Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Editor: Sakura Trang

Nghi trượng của Hoàng quý phi rất nhanh liền đến hoàng thành, toàn đế đô trăm họ rối rít vọt tới hai bên đại lộ sắp hàng hai bên hoan nghênh, cũng đều rất muốn biết một vị nam địa vị tối cao trong lịch sử Đại Dạ quốc này, có vẻ ngoài tột cùng ra sao.

Mạc Ưu một thân triều phục hoa văn đen đỏ nạm vàng, ngồi ngay ngắn ở trên ngự liễn hoa mỹ tám con ngựa lớn kéo, chỉ cách một tầng màn lụa mỏng, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng nói chung là hoa dung có một không hai chọc người thương yêu như thế nào, cũng có thể nhìn ra bảy tám phần.

Không ngoài suy đoán chút nào đưa tới trận trận ồn ào náo động, đám người hưng phấn thậm chí lần lượt thử nghiệm chen dần đến ngự liễn, may mắn một đường hộ vệ tất cả đều là tinh anh trong Ngự lâm quân, cũng không ra chuyện rắc rối gì.

“Chẳng trách hoàng thượng phong hắn làm Hoàng quý phi đâu, nếu ta một cái mỹ nhân như vậy, để cho hắn làm hoàng hậu cũng tình nguyện.”

“Cũng không phải sao, nghe nói nương của hai vị hoàng tử là khó sinh chết, hôm nay tất về hắn nuôi dưỡng, hắn chính là nương thân của thái tử, liền tầng quan hệ này, chỉ sợ so với hoàng hậu còn lợi hại hơn đâu.”

Trong đám người có tiếng hoan hô xen lẫn các loại xì xào bàn tán, Mạc Ưu nội lực thâm hậu thính lực thật tốt, tự nhiên có thể nghe rõ ràng, không khỏi nhẹ cau mày lại. Hai cái oa nhi rõ ràng là thân nhi tử của hắn, lại bị nói thành là dẫn nuôi đến dưới danh nghĩa của hắn, mặc dù trước đã sớm đón nhận thuyết pháp này, nhưng thật nghe người khác nghị luận, lại thật sự có chút không phải tư vị.

Bên đường trong một gian lão lâu trong góc trên tầng hai, một nam tử đầu đội đấy lạp lụa đen hờ hững đứng, một đôi mắt ưng thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạc Ưu giữa đám người, hận không thể nhìn ra một cái động trên người hắn.

“Dạ, ngươi rất giỏi, ngươi rất giỏi!”

Hắn siết chặc quả đấm, móng tay trong suốt gần như cắm vào lòng bàn tay, khóe miệng lãnh ngạnh chợt hiện lên một mỉm cười quỷ quyệt.

Đoàn xe chậm rãi đến gần hoàng thành, xa xa liền có thể nhìn thấy tường đỏ dát vàng tầng tầng lớp lớp nguy nga cao vút kia.

Càng đến gần, trong lòng càng xao động bất an, dường như có chuyện gì muốn xảy ra vậy. Suy nghĩ một chút từ hắn cùng Tiêu Nhiên quen sau, tựa như vẫn luôn trong sự chia ly, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Lần này vào hoàng cung, không biết có phải chỉ có “vương tử cùng công chúa từ đây có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ đến vĩnh viễn không?”

Suy nghĩ cũng nhanh muốn gặp được người đã hơn hai tháng không gặp kia, luôn luôn toàn thân mát lạnh không chút mồ hôi hắn lại cảm thấy áo lót một trận ướt lạnh. Cảnh còn người mất... Y đã không phải vương gia tiêu dao đó, mà là vua của một nước mang theo thiên hạ chúng sinh, bất kể hắn làm sao không vui, cũng không thể không thừa nhận y lại cũng sẽ không là Phong Tiêu Nhiên của một mình hắn nữa.

Y bây giờ đang làm gì chứ? Nhanh xế trưa rồi, mặt trời độc như vậy, chắc hẳn đang ngồi ở trong Phi Long điện hưởng thụ ngự thiện hoàng gia đi? Sẽ biết hắn sẽ đến ngay sao? Cũng sẽ lo lắng trông đợi giống như hắn bây giờ sao?

“Công tử, ngươi nhìn trên mặt tường thành!”

Diệp nhi cưỡi ngựa Ngoài xe một tiếng thét kinh hãi, Mạc Ưu vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy một thân ảnh minh hoàng sắc cứ đứng cao ngất kiên định như vậy, dưới ánh mặt trời sáng ngời, giống như ngọc thụ lâm phong.

Y lại... Tự mình đi ra đón hắn.

Ánh mắt vững vàng phong tỏa thân ảnh đối phương, liền giống như giằng co vậy chưa từng phân ra. Phong Tiêu Nhiên nhận được hôm nay Mạc Ưu sẽ đến kinh thành, một đêm chưa ngủ, tự xuống lâm triều sau liền một mực đứng ở trên hoàng thành dõi mắt trông về phía xa, tựa như liền nhìn như vậy, mình có thể nhìn đến người nọ.

Vội vàng chạy xuống cổng thành, không để ý mấy thị vệ ngăn trở, y gần như là tên rời cung vậy xông về cửa hoàng thành.

“Rất tốt, sẽ để cho các ngươi làm một đôi uyên ương gặp nhau không thể ôm nhau của bỏ mạng đi.”

Nam tử đội đấu lạp cười lạnh lần nữa, tay phải nhẹ nhàng vừa nhấc, lập tức hai bên đường thoát ra tám bóng người mạnh mẽ, che mặt cầm kiếm, mấy mai thất tinh trùy cũng cùng lúc đó từ các phương hướng bén nhọn bắn tới phía Phong Tiêu Nhiên,

“Tiêu Nhiên!”

Mạc Ưu chỉ cảm thấy bên tai một trận vo ve nổ ầm, không chút suy nghĩ liền rút ra một nhuyễn kiếm hàn thiết, thân hình chợt lóe bay nhào ra ngoài.

Bay vút qua người của đoàn xe ôm lấy thân hình người kia vững vàng bảo vệ trước ngực, cầm kiếm đỡ hai mũi ám khí trước người, căn bản không để ý tới sau người mình kín không kẽ hở.

Bịch bịch bịch…

Tiếng va chạm của kim loại vang lên đằng sau, Mạc Ưu xoay người lại nhìn một cái, chỉ thấy chỉnh chỉnh tề tề một đội hình quân trang đang im lặng đứng đằng sau, hai tên Ngự lâm quân ăn mặc vệ sĩ bảo vệ bên người bọn họ kịp thời dùng kiếm chặn lại những ám khí đoạt mệnh kia, tám tên đại hán cũng bị cao thủ sớm mai phục đoàn đoàn vây quanh, rất nhanh liền không đỡ được.

Lại nhìn về phía người trong ngực, y đã sớm không dấu vết từ khuỷu tay của mình lùi lại, đưa tay nhẹ nhàng sửa lại một chút vạt áo, một đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng nhìn về phía mấy tên thích khách.

“Đây là ngươi sớm chuẩn bị tốt? Lợi dụng cơ hội đón ta, dùng chính ngươi làm mồi câu?”

Nghe sau người truyền tới thanh âm có chút run rẩy của Mạc Ưu, bả vai của Phong Tiêu Nhiên cứng đờ. Y biết bao nghĩ ôm người nhạy cảm này vào trong ngực trấn an, nói cho hắn này không chỉ là một cái cục của y, càng nhiều hơn chính là nhớ nhung của y đối với hắn, không phân nửa giả dối.

Nhưng mà giờ phút này, y không thể. Ở dưới ánh mắt sùng bái của mấy ngàn binh sĩ, ở trong ánh mắt kính ngưỡng của bách tính toàn thành, y chỉ có thể làm bộ không có nghe thấy, không phát hiện lòng có chút bị thương của hắn, chẳng qua là nhàn nhạt quay đầu quét hắn một cái, liền nắm tay của hắn xoay người lên thành tường, từ trên cao nhìn xuống tràng ác đấu kinh tâm động phách phía dưới.

Rất nhanh tám tên thích khách kia toàn bộ bị đánh bại, năm chết ba thương, ba tên thích khách bị thương bị đè quỳ xuống ở bên ngoài cửa cung, trong miệng cũng lập tức nhét khăn lụa phòng ngừa bọn họ cắn vỡ chất độc tự vẫn.

“Nói, Phong Thiên Ngạo ở đâu?”

Phong Tiêu Nhiên chẳng qua là lạnh lùng nhìn chăm chú bọn họ, mà là một mực hầu hạ ở sau lưng y Úy Trì Vân Thiên làm người đặt câu hỏi.

Ba người rối rít quay mặt chỗ khác nhìn về phía nơi khác, không người nào nguyện ý trả lời.

Mạc Ưu nghiêng mặt sang bên có chút rầu rĩ nhìn một cái người bên cạnh, nếu y tận lực ở trước mặt dân chúng toàn thành diễn vở kịch này, cũng không phải là muốn để cho mọi người xem y thúc thủ vô sách với mấy tên thích khách chứ?

Quả nhiên, mày kiếm Phong Tiêu Nhiên nhíu một cái, quay đầu lại nói mấy câu bên tai Úy Trì Vân Thiên, Úy Trì Vân Thiên đi về phía trước mấy bước vung tay lên, mấy tên binh sĩ phía dưới ngay sau đó lĩnh mệnh, ba tên thích khách còn chưa kịp nghĩ thay đổi chủ ý, ngực đã bị trường kiếm lạnh như băng đâm thủng.

Tiếng vỗ tay như sấm từ dưới tường thành vang lên, dân chúng Đại Dạ quốc suy nhược lâu ngày nhất thời dĩ nhiên hy vọng có thể có một vị tân quân dũng mãnh có năng lực tới lãnh đạo bọn họ đi lên con đường giàu mạnh, mà trước mắt Dạ Huyền đế Phong Tiêu Nhiên, lộ vẻ chính là một nhân vật như vậy.

Phong Tiêu Nhiên vẫn duy trì mỉm cười cao quý, một bên giơ tay trái lên vẫy tay hỏi thăm dân chúng điên cuồng bên dưới.

Cảm giác được một bàn tay trong tay phải lạnh như băng lại buông lỏng rũ xuống, không cầm lại tay mình, Phong Tiêu Nhiên không khỏi ân cần kéo bả vai của Mạc Ưu.

“Có phải trên đường quá mệt mỏi hay không? Nhanh kết thúc, lập tức chúng ta đi trở về ăn một bữa, để cho ngươi nghỉ ngơi cho khỏe.”

Mạc Ưu có chút chần chờ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, vẫn là không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Thật ra thì ngươi căn bản không định hỏi ra tung tích của Phong Thiên Ngạo từ trong miệng bọn họ có đúng hay không? Chẳng qua là có cái cớ, ngươi muốn chính là giết chết bọn họ, ở trong tâm bách tính khảm lập uy.”

“Giữa trưa mặt trời quá gắt, nhìn mồ hôi trên đầu ngươi, đi thôi, ta cùng ngươi đi xem một chút chỗ ở mới của ngươi.”

Phong Tiêu Nhiên không tỏ ý kiến nhướng nhướng mày, liền ôm hắn xuống cổng thành, đằng sau dĩ nhiên là một đống lớn thị vệ xa xa đi theo.

Phượng Nghi cung.

Mạc Ưu ngẩng đầu nhìn ba chữ to trên tấm bảng, chậm chạp không chịu bước về phía trước. Ở trong hoàng cung, trừ hoàng hậu, lại còn có ai nhận được chữ phượng này.

“Trên thế gian này, có thể đường đường chính chính đứng ở bên người Phong Tiêu Nhiên ta, chỉ có ngươi. Phượng Nghi cung này, ngươi nếu không ở, liền không người có thể ở.”

Tựa hồ là nhìn thấu tâm tư của hắn, Phong Tiêu Nhiên ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói một câu, khí tức ấm áp toàn bộ phun lên sau tai trắng nõn của hắn, nơi đó lập tức nổi lên trận trận đỏ ửng.

Tức giận nhìn người bởi vì đùa dai được như ý mà kìm nén nụ cười, Mạc Ưu có chút vô lực, người này, đem hắn một bộ kia toàn học, đáng sợ hơn là, dường như bất kể y làm cái gì, hắn đều không cách nào tức giận đối với y. Giống như mới vừa rồi như vậy, rõ ràng là không đồng ý cách làm của y, nhưng bị y nhẹ nhàng trêu đùa như vậy, hắn lại có chút tình động.

Tức giận ngồi một bên tự mình sinh khó chịu, lúc này Mạc Ưu mới bắt đầu thờ ơ quan sát nơi mình sắp ở.

Lộng lẫy không tầm thường, cao nhã thư thích, thậm chí không có một chút bụi. Nhìn ra được, lúc trước Phong Tiêu Nhiên ở trong cung thất này mất không ít tâm tư.

“Mau mau nhanh, để cho phụ hoàng ôm các ngươi một cái!”

Hai đứa tiểu oa oa cũng bị bà vú ôm đi vào, đã nửa tuổi oa oa tuy còn không biết nói chuyện, nhưng đều thích y y nha nha nói chuyện với người lớn.

Cười hì hì bị ôm đến trước mặt người sinh dưỡng bọn họ, không biết có phải thiên tính máu mủ cho phép hay không, hai hài tử này không nửa điểm sợ người lạ, mà là song song giang hai cánh tay muốn ôm một cái, vui vẻ Phong Tiêu Nhiên toét miệng cười không ngừng, bên trái hôn một cái bên phải hôn một cái, bên trái một câu bảo bối bên phải một câu ngoan ngoãn, thiếu chút nữa đã quên cha của bảo bối còn bị y bỏ mặc một bên.

Cho đến Lâm Đống tới mời hai vị chủ tử đi qua dùng bữa, Phong Tiêu Nhiên mới nhớ tới Mạc Ưu mực không lên tiếng. Chia ra đã lâu trong lòng sớm có ngàn vạn bách loại lời ngon tiếng ngọt muốn bày tỏ hết với người nọ, nhưng đối mặt một phòng nô tài cùng hai hài tử, kêu hắn nói như thế nào ra khỏi miệng.

Lúng túng ho khan mấy tiếng, Lâm Đống là người nào? Ngay sau đó hiểu ý mang đi tất cả nô tỳ, cũng quan tâm để cho hai cái cung nữ mang nãi nương cùng tiểu hoàng tử xuống đi nghỉ ngơi.

“Ngươi làm gì?”

Xụ mặt nhìn người mặt đầy không đứng đắn dính sát đi lên, Mạc Ưu thiếu chút nữa không nhịn được cũng muốn dây dưa tới eo của y.

“Nhiều ngày không gặp mặt như vậy, ngươi cũng không nghĩ ta sao? Thua thiệt ngày ngày ta đều tâm tâm niệm niệm một chút đều là ngươi, mấy lần xung phong trận địa cũng như mất thần nghĩ đến ngươi, thiếu chút nữa mất mạng chờ đến khi ngươi tới, ai biết ngươi thấy ta lại lãnh đạm như vậy…”

Hai tay Phong Tiêu Nhiên chậm rãi lượn quanh đầu vai của Mạc Ưu, gò má mềm mại nhẹ nhàng cọ sau gáy hắn, nhỏ giọng oán trách mang điểm ngọt ngào cùng ủy khuất, thời khắc này y hoàn toàn mất hết cao ngạo cùng lạnh lùng của một đế vương, ngược lại càng giống như một tiểu thê tử chịu đau khổ tương tư đang oán trách người yêu không có lương tâm là hắn.

“Ta không nhớ ngươi? Ta không nhớ ngươi mới vừa rồi sẽ không muốn sống xông ra thay ngươi đỡ kiếm? Ai ngờ ta đều là phí công bận tâm, hoàng thượng anh minh thần vũ của chúng ta đã sớm nhĩn rõ tiên cơ, ta chẳng qua là một tên hề mà thôi.

Mạc Ưu thấy người trong ngực ác nhân cáo trạng trước, trong lòng nhất thời giận không chỗ phát tiết, nhưng hắn chính là không nhìn được dáng vẻ đáng thương như vậy của y, bị y mềm nhũn cọ một cái như vậy, oán khí trong lòng sớm đã qua bảy tám phân, giọng nói chuyện cũng mềm rất nhiều.

“Hảo hảo hảo, đều là ta sai, ngươi phạt ta đi, hôm nay phạt tiểu nhân phục vụ Hoàng quý phi một đêm như thế nào?”

Phong Tiêu Nhiên cười ngẩng đầu, liền thành thật hôn lên bờ môi nửa mở của Mạc Ưu, ngón tay thon dài trắng như tuyết cũng đi theo dò vào bên trong vạt áo của hắn, vô cùng cám dỗ lượn vòng ở bên hông mềm mại của hắn.

“Ừ? Ừ... Coi là ngươi có thành ý...” Mạc Ưu trả lời triền miên biến mất ở trong nụ hôn nóng bỏng vội vàng triền miên của Phong Tiêu Nhiên, ngược lại cũng quên mất đi truy cứu giờ phút này mới là xế trưa, nào có phục vụ hắn một đêm nói đến? Đáng thương Ưu Nhi cứ như vậy hi lý hồ đồ ở trong nhà mới của hắn bị thân thân lão bà của mình ăn sạch…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui