy.”

“Mẹ, con chỉ dùng lần này thôi.”

Vệ Lai lập tức gửi tin nhắn cho Châu Túc Tấn, [Giám đốc Châu, anh có đang bận không?]

Bên Châu Túc Tấn đang là buổi tối, anh chuẩn bị nghỉ ngơi thì thấy cô gửi tin nhắn vào số điện thoại làm việc của mình, liền biết ngay cô có ý gì.

[Muốn sử dụng tài nguyên của tôi?]

Lợi thế của việc giao tiếp với sếp lớn, thẳng thắn và không vòng vo.

Vệ Lai thản nhiên đáp: [Phải. Nếu anh rảnh, tôi sẽ nói chi tiết với anh.]

Châu Túc Tấn gọi điện cho cô: “Sau này việc em sử dụng tài nguyên của tôi sẽ còn nhiều hơn bây giờ, em cảm thấy tôi rảnh rỗi để làm việc này thay em sao?”

Giọng điệu của anh rất lạnh lùng, Vệ Lai nghe nhiều thành quen. Những việc này đều nằm trong phạm vi giải quyết của trợ lý, trước đây anh bảo cô kết bạn với trợ lý Dương, cô còn không đồng ý, hiện tại rất nhanh đã tự vả mặt: “Anh gửi Wechat của trợ lý Dương cho em đi, em sẽ làm việc với cậu ấy.”

Châu Túc Tấn gửi tài khoản riêng của Dương Trạch cho cô rồi hỏi: “Là em tự mình sử dụng tài nguyên, hay là móc nối cho người khác?”

Vệ Lai: “Là móc nối cho ba của Viên Hằng Duệ, ông ta muốn làm quen với anh, xem có thể hợp tác hạng mục bán dẫn hay không, một lát nữa em sẽ tìm trợ lý Dương để sắp xếp lịch hẹn.”

Châu Túc Tấn tắt đèn phòng khách, đi vào phòng ngủ: “Em giúp ông ta, ông ta cho em tài nguyên gì?”

“Em nhìn trúng tầng trệt trung tâm thương mại ở Giang An Vân Thần cho cửa hàng thứ mười bảy, muốn thuê mặt bằng khoảng 1.5000 mét vuông. Sau khi hỏi thăm mới biết, tầng trệt của trung tâm thương mại thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Giang An, tạm thời không cho người ngoài thuê. Em muốn lợi dụng cơ hội này để trao đổi tài nguyên với chủ tịch Viên, xem như anh giúp em lấy được vị trí của cửa hàng này.”

Châu Túc Tấn ngẫm nghĩ, khu chung cư anh sống ở Giang Thành hình như có tên là Giang An Vân Thần.

“Muốn mở siêu thị ở đó?”

“Ừm.” Vệ Lai nửa đùa nửa thật nói: “Mở siêu thị, thuận tiện để anh mua đồ.”

(*) Do đoạn cuối nói chuyện điện thoại với nhau vẫn có sự xuất hiện của Trình Mẫn Chi nên mình chuyển cách xưng hô của anh chị nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui