Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Editor: Sakura Trang

Ưm... Ưm... A...

Do trận trận mềm mại bơ ngứa bắt đầu từ giữa huyệt nhanh chóng truyền tới toàn thân run rẩy làm Phong Tiêu Nhiên nhất thời bỏ quên bàn tay của Mạc Ưu ở trên bụng y vuốt từ trên xuống dưới xoa đè, ý loạn tình mê chịu đựng độn đau đã sớm chết lặng cùng nhiệt tình lửa đốt toàn thân.

“Tiêu Nhiên, thanh tỉnh một chút, nhìn ta, nhìn ta.”

Mạc Ưu thấy y đã có điểm triệu chứng mệt lả, trong lòng càng vô cùng sốt ruột khó an.

Phong Tiêu Nhiên mạnh chống mí mắt còn nặng hơn chì, lăng lăng nhìn một cái người yêu gần trong gang tấc, nghĩ muốn nói gì với y, lại bị trong bụng bỗng nhiên bạo khởi của một trận duệ đau khuấy đến cơ hồ ngất xỉu, đau đến đang ôm bụng không dừng được than nhẹ.

“Ưu Nhi, ngươi... Ngươi đỡ ta đứng lên đi một chút đi.”

Nghe được lời nói uể oải của người nọ, Mạc Ưu không khỏi ngây ngẩn. Bụng cao tròn kia bỗng nhiên ở dưới tay hắn đột nhiên nhúc nhích một chút, tựa hồ là hài nhi kia cũng ở bên trong vội vàng có phải hay không, nghĩ đi ra, nhưng lại không có biện pháp.

“Bụng... Bụng trụy trứ khó chịu, nằm đau đến ta không thể được, nhanh, đỡ ta đứng lên.”

Phong Tiêu Nhiên kịch liệt thở hào hển, hai tay ôm chặc lấy đáy bụng, Mạc Ưu suy nghĩ một chút huyệt khẩu dày vò nửa đêm từ đầu đến cuối còn mở ở bốn năm ngón tay không tiến triển, không bằng xuống đi tới lui cũng tốt, liền dè dặt đỡ hông y đứng dậy bước đi.

Phong Tiêu Nhiên ở trên giường cứng rắn là chịu đau một ngày, đã sớm tiêu hết tất cả sức lực, giờ phút này nơi nào còn đứng được? Vừa mới đứng dậy liền hai chân bủn rủn trước mắt biến thành màu đen, hơn nửa trọng tâm của người cũng tựa vào trên người Mạc Ưu, Mạc Ưu vững vàng đỡ y, ở bên tai y nhỏ giọng trấn an khích lệ.

Hạ thân trầm nặng muốn chết, bụng hỏa thiêu hỏa liệu đau nhức khó chịu, trận đau ngày càng dày đặc mãnh liệt liều mạng lôi xé ý chí còn sót lại không nhiều của y, eo cũng là chua xót như muốn gãy rời vậy, làm hắn không thể không hơi cong người lên chậm rãi di động bước chân, căn bản không cách nào thẳng người.

“Ngô...” Chẳng qua là từ mép giường đi tới bên thư án ngắn ngủi mười mấy bước, hô hấp của Phong Tiêu Nhiên đã trở nên càng thêm dồn dập, tay vuốt trên bụng y của Mạc Ưu cũng cảm nhận được một trận mạnh tựa như một trận cung lui, không khỏi lòng trong kiên định hơn một phần, một bên ôn nhu khuyên y nhiều đi mấy vòng, một bên điều chỉnh lực đạo trên tay tận lực có thể khiến cho y thoải mái một ít..

Chẳng qua là ở không gian trước giường nho nhỏ hoạt động ba vòng, hai người đều đã mồ hôi đầm đìa. Cẩm bào màu trắng trên người Phong Tiêu Nhiên trải qua sáu bảy giờ hành hạ lăn lộn đã sớm ướt dầm dề dán vào trên người y, càng sấn đến bụng y lớn như trống, người nhưng gầy gò như vậy làm cho người khác tan nát cõi lòng.

Thời khắc này trong lòng y đã sớm một mảnh mờ mịt, ý thức lưu lại duy nhất chính là tiếng rỉ tai êm ái nhưng kiên định bên tai kia, đang kêu gọi y không thể ngủ đi, không thể buông tha.

“Ưu Nhi, ta thật là đau, mệt quá...”

Cầm chặt tay người nọ đang ôm vào giữa bụng y, Phong Tiêu Nhiên thẩn thờ đi về phía trước, trong miệng không nhịn được phát ra yếu ớt nỉ non.

“Ta biết, ta biết ngươi rất khổ cực, Tiêu Nhiên, vì ta, cầu ngươi nhất định vượt qua, ngoan, chúng ta về sau lại cũng không sinh...”

Mạc Ưu ôm chặt lấy y, dùng gò má ghé vào bên tai của y nhẹ nhàng vuốt ve, vành mắt sớm đã nhịn không được một mảnh đỏ bừng, giọng nói cũng tí ti thầm ách.

“Đứa ngốc.”

Phong Tiêu Nhiên dường như đã vô lực nói gì nữa, chẳng qua là cũng nhẹ nhàng cà một cái trên trán Mạc Ưu, tiếp tục cất bước gian nan bước về phía trước.

Dưới bụng đột ngột nhọn đau, y không nhịn được khom người toàn bộ thân thể rũ xuống, Mạc Ưu lanh tay lẹ mắt đỡ lấy y, lại thấy dưới người y có một cổ chất lỏng trong suốt phun ra, trên đất nhanh chóng ướt một mảnh.

Vỡ nước ối!

Hai người kinh ngạc vui mừng liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó Mạc Ưu cất giọng kêu Liễu Minh Nguyên một mực canh giữ ở phòng ngoài tới.

“Như thế nào?”

Mạc Ưu đứng ở trước giường khẩn trương nhìn Liễu Minh Nguyên, hắn đang cúi đầu kiểm tra giúp Phong Tiêu Nhiên. Phong Tiêu Nhiên nằm ngang ở trên giường, hai chân cong lại dang rộng ram ti bào trên người cũng bị vén lên trên bụng, lộ ra mảng lớn bụng da thịt trắng nõn như ngọc cùng hai bắp đùi thon dài oánh nhuận.

Đáng tiếc hắn bây giờ đã không tâm tư thưởng thức cảnh đẹp ướt át trước mắt nữa, một lòng toàn bộ tập trung trên người Liễu Minh Nguyên đang hơi nhíu mi tâm kia.

“Có chuyển biến tốt, đã cầm máu, hơn nữa miệng sản đạo mở ra tám ngón tay. Thần thi châm cho bệ hạ, mời bệ hạ nghe chỉ thị của thần dùng sức.”

Phong Tiêu Nhiên đã sớm đau đến không rõ, chỉ có thể khẽ ngâm qua loa gật đầu, Mạc Ưu nhưng từ trong lời nói trong lời nói của hắn nghe ra cái gì, vội vàng kéo hắn hỏi kỹ.

“Tại sao muốn thi châm?”

“... Bệ hạ sinh lực không đầy đủ, hơn nữa bào thai phá quá lâu, chỉ có cách này có thể giữ được bào thai, để ngừa vạn nhất.”

Liễu Minh Nguyên tiến lên đón hai tròng mắt lo lắng của Mạc Ưu, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Khi hắn rút ra ba cây ngân châm dài như ngón giũa của người, hàn quang lẫm lẫm, Mạc Ưu vẫn là không nhịn được hít một hơi lãnh khí. Cầm thật chặc bàn tay mồ hôi nhễ nhại của người nọ, ngừng thở trơ mắt nhìn một cây châm từ từ hạ xuống vị trí cách rốn Phong Tiêu Nhiên mười cm.

“Ngô!”

Đã trong trạng thái nửa hôn mê Phong Tiêu Nhiên chợt bị đau, người ở lúc hôn mê thành thật nhất của, thanh tỉnh thời điểm y có lẽ có thể nhịn được chẳng qua là hơi chau mày một cái, nhưng lúc này nhưng không che giấu chút nào đau kêu lên tiếng, người không khỏi ưỡn lên trên, Mạc Ưu vội vàng dùng lực đè y xuống.

“Tiêu Nhiên, lại nhịn một chút, rất nhanh sẽ xong.”

Có lẽ là cây châm đầu tiên tìm đúng vị trí, tốc độ cây châm thứ hai cây châm thứ ba hạ xuống càng lanh lẹ, cho đến ba đại huyệt trên bụng bị ngân châm căm vào, lúc này Liễu Minh Nguyên mới cẩn thận rút nó ra, lần nữa vì Phong Tiêu Nhiên kiểm tra qua hạ thể sau bắt đầu để cho y dùng sức.

“Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên ngươi tỉnh lại đi, dùng sức a, bảo bảo đang chờ ngươi đấy!”

Mạc Ưu mang nức nở rung người trong ngực không một tiếng động nào này, đang không biết làm sao, Diệp nhi bưng một chén canh sâm đi vào.

“Công tử, cho bệ hạ dùng đi, giúp kéo dài thể lực.”

Lúc này Mạc Ưu mới nhớ tới năm đó ở trong cung của Trinh phi, Tiêu Nhiên lần đầu sinh non, cũng là uống cái này liền khôi phục rất nhanh, nhận lấy chén vuốt gò má trong suốt đến tái nhợt của người nọ, gần như là không do dự, uống một hớp ngậm vào trong miệng, đôi môi trùm lên, đầu lưỡi cạy hàm răng của  y ra, chậm rãi đẩy hớp canh cứu mạng này vào.

Nước mắt nóng bỏng rơi vào trên khuôn không chút gợn sóng của người nọ, trong phòng ai cũng không nói tiếng nào, cho đến đút hết cả chén canh sâm, Liễu Minh Nguyên mới không nhịn được quay lưng lại, lấy ống tay áo lặng lẽ dụi mắt một cái.

Mạc Ưu cùng Phong Tiêu Nhiên đều là nhân vật tuyệt đỉnh nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay bốn cánh môi giáp nhau liều chết triền miên, cũng không từng làm người ta cảm thấy phân nửa kiều diễm ướt át, mà là sự bị ai không kìm được toát ra, A Lâm nhận lấy chén không Mạc Ưu đưa, nghẹn ngào xoay người, ngay sau đó tựa ở cạnh cửa.

Canh nhân sâm dùng rất nhanh có hiệu quả, mí mắt của Phong Tiêu Nhiên giật giật, tiếp liền từ từ thanh tỉnh lại. Có lẽ là đau đến quá lâu, thần chí của y ngược lại trở nên thanh minh, cầm thật chặc tay của Mạc Ưu, y nhếch môi cho hắn một cái mỉm cười còn khó coi hơn khóc.

“Nhìn ngươi, người lớn như vậy vẫn thích khóc, cũng đánh thức cả ta.”

Uể oải giơ tay lên lau đi nước mắt lưu lại trên má Mạc Ưu, ánh mắt của hai người thật lâu không muốn phân ra, cho đến đau nhức như xé trong bụng lần nữa tấn công tới, y mới nhớ hôm nay mình đối mặt, không phải chết, mà là sinh.

“Tiêu Nhiên, chịu đựng, Hằng Nhi cùng Mộ nhi chờ ngươi ở bên ngoài đó.”

“Phụ hoàng, phụ hoàng Hằng Nhi thật là nhớ người, người nhanh lên một đi!”

“Phụ hoàng, Mộ nhi cũng thật nhớ người, Mộ nhi muốn cùng phụ hoàng chơi giải cửu liên hoàn, ô ô ô…”

Bên ngoài điện mơ hồ truyền đến tiếng khóc của bọn nhỏ, Mạc Ưu biết là dắt bọn họ tới, thái độ tiêu cực của Phong Tiêu Nhiên lập tức có thay đổi, nhớ tới hai tiểu nhi mới hơn hai tuổi bên ngoài, còn có hài tử đáng thương trong bụng này, y dùng sức ưỡn người, trấn định nhìn Liễu Minh Nguyên nói: “Minh Nguyên, hiện tại bắt đầu đi.”

Trong chén canh sâm kia ra thì tăng thêm một chút phân lượng thôi sản dược, cộng thêm lúc trước Mạc Ưu kích thích mở rộng, cung lui từng bước một thích hợp, thai nhi đã bắt đầu đi xuống dưới. Hơn nữa đầu anh nhi chưa đến tám tháng vốn là không lớn, hôm nay lại có Mạc Ưu không ngừng giúp y đẩy xoa bóp, cũng dần dần bắt đầu có chuyển cơ.

“Ừ... A!” Người trên giường đã bị đau đớn hành hạ đến không chịu nổi, hai tay siết chặt lấy cánh tay Mạc Ưu vòng ôm mình ở trước mặt, ngón trỏ chụp vào trong thịt, nhưng còn hồn nhiên không cảm giác.

“Dùng sức! Lại dùng lực, thấy đầu rồi, nhanh!”

Liễu Minh Nguyên mở hai chân không tự chủ nghĩ muốn khép lại của y, nước ối lẫn vào một chút vết máu màu đỏ nhạt chậm rãi chảy ra, trời đã sớm sáng choang, từ lúc vỡ nước ối đến giờ đã dày vò ba bốn canh giờ, nếu lại không dùng lực chỉ sợ nước ối cũng nhanh muốn chảy hết. Đến lúc đó khó sinh, người lớn hài tử đều khó bảo toàn.

“A... A!”

Phong Tiêu Nhiên dường như cũng ý thức được tình huống không tốt, thai nhi bị kẹp ở xương chậu, đã không cảm giác được dấu vết thai động, lại không ra được sẽ chết ngộp chứ? Bị ý niệm của mình hù dọa không rõ, gần như là không muốn sống một trận dùng lực, y giãy giụa ra khỏi hai cánh tay đỡ mình của Mạc Ưu mãnh ngồi dậy, hung hăng ép xuống đầu gối mình, muốn mượn đè ép như vậy đem thai nhi lại đẩy ra phía ngoài một ít, bản thân nhưng đau đến như vạn tiễn xuyên tâm vậy, thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.

“Tiêu Nhiên! Ngươi điên rồi sao, này...”

Mạc Ưu vừa muốn đỡ y nằm, y nhưng lại là một cái đột ngột động thân, mượn lực lượng cong lên chợt dùng sức, lực lượng tích góp cùng đau đớn gầm nhẹ lăn lộn truyền ra, cuối cùng, ở lúc y suy tàn mềm ở trong ngực người yêu, nghe được một tiếng tiếng khóc yếu đuối mà nhỏ xíu.

“Cung hỉ bệ hạ, cung hỉ bệ hạ, lại là một vị tiểu hoàng tử.”

A Lâm ôm hài tử kia tiến tới trước mặt sinh phu đã vô cùng mệt mỏi, y ráng mở mắt ra, vô hạn quyến luyến nhìn vật nhỏ hồng đồng đồng nhăn nhúm trước mắt này, hài tử, bọn họ lại có một hài tử.

Đây chính là nhi tử thứ ba của Phong Tiêu Nhiên và Mạc Ưu, tên gọi Phong Duệ Minh. Nó mang theo tình độc của nhược biệt ly xuất thế, định trước sẽ đi một đoạn cuộc đời khác với người thường. Dĩ nhiên, nơi này đè xuống không đề cập tới.

Tam hoàng tử mặc dù tiên thiên không đầy đủ thân thể đơn bạc, nhưng có y thuật độc bộ thiên hạ của Liễu Minh Nguyên ở bên cạnh, trong hoàng cung có thể dùng dược liệu cái gì cần có đều có, ngược lại cũng điều chỉnh không khó, không tới nửa tháng thời gian, liền dáng dấp thủy nộn non mềm, trắng nõn chọc người yêu thương, đưa đến hai ca ca của nó tranh nhau muốn cùng đệ đệ ôm một cái, ngược lại cũng tiết kiệm rất nhiều chuyện cho hai người phụ thân bọn họ.

Nhưng tình huống của Phong Tiêu Nhiên nhưng cũng không lạc quan. Dưới tình huống khí huyết lưỡng bại cưỡng ép phá khí sinh con, đối với thân thể bản thân y có tổn hại rất lớn, dù cho từ đây cả đời ngâm ở trong dược liệu trân quý, chỉ sợ cũng không trị hết những thứ bệnh căn hạ xuống kia.

Không nói về sau, chỉ nói trước mắt, sau sinh năm sáu ngày, tình huống huyệt khẩu khép lại cũng tạm chấp nhận, lại lúc có tích tích lịch lịch máu tươi chảy ra. Triền miên đau bụng chính là một trong hậu di chứng, chẳng qua là y hôm nay đắm chìm trong trong vui sướng lần nữa làm phụ thân, ngược lại cũng không phải hết sức để ý.

“Ta phải nói Minh nhi giống ngươi nhất, nhìn ánh mắt của nó.”

Mạc Ưu nhẹ nhàng ôm lấy người trong ngực ngồi ở trên giường, thấy trên trán y có một luồng tóc rủ xuống, không nhịn được đưa tay giúp y vén ra sau.

“Chỉ cần bình an, giống như ngươi giống như ta lại có gì khác biệt. Chẳng qua là đứa nhỏ này đáng thương, sinh ra liền mang theo thai độc, cũng chẳng biết lúc nào có thể giải.”

Phong Tiêu Nhiên ở trong ngực người yêu tìm một vị trí thoải mái, nhưng vẫn là không bỏ được một lòng lo lắng cho tiểu nhi tử.

“Con cháu tự có phúc con cháu, ngươi đừng lo lắng đến quá nhiều, thật tốt bảo dưỡng thân thể của mình đi, nhìn ngươi gầy thành dạng gì, một cái xương, ta ôm cũng không thích, ngày khác về Phượng Cầu Hoàng tìm mấy cái tiểu quan châu viên ngọc nhuận thật tốt bồi bổ đi.”

Mạc Ưu ở bên tai y tỉ mỉ vừa hôn, vừa cười nói.

“Ngươi dám, nhìn trẫm không phá hủy thanh lâu kia của ngươi.”

Phong Tiêu Nhiên phồng má trợn mắt nhìn hắn một cái, giả vờ giận trong giọng nói nhưng lộ ra ngọt ngào.

Nhưng ông trời già dường như không nhìn nổi bọn họ ngọt ngào quá lâu, Lâm Đống sậm mặt lại nhẹ nhàng bước vào bên trong điện, đứng ở bên ngoài bình phong nhỏ giọng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Thừa tướng cùng binh bộ mấy vị đại nhân cầu kiến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui