Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Editor: Sakura Trang

“Nhi thần thỉnh an mẫu phi.”

Cách một tầng vừa dầy vừa nặng vân văn la trướng, Phong Tiêu Nhiên cùng Mạc Ưu cũng không cách nào thấy rõ người trên tháp phượng, chẳng qua là loáng thoáng có thể thấy bóng người.

“Hừ, nhi tử gần đây bận rộn bực nào, bổn cung nếu là không bệnh, chỉ sợ muốn gặp nhi tử một mặt cũng không dễ dàng.” Vân trướng bị vạch trần một góc, Mẫn Nhu đứng hầu một bên vội vàng tiến lên kéo rèm ra, chỉ thấy Trinh phi y phục gọn gàng, thần thanh khí sảng ỷ ở trên giường, nhìn qua cũng không có gì không ổn, cùng Lý công công nói bệnh thế như núi, nằm liệt giường không dậy nổi khác hẳn.

Phong Tiêu Nhiên rốt cuộc là người từ nhỏ ở hoàng cung lớn lên thường thấy các loại mưu tính kế sách, đối với khác thường của mẫu thân cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng qua là trầm mặt khom người đứng nghiêm, thái độ vô cùng kính cẩn. Mạc Ưu thì không được, người lớn lên ở thế kỷ hai mươi mốt làm sao có thể cảm nhận được sự vừa thân mật vừa lạnh nhạt của mẫu tử nơi cung đình cổ đại, vì bảo toàn đối phương mà làm ra các loại luồn cúi để sống.

“Tấn vương bên phi dường như có lời muốn nói?” Trinh phi thấy thần sắc trên mặt hắn có nghi ngờ, có bị mắc lừa không cam lòng, nhưng cũng không nói ra, chẳng qua là mày liễu giương lên nhàn nhạt hỏi một câu, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp quét trên mặt hắn.

“Ách... Không, mẫu phi phượng thể khang kiện, cũng là phúc của nhi thần.” Mặc dù trong lòng Mạc Ưu nghi ngờ mọc um tùm, nhưng dù sao cũng là một người thông minh nhanh nhạy, thấy sắc mặt Trinh phi không vui, dĩ nhiên không dám chọc nàng, vội vàng nói theo ý nàng.

“Điện hạ cảm nhiễm phong hàn nhiều ngày, sợ vào cung quá mức thường xuyên lây bệnh mẫu phi, vì vậy chỉ có thể ở trong phủ mỗi ngày từ sáng đến tối nhìn phương hướng Cam Tuyền cung, không một khắc không đem mẫu phi để ở trong lòng, còn cầu mẫu phi minh giám.”

“Ngươi ngược lại là biết ăn nói, làm cho người vui vẻ.” Trinh phi cười khẽ một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc cũng không kìm được mang theo điểm ấm áp.

Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu khôn khéo lanh lợi khiến Trinh phi vui vẻ, trong lòng cũng rất an ủi, trên mặt cũng không dám buông lỏng, nghe mẫu thân có ý trách cứ liền quy quy củ củ quỳ xuống, Mạc Ưu đứng ở bên người y cũng chỉ biết theo y cùng chung quỳ xuống.

“Đứa bé ngoan, mẫu phi chẳng qua là thuận miệng nói một chút, cần gì phải lễ nghi như vậy, mau đỡ Vương gia nhà ngươi đến bên cạnh ngồi đi. Mẫn Nhu, còn không dâng trà.”

Theo Trinh phi cao giọng thúc giục, Mẫn Nhu đang bưng khay trà từ bên ngoài vội vã bước đến.

“... Nô tỳ vụng về, để cho điện hạ chờ lâu.”

Nhìn vị cô cô từ nhỏ đem mình nuôi lớn cả ngày một bộ run sợ, trong lòng Phong Tiêu Nhiên thật không dễ chịu. Mặc dù y không biết ban đầu kết quả xảy ra cái gì, nhưng y có thể nhìn ra những năm gần đây mẫu phi là ở tận lực hành hạ Nhu cô, chốc lát cũng không chịu để cho nàng yên.

“Cô cô cẩn thận bỏng tay, để đó đi.”

“...” Nhìn Phong Tiêu Nhiên một cái nhận lấy chung trà, trên mặt đều là ý thân cận, trong lòng Mẫn Nhu trào lên không đành lòng. Từ bao giờ, hài tử cả ngày đi theo sau lưng nàng muốn đường ăn đã lớn như vậy, trở thành hoàng tử Đại Dạ quốc được chú ý nhất, trở thành vũ khí đắc lực của nương nương, cũng trở thành địch thủ mạnh mẽ nhất của Văn vương. Nhưng y là một đứa bé ngoan, trong lòng nàng biết.

“Điện hạ...” Thấy y không nghi ngờ đem chung trà đưa lên miệng, lòng nàng chợt thắt lại, ngực một trận phập phồng dường như không thở nổi.

“Mẫn Nhu, nơi này không còn chuyện của ngươi, đi xuống đi.”

Nhìn Trinh phi đưa đến một ánh mắt cảnh cáo, Mẫn Nhu không khỏi rụt vai một cái.

“Cô cô, chuyện gì?” Phong Tiêu Nhiên mặt đầy mờ mịt.

“Ách... Không có sao. Mời điện hạ nhân lúc nóng uống đi, bên ngoài lạnh, cũng giúp trừ lạnh.”

Mẫn Nhu gần như là hoảng hốt mà chạy vọt ra tẩm cung của Trinh phi, có thể là nàng quá ngu ngốc đi, mấy chục năm, nàng vẫn không thể hiểu được cái tàn khốc gọi là muốn tốt cho ngươi của hoàng gia. Có lẽ đây cũng chính là lý do tại sao đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn là một cung nữ già không đáng kể bên người Trinh phi.

Rất nhanh, truyền tới tiếng rơi bén nhọn của đồ sứ, đáng tiếc bên trong viện đã sớm chuẩn bị tất cả cung nhân đều bị sai đi, cũng không người nghe được.

Trong điện, Phong Tiêu Nhiên ôm bụng ngã xuống đất, trên mặt đã sớm không có chút huyết sắc nào, mày kiếm nhíu chặt, nhưng thủy chung duy trì thần sắc trấn định như thường, một đôi mắt phượng thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt Trinh phi không chút cảm xúc. Nhưng hai tay run rẩy từng trận nắm chặt y phục trên bụng, đốt ngón tay cũng bởi vì dùng sức mà trắng bệch, có thể thấy được y đang cố chịu đựng thống khổ to lớn.

“Tiêu Nhiên! Người đâu, nhanh người đâu!” Mạc Ưu bị biến cố trước mắt sợ ngây người, cũng không chú ý tới ánh mắt trao đổi quỷ dị của hai mẫu tử, chỉ lo ôm chặt lấy Phong Tiêu Nhiên hô lớn. Mắt thấy máu tươi màu đỏ đậm cuồn cuộn không ngừng ồ ồ chảy ra từ bên dưới trường bào của y, so với bất kỳ một lần động bào thai cũng còn dọa người hơn, hắn mà lòng đau như cắt.

“Đừng gọi nữa, ngươi có gọi to hơn nữa, sẽ không có ai tới. Lưu loát điểm, đem y ôm đến trên giường của ta đi, Trần thái y lập tức tới ngay.” Trinh phi trấn định chỉ huy Mạc Ưu đang luống cuống tay chân, dường như người bên dưới hạ thân đã sớm đỏ thẫm một mảnh mặt không còn chút máu cùng nàng không có chút liên quan nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui