Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Editor: Sakura Trang

Văn vương dường như nhìn thấu nghi vấn của hắn, một bên đưa thức ăn vào miệng, một bên thần bí hề hề nói: “Nói đến tiểu Vương có thể coi như người làm mai cho hai người các ngươi, đoạn thời gian ngươi trúng tên chưa lành kia không phải luôn nói buồn bực không thể ra cửa vô cùng nhàm chán sao, đoạn thời gian đó ngươi đã làm gì còn nhớ không?”

“Ách, không làm gì a, chỉ là chính là ăn cơm ngủ, thỉnh thoảng luyện chữ một chút.” Mạc Ưu tiếp tục một mảnh mờ mịt.

“Nhưng chữ Mạc huynh luyện không phải chữ thông thường, ngươi viết tất cả đều là câu từ có một không hai, cái gì… Nhân hữu đán tịch họa phúc, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn. Cái gì mà vô khả nại hà hoa lạc khứ, tự tằng tương thức yến quy lai. Nga, còn có còn có! Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến! Từng câu từng chữ như châu ngọc. Tiểu Vương thấy ngươi viết phong nhã, liền để cho người viết lên trên quạt, ai ngờ đệ đệ ngốc của ta nhìn thấy, cứng rắn kéo ta muốn hỏi là do ai viết, từ đây mỗi ngày ngươi viết ra ta đều sao chép một phần đưa cho y.”


Không phải đâu! Mạc Ưu không nghĩ tới thi từ mình tùy ý luyện viết lại nổi lên công hiệu như vậy, chẳng những vì mình lấy được Đại Dạ quốc một mỹ danh đại tài tử, còn giành được mỹ nhân Tấn vương văn thao vũ lược coi trọng? Ông trời ơi, ngươi đối với ta thật tốt, xem ra phải trở về phải viết thật tốt mấy bài, thừa dịp còn nhớ cũng viết xuống dự bị. Không biết chừng ngày nào còn có thể thay mình lừa gạt mấy mỹ nữ về tay. Tấn vương tuy đẹp, rốt cuộc là một nam nhân, nam nhân cùng nam nhân, có thể có kết quả gì?

Cũng không biết mấy bài này có tồn tại trong lịch sử Đại Dạ quốc này không, nếu như tồn tại cũng ngàn vạn lần chớ ở trước Bắc Tống, nếu không há chẳng phải là muốn trên lưng mang cái tội danh sao chép? Mồ hôi chảy ròng ròng…

Văn vương thấy biểu tình Mạc Ưu kỳ lạ ánh mắt mê ly, nơi nào biết tâm tư ngàn vạn trong đầu hắn, chỉ coi hắn đắm chìm trong tin tức Tấn vương cảm mến hắn, không khỏi hài lòng cười một tiếng. Như vậy quá tốt, chờ Tấn vương hồi triều hắn liền an bài bọn họ sống chung với nhiều hơn, dù sao những lời vừa rồi của hắn đều là thật, chỉ cần Mạc Ưu đối với Tấn vương lấy lòng, tuyệt đối là thành công.

Hai người đều là tuổi trẻ thanh xuân huyết khí phương cương, Bổn vương cũng không tin bọn họ có thể kìm được, sớm muộn dày vò ra hài tử, vậy thì đại công cáo thành. Văn vương càng nghĩ càng đắc ý, không chú ý tới bên người đưa cho mình một chén canh nóng, nhưng đưa tay ra ôm eo của hắn nghĩ muốn hôn một cái, kết quả mu bàn tay bị nóng một chút, đau đến kêu to một tiếng.

Cuộc sống vẫn là nhàm chán như vậy, một ngày, hai ngày, mười ngày, nửa tháng.

Theo Tấn vương bặt vô âm tín, một đêm xuân phong tiêu hồn kia cũng bắt đầu ở trong đầu Mạc Ưu dần dần nhạt đi. Nếu không phải xem ở khối ngọc trụy mang ý khen thưởng mười phần kia, Mạc Ưu gần như thật coi như toàn bộ đều là bản thân tự YY. Trạng thái kỳ kỳ quái quái như vậy, một mực kéo dài đến lúc Tấn vương chiến thắng về triều,

Bốn tháng sau.


Tấn vương dẫn toàn quân thắng trận trở về, Đại Dạ quốc quân Phong Viêm Liệt mặt rồng vui mừng, quyết định ở trong cung mở đại tiệc vì vị Tam hoàng tử tài giỏi này ăn mừng, cũng hạ lệnh khao thưởng ba quân, nên thăng chức thăng chức, nên thưởng ban thưởng, tóm lại tuyệt đối là đại tài bút, làm trong quân không người không vui mừng, nhất thời mỹ danh “Thần tiên thiếu tướng” của Phong Tiêu Nhiên lấy tốc độ nhanh chóng lan xa.

Hoàng hậu hướng phật nhiều năm không để ý tới thế tục, Thái tử vừa thể nhược lại nhiều bệnh, chuyện dạ yến tự nhiên rơi vào trên người Trinh phi và Văn vương. Văn vương liên tiếp mấy ngày bận rộn chân không chạm đất, nhưng ở hôm đại quân hồi triều không có thể thấy được Tam đệ của hắn, nghe nói Tấn vương ở trên chiến trường bị thương, một đường trở về vẫn ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, cực ít lộ mặt, thương thế cụ thể ai cũng không nói được.

Trong một dịch trạm cách kinh thành hơn ba mươi dặm, một đội quân sĩ ở trong viện ra vào tuần tra.

Trong phòng hảo hạng đóng kín cửa, bên trong phảng phất có thể nhìn thấy bóng người.

Phong Tiêu Nhiên mệt mỏi nằm ở trên giường, một đầu tóc đen xõa tung, rủ xuống trên gối đầu màu trắng. Sắc mặt của y có chút tái nhợt, lông mày như núi xa nhíu chặt, môi ngày thường đỏ thẫm trơn bóng cũng có chút khô khốc đến trắng xanh.


“Vương gia, tình huống của ngài quả thực không thích hợp đi đường, không bằng phái người khải tấu Hoàng thượng...”

Một vị y sư trẻ tuổi đang ngồi ở trước cửa sổ chẩn mạch cho y, cũng nghĩ hết sức thuyết phục y nghỉ ngơi nhiều mấy ngày rồi hẵng lên đường, nhưng lời còn chưa dứt, đã bị y trầm giọng ngăn lại.

“Minh Nguyên, chuyện không đơn giản như ngươi nói. Đại quân đã đúng kỳ hạn hồi triều, chỉ có chúng ta một đội ba mươi mấy người bí mật kéo dài thời gian, lúc này nếu như bị người cố ý cầm điều này tấu lên, nhất định cho gắn cho ta một cái mác cậy mình có công lao mà kiêu ngạo. Tuổi tác phụ hoàng đã cao, gần đây lại khá đa nghi, ta không muốn cho địch nhân có một cơ hội lớn như vậy.”

“Nhưng thân thể của người… Người cho rằng đây là cầm mạng mình nói đùa sao! Người có nghĩ tới hay không, cái này cũng có thể là một trong những mưu kế của Văn vương. Nghe theo ta nói người hãy ngoan tâm, chỉ cần uống một chén thuốc, người có thể thần thanh khí sảng đi ăn tiệc mừng!” Liễu Minh Nguyên thấy y hoàn toàn không coi thân thể mình ra gì, không khỏi tức không có chỗ phát, cũng là bởi vì cái tên nam tử yêu nghiệt đó, sinh còn đẹp hơn cả nữ nhân, có thể thấy chính là một họa thủy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận