Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Editor: Sakura Trang

Một bước vào khách sảnh, liền nghe giọng nói Mạc Ưu cùng tiếng cười a a của Kha thái phó, xem ra vẫn là hắn có biện pháp, liền luôn luôn xưng lấy nghiêm túc nói năng thận trọng nổi dang Kha thái phó cũng rất vừa ý một bộ kia của hắn.

“Kha Thái phó khỏe, học trò về trễ, để cho Thái phó chờ lâu, lỗi lỗi.”

Giọng nói Phong Tiêu Nhiên nhàn nhạt làm tinh thần Mạc Ưu chấn động, ngẩng đầu vượt qua bả vai lão thái phó nhìn một cái, một thân ảnh phiên nhiên ngọc lập cao lớn. Thật vất vả kiềm chế kích thích nghĩ muốn mấy bước vọt tới trước mặt y, chẳng qua là đứng dậy thi thi nhiên lễ một cái.

“Điện hạ trở lại, một đường khổ cực, Kha Thái phó là tới truyền chỉ.”

“Nga, đúng. Tấn vương Phong Tiêu Nhiên tiếp chỉ...” Kha Thái phó lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đúng vậy, mình là tới truyền chỉ, làm sao bị Mạc Ưu tiểu quỷ kia đông lạp tây xả nói một đống lời, thiếu chút nữa quên mất chính sự. Đầu tiên là dò xét ý của hắn muốn dò xét chút tin tức ngày gần đây của Tấn vương, ai ngờ đều bị hắn tỉnh rụi gọi trở lại, từng chữ từng câu trả lời là giọt nước không lọt, đến sau đó mình lại đi theo đề tài của y mà vòng vo.

Phong Tiêu Nhiên đưa tay sửa lại một chút nếp nhăn trên y bào, đoan đoan chính chính quỳ xuống, lúc này Mạc Ưu đã đi đến bên người y, hắn bên trái vững vàng đỡ lấy cánh tay y. Phong Tiêu Nhiên giống như không cảm giác nhìn Kha thai phó đang cầm thánh chỉ tuyên đọc, tay phải cũng không dấu vết vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của Mạc Ưu một cái, lại nhanh chóng buông ra.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tựa như trước mắt không phải thánh chỉ làm người ta lo lắng, chẳng qua chỉ là tin tức đầu đường không liên quan đến bọn họ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tàn quân bộ tộc Hắc Lang vùng Cực bắc phản công, quấy nhiễu làm bị thương bách tính biên giới, đặc phong Tấn vương Phong Tiêu Nhiên làm Bình di Đại tướng quân, thống soái bát vạn quân tiêu diệt tặc khấu.”

Thanh âm của Kha Thái phó trầm bổng nói năng có khí phách, thánh chỉ ngắn ngủn rất nhanh tuyên đọc xong, hắn gập thánh chỉ lại, mặt không thay đổi nhìn hai hóa đá trước mắt.

“Mời điện hạ tiếp chỉ.”

Phong Tiêu Nhiên dưới sự thúc giục của đối phương phục hồi tinh thần lại, vội vàng một mực cung kính đưa hai tay ra nhận thánh chỉ.

“Điện hạ, Hoàng thượng khẩu dụ, tình thế biên giới khẩn cấp muốn điện hạ lập tức binh bộ cùng mấy vị tướng quân hội hợp, trong vòng ba ngày nhất định phải xuất phát, cũng không cần vào cung diện thánh, nếu có thể tiêu diệt bắc phương, chính là hiếu đạo tốt nhất của điện hạ.”

Kha Thái phó chuyển thuật lời của Minh đế, trong lòng Phong Tiêu Nhiên lại là mưa gió lay động ngổn ngang không dứt. Trong cùng phụ hoàng nhất định xảy ra điều gì, nếu không sẽ không liền cơ hội vào cung tạ ơn nói lời từ biệt cũng không cho y. Bộ tộc Hắc Lang ở trận chiến đầu năm đã sớm nguyên khí tổn thương nặng nề, căn bản không có thể ở trong thời gian ngắn như vậy phản công, phụ hoàng làm như vậy, rõ ràng chính là đang để y rời đi. Tại sao?

Ba vị hoàng tử bằng mặt không bằng lòng đã lâu, gần đây thế lực của đại ca càng mở rộng, thái tử tâm cơ cũng càng thêm thâm trầm, chẳng lẽ đế đô liền muốn có biến cố gì?

Bình di Đại tướng quân, Bình di Bình di, xem ra dụng ý của phụ hoàng cũng không phải là muốn đem Hắc Lang đuổi khỏi biên giới Đại Dạ quốc đơn giản như vậy, chẳng lẽ là muốn y thừa dịp làm khó dễ, trực đảo hoàng long*? Nhưng nếu phát động xâm nhập vượt biên giới, chục ngàn binh mã lại quả thực... Chẳng lẽ? Phong Tiêu Nhiên bị ý niệm mình không thể tưởng tượng nổi sợ hết hồn, phụ hoàng luôn luôn đối với y yêu quý có thừa, lại làm sao sẽ nghĩ muốn mượn tay của người Hắc Lang diệt trừ y chứ?

*trực đảo Hoàng Long: thẳng tiến phủ Hoàng Long. Ý là “tiến thẳng vào sào huyệt địch

Y một rời đi này đối với chuyện xảy ra ở đế đô rất khó nắm trong tay nữa, kia Ưu Nhi làm thế nào? Chẳng may có người uy hiếp đến an toàn của hắn, vậy y há chẳng phải là ngoài tầm tay với?

Nghĩ đến Mạc Ưu, y không nhịn được một trận kinh hãi, lúc này mới chợt phục hồi tinh thần lại. Kha Thái phó sớm bị đưa đi, mình cũng đã đặt mình vào trên ghế mềm thoải mái trong phòng ngủ, Mạc Ưu đang an tĩnh ở bên người y, Liễu Minh Nguyên ngồi ở trước mặt y xem mạch.

“Y như thế nào?”

“Xin vương phi yên tâm. Thể chất của ly nhân cơ bản không khác nam nhân bình thường, vương gia lại là luyện qua võ nghệ, trước kia cũng uống không ít thuốc tốt lại có chân khí tinh thuần của Vương phi che chở, hiện tại thân thể cũng không có gì đáng ngại, cũng không cần ở cữ tĩnh dưỡng như nữ nhân, nhiều chú ý nghỉ ngơi là được.”

“Nga, vậy thì tốt. Kia...”

Mạc Ưu còn muốn hỏi tiếp, lại bị một câu nói lạnh lùng của Phong Tiêu Nhiên cản lại.

“Những thứ này không cần ngươi bận tâm. Minh Nguyên, đi phân phó A Lâm chuẩn bị xe, hôm nay sẽ đưa Mạc công tử về trong phủ Văn vương, không được trì hoãn.”

“Ngươi nói gì?” Liễu Minh Nguyên cùng Mạc Ưu gần như là đồng thời hỏi ra những lời này, khác nhau là, trên mặt Liễu Minh Nguyên viết kinh ngạc, trên mặt Mạc Ưu nhưng viết đầy tức giận.

Phong Tiêu Nhiên nhưng tự mình nằm xuống nhắm mắt không nói, Liễu Minh Nguyên thấy tình huống giữa hai người không ổn, cũng không dám ở lâu, vội vã cáo từ lui ra, trước khi đi không quên tiện tay đóng cửa phòng lại. Ai ngờ hai vị chủ tử không bớt lo này một hồi biết nháo thành hình dáng gì, tai mắt trong vương phủ rất nhiều, vẫn là tránh tốt hơn.

“Ngươi mới vừa rồi kêu ta cái gì? Mạc công tử? Tiêu Nhiên, ngươi quên, ta đã là trác phi của ngươi.” Mạc Ưu nghĩ đến Phong Tiêu Nhiên có lẽ là sau khi sinh non ưu tư không yên đùa giỡn một chút tính khí, giống như hậm hực sau sinh của người hiện đại, cũng không dám quá mức bắt bẻ ý của y, liền tiến tới bên tai y ôn nhu nói, một tay nhẹ nhàng ôm eo y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui