Quý Minh Thần giật mình.
Nhất thời không biết nên nói gì trước tiên, vì vậy anh nói một lời cảm ơn xuất phát từ trái tim.
“Không cần cảm ơn.” Trình Mạn nói: “Ninh Ninh đã thuyết phục tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi tối ngày hôm đó…
“Mẹ, con biết sự ra đi của ba khiến mẹ đau lòng tới mức nào.”
Trình Mạn cho rằng Tư Ninh không biết việc mình mắc bệnh trầm cảm.
Khi đó cô còn nhỏ, đúng là không hiểu.
Nhưng khi cô lớn lên, còn học y, thì cô hiểu ra nỗi đau khổ của Trình Mạn đã tới mức thành bệnh.
Trước kia bà ngoại thường nói với cô: Nếu như không có cháu thì mẹ cháu đã không chịu đựng nổi từ lâu rồi.
Mới đầu cô chỉ nghe như vậy rồi thôi, sau đó cuối cùng cô cũng hiểu, nếu không phải vì có con gái, Trình Mạn sẽ bị căn bệnh trầm cảm đánh bại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con hiểu những lo lắng và băn khoăn của mẹ, nhưng con thích Quý Minh Thần.”
“Nếu con hẹn hò với người khác, con có thể sống một cuộc sống không buồn không lo, nhưng có lẽ con cũng sẽ không cảm thấy ngày nào cũng tràn ngập tình yêu và niềm vui giống như bây giờ nữa.”
“Con hi vọng cuộc đời con cũng có thể gặp được một người mà khi con gặp phải thất bại lớn, người đó không cần làm gì mà chỉ cần đứng ở nơi ấy là có thể cổ vũ con sống tiếp.”
*
Trình Hàng ăn chiếc kem ốc quế nửa giá thứ hai.
Trông thấy Tư Ninh nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt lo lắng, anh ấy vô cùng thích thú, cũng cảm thấy hả giận.
Ấy vậy mà cũng có người có thể tóm chặt con bé này! Đã quá!
Tư Ninh thấy Trình Hàng vui vẻ ăn kem ốc quế thì nổi giận.
Anh ấy không thể đến đó hỏi thăm một chút tin tức được à? Chỉ biết ăn ăn ăn, đúng là ngốc bạch ngọt.
“Cháu nghĩ kỹ rồi, cậu đừng nên tìm mợ thì hơn.”
Trình Hàng sửng sốt: “Vì sao?”
“Cháu không muốn nhà mình bị người khác nói là thiếu đạo đức.” Tư Ninh thở dài: “Cậu đừng nên làm hại con gái nhà lành thì hơn.”
“…”
Trình Hàng vứt chiếc kem ốc quế đi, vỗ vỗ tay, ngoài cười nhưng trong không cười uy hiếp: “Cháu có tin không? Cậu sẽ ngăn cản không cho Quý Minh Thần bước vào cửa nhà.”
“Cậu thử xem.” Tư Ninh nhướng mày: “Cháu sẽ khiến cậu độc thân cả đời.”
“…”
Quá đê tiện.
Anh ấy nén giận, anh ấy là bề trên, không thể so đo với con nhóc chết tiệt không có lương tâm này được.
Hít sâu một hơi, Trình Hàng nhìn thời gian, nhớ tới gì đó nên nói tiếp: “Ngày mai đón cháu lúc mấy giờ?”
Tư Ninh nói: “2 giờ đàn chị xuống máy bay, cậu liệu mà làm.”
“Đàn chị này của cháu…”
“Làm sao?”
“Vẻ mặt mất kiên nhẫn như này của cháu là thế nào đấy?” Trình Hàng cả giận: “Cậu làm tài xế kiêm cu li của cháu mà hỏi thăm một hai câu cũng không được à?”
“Thôi được rồi, cậu hỏi đi.”
Trình Hàng lại không nói nữa.
Thật ra anh ấy muốn hỏi xem Mạnh Kính là người ở đâu.
Anh ấy luôn có cảm giác hình như trước kia mình đã gặp Mạnh Kính ở đâu đó rồi, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi.
“Haiz, cháu biết…”
Còn chưa dứt lời, Quý Minh Thần và Trình Mạn đã trở lại.
Lòng Tư Ninh thoáng bồn chồn, nhanh chóng chạy tới.
Chạy đến trước mặt, cô lại do dự.
Quý Minh Thần đi tới nắm lấy tay cô, cô ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là đôi mắt đầy ý cười của Quý Minh Thần.
Vui vẻ đến vậy sao?
“Chị.” Trình Hàng cũng đi tới: “Không phải hôm nay chị có cuộc họp sao?”
Trình Mạn ừ một tiếng: “Tài xế đang ở bên ngoài, giờ chị đi ngay.”
Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của Tư Ninh, bà ấy thoáng dừng lại, nói tiếp: “Mùng 1 tháng 10 được nghỉ thì cùng Minh Thần về nhà ăn cơm đi.”
Minh Thần?
Không phải luôn gọi là thầy Quý hay sao? Lại còn cùng về nhà ăn cơm…
Tư Ninh ngơ ngẩn.
Vẫn là Trình Hàng cười vỗ vỗ cô: “Thế này không phải là đã xác định rồi hay sao?”
Xác định?!
Hai mắt Tư Ninh sáng ngời, lập tức nhìn về phía Quý Minh Thần. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Minh Thần vén tóc mai ra sau tai cô, cười nói: “Ừm, cô đồng ý rồi.”
Tư Ninh vui vẻ tới mức không nói nên lời!
Nhìn về phía Trình Mạn, bà ấy vẫn mang theo vẻ mặt nghiêm túc của một người phụ nữ giỏi giang, nhàn nhạt nói: “Mẹ về công ty, mọi người chú ý an toàn.”
Nhìn bóng dáng xa dần của Trình Mạn, Tư Ninh đuổi theo.
“Mẹ!”
Tư Ninh nhào lên ôm lấy Trình Mạn: “Mẹ, cảm ơn mẹ!”
Nhiều năm như vậy.
Trình Mạn cũng không thích thân mật với con gái cho lắm.
Khẽ vỗ về lưng cô, Trình Mạn nói: “Được rồi, đứng trước đám đông mà làm vậy thì trông ra làm sao?”
Tư Ninh không buông mà càng dùng sức ôm chặt Trình Mạn.
“Mẹ, con biết sự ra đi của ba khiến mẹ đau lòng, nhưng con sẽ không như vậy, con sẽ ở bên cạnh mẹ cả đời.”
Hốc mắt chợt ướt át, Trình Mạn nhìn về phía trước, ổn định lại rồi nói: “Mẹ đồng ý cho con yêu đương nên con mới muốn ở bên cạnh mẹ chứ gì, nếu không thì ngay cả kỳ nghỉ 1/5 con cũng sẽ không trở về.”
Tư Ninh lẩm bẩm lần đó là ngoại lệ, sau này sẽ không như vậy nữa.
Còn nói: “Mẹ, nếu có chú Triệu ở bên cạnh mẹ thì con sẽ càng yên tâm hơn.”
Trình Mạn sửng sốt: “Đừng nói lung tung.”
Triệu Thư Hành là bạn học Đại học của Trình Mạn, là giám đốc ngân hàng Bắc Thành.
Khoảng thời gian trước, vì công việc làm ăn nên ông ấy tình cờ gặp lại Trình Mạn, sau này vẫn luôn giữ liên lạc với Trình Mạn, còn thường xuyên gửi hoa đến nhà.
Tư Ninh và Trình Hàng đều nhìn ra Triệu Thư Hành muốn theo đuổi Trình Mạn.
“Vui quá rồi đấy, còn dám trêu chọc mẹ.”
Trình Mạn khẽ cười một tiếng, thoáng đẩy Tư Ninh ra rồi nói: “Việc mẹ đồng ý cho hai đứa yêu đương chỉ là khởi đầu, sau này thế nào vẫn phải dựa vào chính bản thân con. Mẹ là ví dụ thất bại điển hình, đừng học theo mẹ, quản lý tình cảm của con cho tốt.”
Sau đêm nói chuyện hôm ấy, Trình Mạn vẫn luôn suy nghĩ.
Tìm một người thích hợp sẽ tốt hơn tìm một người mình thích ư?
Năm ấy, số người theo đuổi bà ấy không ít, trong đó cũng không thiếu những người giỏi giang, thích hợp với bà ấy hơn.
Nhưng bà ấy đã chọn Tư Hướng Viễn.
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, bà ấy chắc chắn mình vẫn sẽ yêu Tư Hướng Viễn.
Mặc dù kết quả của bọn họ không tốt đẹp, nhưng những năm tháng yêu nhau kia còn đẹp hơn cuộc sống buồn tẻ suốt vài thập kỷ.
Đáng giá.
Bà ấy hi vọng, con gái của bà ấy cũng có thể có được một người yêu như vậy.
Tốt nhất là có thể ở bên người yêu thật lâu thật lâu.
Rất ít khi Tư Ninh thấy Trình Mạn tình cảm như vậy.
Giữa mẹ con hai người chỉ có hiểu lầm, trước đây Tư Ninh luôn cho rằng Trình Mạn là nguyên nhân chính cho sự ra đi của Tư Hướng Viễn.
Nhưng nếu nghĩ theo hướng ngược lại, hai người yêu nhau như vậy, người từ bỏ trước phải chăng cũng là một loại phản bội?
“Mẹ, con sẽ nghe lời mẹ.” Tư Ninh nói: “Mẹ yên tâm.”
Trình Mạn cười.
Khi bà ấy cười rộ lên trông vô cùng dịu dàng.
Xoa xoa đầu Tư Ninh, Trình Mạn nói: “Nhưng mà, nếu con bị tủi thân thì hãy nói với mẹ.”
“Mẹ sẽ làm chỗ dựa cho con.”
*
Trình Mạn rời đi, cũng tới lúc Quý Minh Thần phải lên máy bay.
Vì Trình Mạn nên trong lòng Tư Ninh cảm thấy khó chịu.
Trước khi chia xa, Quý Minh Thần ôm lấy cô, vẫn luôn ở bên dỗ dành cô.
“Trước kia là em bất hiếu.” Tư Ninh nói: “Sau này em phải đối xử với mẹ thật tốt.”
Quý Minh Thần nói: “Chúng ta cùng nhau.”
“Cùng nhau?”
“Đúng vậy.” Quý Minh Thần cười cười: “Anh cũng phải đền đáp cô vì đã đồng ý giao em cho anh.”
Tư Ninh hừ một tiếng, thò đầu ra khỏi lồng ngực của người đàn ông: “Chỉ là yêu đương thôi mà, sau này chưa chắc sẽ…”
Quý Minh Thần hôn Tư Ninh.
Không có gì là chưa chắc cả.
Bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau.
*
Chuyến đi lần này của Quý Minh Thần không thuận lợi cho lắm.
Tình hình của Liêu Bình còn tệ hơn trong tưởng tượng nhiều.
Bà cụ phải nhập viện điều trị, hết bệnh rồi mới có thể chuyển tới viện dưỡng lão tiếp tục sinh hoạt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Ninh bảo Quý Minh Thần từ từ thôi.
Chuyện của Mạnh Kính bên này đúng lúc cô có thể giúp đỡ, chỉ là,….
“Em cảm thấy Trình Hàng và đàn chị cứ kỳ lạ làm sao ấy.”
Buổi tối, Tư Ninh đề cập đến chuyện này khi nói chuyện điện thoại với Quý Minh Thần như thường lệ.
“Sao vậy?” Quý Minh Thần hỏi: “Bọn họ cãi nhau à?”
“Không phải.”
Buổi sáng ngày hôm qua, Tư Ninh tới khách sạn tìm Mạnh Kính.
Vốn dĩ Trình Hàng phải làm tài xế, nhưng anh ấy nói mình có việc, bảo cô đi bằng tàu điện ngầm qua đó.
Nhưng đợi tới khi cô đến khách sạn, thứ đầu tiên cô nhìn thấy ở sảnh lớn lại chính là Trình Hàng.
Trình Hàng ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, vậy nên cô đi tới xem anh ấy cần giúp gì không.
Thái độ kia, vô cùng thân thiện và khiêm tốn.
Thứ càng khác lạ hơn là ánh mắt kia, vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào cô mà cứ nhìn xung quanh.
Đợi tới khi Mạnh Kính tới thì biểu hiện này lại càng rõ ràng hơn, thậm chí vì không tiếp xúc bằng ánh mắt nên Trình Hàng suýt nữa đã đụng vào chậu hoa của khách sạn.
“Trình Hàng động kinh còn chưa tính.” Tư Ninh nói: “Nhưng em thấy đàn chị cũng không hề bình thường, chị ấy không dám nhìn Trình Hàng, lúc nói chuyện lại còn đỏ mặt.”
Quý Minh Thần nghe xong, cười cười: “Không sao đâu.”
“Không sao ư? Nhưng mà em…”
“Hai người bọn họ đều là người trưởng thành, cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ tự mình giải quyết, em không cần lo lắng.”
“Sao em có thể không lo lắng cho được?” Tư Ninh đau thương thở dài: “Đó chính là Trình Hàng, là ngốc bạch ngọt nhà em. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cậu ấy sẽ khiến nhà em mất hết mặt mũi mất.”
Quý Minh Thần lại cười: “Trình Hàng là ngốc bạch ngọt nhà em, vậy anh thì sao? Anh là cái gì?”
“Anh…”
Mặt Tư Ninh đỏ lên: “Anh là… tài xế lâu năm!”
Nghe vậy, Quý Minh Thần cười thành tiếng.
Còn muốn nói gì đó nữa nhưng y tá bên kia đã gọi anh.
Tư Ninh nghe được, cô nói: “Anh làm việc đi, trước khi ngủ gửi tin nhắn WeChat cho em.”
“Được.” Anh đồng ý: “Tài xế lâu năm nhà em tuân lệnh.”
Anh cố ý nói nhanh mấy từ “tài xế lâu năm”, nhấn mạnh vào “nhà em”, mức độ trẻ con này cũng có thể miễn cưỡng xem như tương đương với Trình Hàng.
Tư Ninh mỉm cười cúp điện thoại.
Sau đó, Tư Ninh lấy quần áo để tắm rửa, khi cô chuẩn bị đi tắm thì điện thoại lại vang lên.
Là cuộc gọi từ Trần Ấu Thanh.
“Sao vậy?”
Tư Ninh để đồ xuống, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn.
“Có tin tức!”
Giọng điệu của Trần Ấu Thanh giống một tên trộm: “Cậu còn nhớ Ngụy Từ không?”
Cái tên này có hơi xa xôi, nhưng Tư Ninh vẫn còn nhớ.
Thời đi học, nếu không phải vì Ngụy Từ thì cô cũng sẽ không bị Tạ Vũ Đồng gây rắc rối.
Tư Ninh hỏi: “Sao lại nhắc tới cậu ta?”
“Vậy cậu còn nhớ Trương Mộng Dao không?” Trần Ấu Thanh lại hỏi: “Học lớp cậu đó.”
Không quá ấn tượng, nhưng vẫn còn nhớ.
Ba người Tạ Vũ Đồng, Trương Mộng Dao, Vương Lộ là nhóm ba chị em nổi tiếng của lớp 11, giống với Tư Ninh và Trần Ấu Thanh, Hạ Lâm, quan hệ vô cùng thân thiết.
Đến bây giờ Tư Ninh còn nhớ rõ, có một lần trong tiết thể dục, Trương Mộng Dao và Vương Lộ bất bình giùm Tạ Vũ Đồng, hỏi có phải cô đang yêu đương với Ngụy Từ hay không.
Chỉ là sau đó, vì chứng rối loạn lưỡng cực nên Tạ Vũ Đồng đẩy Vương Lộ xuống lầu, tình bạn ngày xưa biến thành một bộ phim kinh dị.
“Trương Mộng Dao thì sao?” Tư Ninh hỏi: “Có liên quan tới Ngụy Từ hả?”
“Bingo!”
Trần Ấu Thanh truyền tin đến từ nơi tiền tuyến – Trương Mộng Dao và Ngụy Từ đang yêu nhau!
Nghe nói hai người đều đã gặp mặt phụ huynh hai bên, chỉ chờ đến dịp xuân hè để tổ chức hôn lễ.
“Cậu nói xem như vậy là sao?”
Trần Ấu Thanh tấm tắc: “Trương Mộng Dao chắc chắn biết Tạ Vũ Đồng thích Ngụy Từ nhỉ? Trước kia còn gây rắc rối cho cậu giúp Tạ Vũ Đồng, nhưng thực tế thì sao? Cậu ta vẫn luôn nhớ thương Ngụy Từ!”
Hơn nữa, khi đó mọi người đều đồn rằng quan hệ giữa Ngụy Từ và Tạ Vũ Đồng rất tế nhị.
Trước đó Ngụy Từ có cái nhìn khá tốt với Tạ Vũ Đồng, sau đó không hiểu sao lại có thành kiến.
Bởi vì thành kiến này nên mới dẫn đến việc Ngụy Từ rất ghét Tạ Vũ Đồng, khiến Tạ Vũ Đồng càng ngày càng điên loạn.
Tư Ninh nói: “Lỡ như lúc Trương Mộng Dao đi học chưa thích, sau này gặp lại nhau…”
“Thôi xin.” Trần Ấu Thanh cắt ngang: “Đều là con gái, sao lại không biết người kia nghĩ gì chứ.”
Thôi được rồi.
Tư Ninh cũng cảm thấy không thể trùng hợp như vậy.
Nếu nói như vậy, Trương Mộng Dao giấu rất kín.
Cũng không biết nên nói cô ta yêu thầm vất vả thật hay nên nói cô ta hai mặt, bụng dạ khó lường.
*
Cuối tháng tám, Quý Minh Thần trở về từ Thiệu Thành để đón Tư Ninh.
Lần tựu trường này, Tư Ninh lên năm ba đại học.
Chuyên ngành gây mê hệ chính quy học hết năm năm.
Yêu cầu của chính sách hiện nay là không thực tập thì không được vào biên chế, vậy nên sau năm năm học chính quy còn phải thực tập ba năm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Tư Ninh thi lên thạc sĩ, học nghiên cứu sau đại học ba năm cũng xem như thực tập.
Nếu muốn thi lên thạc sĩ, phải bắt đầu chuẩn bị từ năm ba đại học, sau khi học, thời gian rảnh rỗi ngày càng ít, muốn học thêm gì đó lại càng khó khăn.
Cuối tuần, Tư Ninh tới nhà Quý Minh Thần ôn bài.
Buổi tối ăn lẩu, cô bác sĩ no ấm sinh dâm dục hiển nhiên đã mất ý chí học tập, không chỉ mất đi mà còn hơi xao động.
“Đến cùng vì sao em lại học y nhỉ?” Tư Ninh nằm trên bàn nói: “Năm năm học chính quy, ba năm học nghiên cứu sinh, đến lúc tốt nghiệp thì em cũng đã 25 rồi… Người ta đều đã có công ăn việc làm, còn em thì mới chân ướt chân ráo bước vào chỗ làm.”
Quý Minh Thần ngồi bên cạnh lật sách, cười nói: “Lỡ như em phải học lại, vậy thì…”
“Anh im đi!” Tư Ninh đứng phắt dậy: “Còn lâu em mới phải học lại!”
Thấy cô “không có trí tiến thủ” như vậy, Quý Minh Thần đặt sách xuống, vẫy vẫy tay với cô.
Tư Ninh tức tối đi qua, mềm nhũn nằm liệt trong lòng Quý Minh Thần đòi được an ủi.
Nhưng Quý Minh Thần lại không nói gì cả.
Anh nói với cô rằng: Người có lý tưởng rất đáng quý.
Có người phát hiện ra lý tưởng của mình nhưng lại không có khả năng thực hiện;
Có người có điều kiện thực hiện nhưng bản thân lại không thể kiên trì bước tiếp, cuối cùng lựa chọn từ bỏ;
Còn có người, ngay cả lý tưởng của mình là gì cũng không biết, sống một cách tầm thường không mục tiêu suốt cả đời.
“Em biết lý tưởng của bản thân là gì, hơn nữa có điều kiện để thực hiện, vậy nên nhân tố quyết định duy nhất chính là em.”
Quý Minh Thần vỗ lưng Tư Ninh, giọng điệu ôn hòa vô cùng dễ chịu.
“Anh biết đây là một việc hết sức khó khăn.” Anh nói: “Nếu em không muốn kiên trì, anh sẽ giơ hai tay tán thành, anh không muốn em mệt mỏi như vậy. Nhưng nếu em muốn kiên trì, có lẽ anh sẽ không an ủi em, nhưng anh sẽ tự hào vì em.”
Lòng Tư Ninh nóng lên: “Anh sẽ tự hào vì em ư?”
“Chắc chắn rồi.” Quý Minh Thần nói: “Em làm được chuyện mà nhiều người không làm được, bây giờ mỗi ngày em học thêm một chút kiến thức, tương lai sẽ có thể dễ dàng cứu vớt một sinh mệnh hơn, còn gì có thể đáng tự hào hơn điều này chứ?”
Tư Ninh có hơi ngượng ngùng.
Cô biết nghề bác sĩ rất thiêng liêng, nhưng khi nghe người thân thiết với mình nói như vậy thì cảm giác rất khác biệt.
Đúng vậy, học y rất khổ.
Nhưng cũng rất có giá trị, huống hồ đây còn là lý tưởng của cô.
Khẽ mỉm cười, Tư Ninh nói: “Em chưa từng nói với anh đúng không.”
“Cái gì?”
“Anh vẫn luôn là tấm gương của em, là niềm kiêu hãnh của em.”
Quý Minh Thần chưa từng nghĩ Tư Ninh sẽ nghĩ như vậy, vô cùng kinh ngạc.
Tư Ninh nói tiếp: “Em cảm thấy từng được làm học sinh của anh là may mắn của em.”
Anh không chỉ dạy cô kiến thức, mà còn dành cho cô sự tôn trọng và bao dung lớn nhất trong tuổi dậy thì phản nghịch mờ mịt của cô, thậm chí còn kiên định với lý tưởng của cô, để cô có thể đi thẳng tới mục tiêu mình hướng đến mà không lùi bước.
Vậy nên, cô thật sự rất may mắn khi có thể trở thành học sinh của anh.
Lời khen ngợi như vậy khiến Quý Minh Thần cảm thấy thỏa mãn hơn việc nhận được bất kỳ danh hiệu nào.
Anh nói đùa: “Có phải bây giờ là thời khắc đăng quang của anh không?”
Tư Ninh ôm lấy cổ anh, thơm một cái: “Đúng vậy! Em phải noi theo gương anh mà học tập. Vừa rồi em nói đùa thôi, em sẽ kiên trì.”
Quý Minh Thần gật đầu: “Anh biết em cũng chỉ nói đùa với anh thôi. Có phải em mệt không? Để anh đi hâm nóng sữa bò cho em. Sau đó…”
“Chờ một chút.”
Tư Ninh ôm chặt lấy Quý Minh Thần, sóng mắt chuyển động: “Em bỗng nghĩ tới một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Đợi tới khi em tốt nghiệp, em 25 tuổi, còn anh thì sao?”
“…”
Tư Ninh cố ý xòe tay tính toán, Quý Minh Thần nắm chặt cả bàn tay cô lại: “Chê anh già à?”
“Sao có thể chứ?” Tư Ninh vô tội nói: “40 tuổi là độ tuổi nở rộ của đàn ông, anh chỉ đang ở trong thời kỳ chuẩn bị ra hoa thôi.”
Quý Minh Thần nói: “Mặc kệ là hoa gì đi nữa thì cũng là bạn trai của em.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn dáng vẻ có phần tủi thân đáng thương này của anh, trái tim Tư Ninh ngứa ngáy, cố ý trêu anh: “Hay là thăng cấp cho thân phận bạn trai này trước lúc đó đi!”
Cô vừa dứt lời, bầu không khí yên tĩnh.
Tư Ninh vẫn đang ngồi trong lòng Quý Minh Thần, ôm cổ anh như làm nũng.
Quý Minh Thần tình nguyện để cô quấn quýt, hai tay ôm cô, ánh mắt đầy cưng chiều.
Chỉ là sau khi nghe thấy lời này, sự cưng chiều ấy bỗng thay đổi.
Tư Ninh ý thức được mình vừa nói gì đó kinh hãi thế tục, tim đập thình thịch, đẩy người ra muốn bỏ chạy.
Nhưng Quý Minh Thần là ai?
Không còn cách nào khác, Tư Ninh đành phải chơi xấu: “Em thuận miệng nói bừa thôi! Em còn đang đi học nữa, không thể…”
“Việc học và gia đình có thể cân bằng được.”
Những lời này rõ ràng câu chữ, rất có phong cách của một giáo sư.
Da đầu Tư Ninh tê dại, còn muốn nói gì đó thì Quý Minh Thần bỗng cúi đầu sáp tới: “Ninh Ninh, năm sau em hai mươi tuổi rồi.”
“Vậy thì sao?” Tư Ninh cứng đầu cứng cổ: “Em muốn học tập.”
Chóp mũi của người đàn ông khẽ lướt qua vành tai cô, kích thích một dòng điện chạy qua.
Tư Ninh không khỏi nắm chặt góc áo, lại nghe thấy anh nói: “Bạn gái của anh khéo hiểu lòng người như vậy, có phải cũng nên thông cảm cho vấn đề tuổi tác của bạn trai hay không? Cho anh một danh phận trước.”
Tư Ninh nhắm mắt lại, không nói năng gì, giả chết.
Thấy cô như vậy, Quý Minh Thần cũng thôi.
Cô nói rất đúng, cô còn phải đi học, tuổi tác đúng là vẫn còn nhỏ, không có cô gái trẻ nào sẽ cân nhắc về vấn đề hôn nhân vào thời điểm này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Minh Thần không vội, tất cả đều chiều theo ý của Tư Ninh.
Anh chậm rãi buông tay, đặt cô lên ghế sô pha, không quên khẽ véo mặt cô: “Anh đi hâm nóng sữa bò.”
Vừa đứng dậy, một bàn tay túm chặt góc áo anh.
Quý Minh Thần quay đầu lại nhìn, Tư Ninh vẫn giữ nguyên tư thế “cứng đờ” vừa rồi trên sô pha, nhỏ giọng nói một câu: “Cũng không phải là không được.”
“…”
“Cũng có thể…”
Âm lượng càng ngày càng nhỏ, lời này không rụt rè chút nào!
Nhưng Tư Ninh thật sự suy xét đến tuổi tác của Quý Minh Thần, không thể để anh chỉ dành thời gian cho mình, nếu không cô vẫn còn là một cô gái trẻ, còn anh lại già rồi thì cô có khác gì đồ cặn bã đâu.
“Có thể đăng ký kết hôn gì đó trước.” Tư Ninh nói: “Nhưng mà!”
Cô nhanh chóng liếc Quý Minh Thần một cái: “Đăng ký kết hôn cũng cần có nghi thức, em cũng không phải là… ưm!”
Nụ hôn ngăn chặn câu nói kế tiếp.