Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Editor: Sakura Trang

Thật ra thì từ sau khi Mạc Ưu thanh tỉnh cuộc sống thường ngày ăn uống của Phong Tiêu Nhiên cũng do một tay hắn làm hết, từ một ngày ba bữa đến điểm tâm chiều hay bữa ăn khuya, đến đủ loại thuốc thang bổ thân, tất cả đều do một mình hắn sắp xếp hắn sắp xếp, liền quản sự bọn hạ nhân trong phủ cũng không khỏi sợ hãi than, vương phi này đối với Tấn vương thật đúng là không lời để nói a!

Bên trong phòng bếp vương phủ, chủ tớ Mạc Ưu hai người hiện tại đã xứng chức đầu bếp đang bận rộn.

“Công tử, này là con ba ba già Ngưu thẩm ở chợ thức ăn đặc biệt để lại cho người, bổ a, tại sao không thể hầm canh cho điện hạ uống vậy?”

Diệp nhi thấy Mạc Ưu thật sự đem con ba ba già nặng ít nhất có 4, 5 cân ném về trong cái giỏ, không nhịn được buồn bực. Theo lý công tử gần đây ngày ngày đi loanh quanh chợ thức ăn chính là vì vơ vét thứ tốt cho vương gia tẩm bổ, làm cho ba cô sáu bà ở khắp chợ cũng quen thuộc hắn, dĩ nhiên, khuôn mặt mỹ nhân kia của hắn lấy lòng hướng về phía ai cười một tiếng, ai có thể không choáng váng chứ?

Nhưng hôm nay người ta giữ lại thứ tốt là ba ba đưa tới cho hắn, hắn nhưng cũng không thèm nhìn tới một cái?

“Ngươi biết cái gì, cầm đi hầm cho Liễu tiên sinh, gần đây hắn cực khổ. Tiểu tử ngươi bản thân cũng lưu một chén đi.” Mạc Ưu liếc hắn một cái, tiếp tục cầm bạc ngồi ở bên cạnh bàn không nhanh không chậm nhặt lông xót trong tổ yến.

Ba ba là thứ đại bổ không sai, nhưng cũng là vật hàn, ăn dễ dàng sinh non, là cấm kỵ của người mang thai. Tuy Tiêu Nhiên không phải nữ nhân, nhưng hôm nay mang thai tổng muốn kiệng kỵ chút, chẳng qua nếu y không công bố chuyện này, vậy hắn cũng sẽ không nhiều lời.

Mặc dù Tiêu Nhiên cùng đại ca gạt hắn, nhưng hắn biết gần đây Liễu đại ca vì chuyện cổ độc trên người hắn buồn đầu tóc cũng rớt một nửa, liền mượn hoa hiến phật cho hắn bồi bổ cũng tốt.

Chủ tớ hai người đang câu có câu không nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huyên náo.

Một đội thân binh của vương phủ nối đuôi mà vào, cầm đầu chính là phó tướng Lưu Thành hắn từng có duyên gặp qua một lần ở quân trướng của Lạc Chuy trấn.

“To gan, không nhìn thấy vương phi ở trong này sao? Các ngươi những người này xông đến nội viện vương phủ muốn làm gì?”

Diệp nhi thấy một đám người thế tới hung hung, bận bịu ưỡn ngực một cái hộ ở trước người Mạc Ưu.

“Lưu tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?” Buông việc vặt vãnh trong tay xuống, cho dù không có quạt lông khăn vấn đầu, Bộ dáng phiên phiên mỹ thiểu niên của Mạc Ưu cười nói vẫn có thể làm thần trí người mê muội.

Đối mặt với tuyệt sắc nhân gian trước mắt, Lưu Thành có một cái chớp mắt hoảng hốt, tuy chưa quên tướng quân ra lệnh, chẳng qua là thái độ lập tức mềm nhũn ra.

“Uất Trì tướng quân có lệnh, mời vương phi lập tức đến tiền thính đi.”

“Đánh rắm, Uất Trì tướng quân lớn vẫn là vương phi nhà ta lớn, hắn dựa vào cái gì hạ lệnh?” Diệp nhi thấy một đám người này ngưu khí hò hét thấy Mạc Ưu liền không thèm hành lễ, trong lòng vô cùng không ưa.

“Là ý của điện hạ?” Mạc Ưu tự nhiên biết Úy Trì Vân Thiên không dám vô cớ đối với hắn càn rỡ, chẳng lẽ là Tiêu Nhiên?

“Dạ, vương phi bên này mời.” Lưu Thành là một sảng khoái thô nhân, thấy chính hắn hỏi cũng liền không giấu giếm, đưa tay làm cái tư thế mời, thân binh sau lưng thì nhường ra một con đường để cho hắn đi.

“Công tử...” Diệp nhi lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của cuộc chiến này không để cho hắn đi, thấy thế trận như vậy, chẳng lẽ là điện hạ muốn làm khó công tử nhà hắn sao?

“Ngươi chờ ở đây, đừng gây họa.” Mạc Ưu nhẹ nhàng rút tay áo ra, nhẹ nhàng phất một cái liền sung sướng tự đắc đi tuốt ở đàng trước, đám người Lưu Thành cũng một mực cung kính đi theo sau người hắn, không dám có nửa điểm vượt quyền. Nói cũng kỳ quái, vương phi này nhìn như không có nửa điểm cái giá, nhưng khi hắn nhíu mày nhưng lại tự có một phen uy nghi không cho phép tiết độc, để cho người không dám ở trước mặt hắn càn rỡ.

Nếu nói điện hạ là lời nói ôn hòa chậm rãi nhưng sát phạt quyết đoán không cho phản bác, vương phi lại chính là chỉ yên lặng nhưng làm sau lưng người ta rét run sinh lòng sợ hãi không dám lỗ mãng. Này một đôi bên nhau liền ngọt phải nhường người phát ngấy, đối với người ngoài là giống nhau đều vô cùng lợi hại.

Xuyên qua mấy hành lang, đoàn người rất nhanh quanh co đến tiền thính.

Gần như hạ nhân trong phủ đều đứng cúi đầu ở trong sân, nhưng không nghe được một tia thanh âm, trong không khí tràn ngập khí tức quỷ dị không giống ngày xưa.

“Vương phi cái giá nhưng thật không nhỏ, không tới nữa Hoàn nhi không thể làm gì khác hơn là lại đi mời.”

Thanh âm nũng nịu từ trong nhà truyền tới, thân ảnh của Úy Trì Vân Uyển rất nhanh xuất hiện, nhưng chỉ là đứng dựa cửa, cười như không cười nhìn Mạc Ưu.

Lúc này trong lòng Mạc Ưu gần như đã có thể xác định là ra chuyện không tốt, mà trung tâm bão của chuyện này, dường như ngay tại trên người của hắn.

“Hoàn nhi không được càn rỡ, mau mời vương phi vào.”

Thanh âm của Úy Trì Vân Thiên truyền ra, dưới chân Mạc Ưu không hề từng có bất kỳ chần chờ, nên tới không tránh khỏi, không bằng vào xem một chút kết quả làm sao.

Mặc dù sớm đã có tâm tư chuẩn bị, cảnh tượng trước mắt vẫn là đủ để làm hắn khiếp sợ.

Mặt Phong Tiêu Nhiên không thay đổi ngồi ở vị trí đầu, Liễu Minh Nguyên thì đen mặt lại đứng ở bên người y. Trên bàn gỗ lê hoa bên người bọn họ, bày một chén sứ thanh hoa, Mạc Ưu dĩ nhiên biết đó là cái gì, là canh ngọt tình yêu hắn đặc biệt làm vì Phong Tiêu Nhiên.

Có thể kỳ quái là, tại sao bên cạnh chén canh sẽ có một chiếc ngân châm bị đen một nửa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui