Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn


Hạ Linh đi lên phòng, miệng không ngừng cười tủm tỉm.

Cô nghĩ tới việc lúc nãy ông Tần nói cô và Hà Thiên yêu nhau, trái tim cứ thế mà lệch nhịp.

Trái tim cô chính thức mở cửa một lần nữa, cô ôm lấy mặt của mình rồi soi gương.

Trong đầu không ngừng suy nghĩ tới Hà Thiên.
[•••]
Bên ngoài Hà Thiên sau khi thấy Hạ Linh vào nhà mới lái xe về, anh vừa lái vừa suy nghĩ tới Hạ Linh.

Không hiểu sao bây giờ trong đầu toàn hình bóng cô ấy, trái tim anh cũng đã lệch nhịp.

Anh đặt tay lên trước ngực, cảm nhận từng nhịp tim của mình.

Đúng là anh đã bắt đầu có tình cảm với Hạ Linh.
" Trái tim cả hai cuối cùng cũng đã chịu mở cửa ra và chào đón nhau một lần nữa, liệu nó có giữ được không ".
_Sáng hôm sau_
Hạ Linh tới công ty sớm như mọi khi, cô đi lên phòng của mình rồi đặt đồ đạc xuống.

Hà Thiên đến sau, anh nhờ cô pha cho mình một ly cà phê đen.

Có vẻ như cả hai vẫn là ngượng ngùng về nhau.


Hạ Linh đồng ý rồi tới phòng nghỉ để pha cà phê.
Hoa Vũ Kỳ đang đi lên văn phòng thì thấy Hạ Linh, cô ta biết Hạ Linh được ông Tần mời đi sự kiện của ông ấy nên rất ghen tị.

Cô lấy tay đập vào tường :
-" Con hồ ly tinh này dụ dỗ luôn cả ông Tần sao, mới tới sinh nhật ông ấy một lần mà đã được ông ta coi trọng đến vậy sao?".
Bỗng cô ta nghĩ ra một kế để hại Hạ Linh.

Hoa Vũ Kỳ trở về phòng làm việc, cô ta lấy cầm bản báo cáo của mình cùng với một bản toàn giấy trắng.

Cô ta đi tới chỗ Hạ Linh, vẻ mặt tỏ ra mệt mỏi :
-" Hạ Linh ơi!"
Hạ Linh đang pha cà phê nghe thấy cô ta gọi liền quay lại :" Sao vậy trưởng nhóm Hoa?".
-" Phòng làm việc của cô vừa mới chuyển sang bên cạnh phòng giám đốc đúng không?" - Vừa nói vừa lấy tay đưa lên đầu.
-" Đúng vậy, có gì sao?" - Thấy vẻ mặt sượng trân giả tạo của Hoa Vũ Kỳ, Hạ Linh đoán ngay được cô ta đang có âm mưu gì đấy.
Hoa Vũ Kỳ đưa bản báo cáo giả cho Hạ Linh rồi nói :" Cô có thể giúp tôi đem bản báo cáo này lên cho giám đốc với được không? Bây giờ đầu tôi đau quá, sợ chưa đi đến thì đã ngất giữa chừng!".
Hạ Linh không hề do dự mà chấp nhận ngay, cô muốn biết rút cuộc cô ta có âm mưu gì.
-" Được chứ, pha cà phê xong tôi sẽ đem lên luôn, cô cứ đặt đây đi!".
Hoa Vũ Kỳ đặt bản báo cáo lên bàn rồi rời khỏi.

Vừa đi cô ta vừa cười đắc ý rồi tự suy nghĩ :
-" Hừm...Lần này cô chết chắc rồi.

Nếu bây giờ cô ta mở ra thấy toàn giấy trắng, sau đó tới tìm mình thì mọi người sẽ nghi ngờ cô ta tráo đổi.

Hoặc là đem thẳng lên cho giám đốc thì lại càng hay hơn " - Cô ta cười thầm.
Thấy Hoa Vũ Kỳ đã đi xa, Hạ Linh vội cầm ly cà phê đem lên cho Hà Thiên rồi tiện thể đưa báo cáo cho anh ta.Cô vội chạy về phòng rồi đặt điện thoại của mình ở một góc khuất rồi quay lại phòng của Hà Thiên.

Hà Thiên vừa mở ra thì thấy toàn giấy trắng, hỏi vội Hạ Linh :
-" Sao bản báo cáo toàn giấy trắng như vậy?"
-" Làm sao tôi biết được, đó là của Hoa Vũ Kỳ mà.

Nếu cậu tin tôi thì lát nữa sẽ biết ".
Rồi Hạ Linh nói Hà Thiên giả vờ tức giận rồi gọi Hoa Vũ Kỳ lên.

Bên dưới tiếng chuông điện thoại của Hoa Vũ Kỳ vang lên, cô ta nhấc máy thì thấy đầu dây bên kia là giám đốc, cô ta nghĩ kế hoạch của mình đã thành công.

Hoa Vũ Kỳ đi lên phòng giám đốc, cô ta tỏ ra vẻ mặt không biết gì.

Hà Thiên tức giận quát :

-" Cô coi tôi là trò đùa sao, dám đưa giấy trắng lên đây hả?".
Hoa Vũ Kỳ tỏ vẻ đáng thương rồi cầm bản báo cáo lên, ánh mắt đầy tiếc nuối :
-" Giám đốc, lúc nãy tôi đã đưa bản báo cáo cho cô Hạ rồi, sao bây giờ toàn là giấy trắng vậy?".
Hạ Linh bên cạnh đáp lại :" Ý là cô đang nói tôi tráo đổi báo cáo của cô sao?"
-" Thì cô là người cuối cùng cầm nó còn gì?"
Rồi quay sang Hà Thiên :" Thưa giám đốc, mong anh sẽ làm sáng tỏ giúp tôi!".
Hà Thiên nhìn sang Hạ Linh, nhớ lại lúc nãy cô đưa cà phê lên rồi chạy nhanh về phòng.

Anh đoán rằng chắc Hạ Linh đã biết được gì rồi nên im lặng.

Hạ Linh thấy Hà Thiên cũng đã nhìn ra nên nói :
-" Cô có bằng chứng chứ, chẳng có ai nhìn thấy tôi tráo đổi cả.

Đúng là tôi là người cầm nó cuối cùng nhưng chắc gì nó là thật!".
Nghe Hạ Linh nói vậy Hoa Vũ Kỳ bỗng chột dạ :" Vậy giám đốc hãy cho tôi đến kiểm tra phòng cô Hạ!".
Hà Thiên quay sang Hạ Linh l, thấy Hạ Linh gật đầu đồng ý anh ta nói :" Được, nhưng nếu không phải, Hạ Linh sẽ là người quyết định hình phạt cho cô!".
Hoa Vũ Kỳ nghe vậy cũng hơi lo lắng rồi mạnh miệng nói :" Vậy nếu là cô ta lấy, cô ta sẽ bị đuổi khỏi công ty đúng không?"
Chưa kịp để Hà Thiên đáp lại, Hạ Linh đã đồng ý :" Được, nếu có bằng chứng là tôi lấy, tôi sẽ là người tự rời khỏi đây!".
Cả ba đi tới phòng của Hạ Linh, Hoa Vũ Kỳ chạy vào trước rồi lục tùm lum.

Cô ta tới kệ tụ bên trái rồi lôi ra một bản báo cáo.

Đúng là không ngoài dự đoán của Hạ Linh.

Cô ta cầm bản báo cáo đến rồi ném thẳng trước mặt Hạ Linh :" Cô giải thích coi đây là gì?".
Hạ Linh im lặng rồi đi tới chỗ góc khuất mà lúc nãy đã giấu điện thoại.

Cô bấm dừng video rồi đưa ra cho Hà Thiên coi.


Không ngoài dự đoán, Hoa Vũ Kỳ đã đem bản thật giấu vào phòng Hạ Linh để đổ tội cho cô.

Hoa Vũ Kỳ thấy mình bị bại lộ, liền quỳ gối van xin :" Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi giám đốc.

Là tại tôi quá ghen tị nên mới làm ra việc này.

Tôi xin hứa đây là lần đầu cũng là lần cuối xin giám đốc hãy bỏ qua".
Hà Thiên không nói gì mà phắt tay bỏ đi, không quên nhắc Hạ Linh :" Như tôi đã nói, nếu cô ta không tìm bằng chứng thì cô có quyền quyết định hình phạt cho Hoa Vũ Kỳ ".

Nói xong Hà Thiên rời khỏi phòng.
Trong phòng bây giờ chỉ còn Hạ Linh và Hoa Vũ Kỳ.

Nắm được tình hình, Hoa Vũ Kỳ van xin Hạ Linh :" Tôi xin lỗi cô, nên mong cô hãy bỏ qua!".
Nhìn người phụ nữ mưu mô trước mặt, Hoa Vũ Kỳ sợ hãi không biết Hạ Linh sẽ làm gì mình.

Hạ Linh nâng cằm Hoa Vũ Kỳ lên :
-" Lần sau mà có chơi tôi thì nên chuẩn bị thấu đáo, đừng dại dột như vậy.

Mà thôi, tôi cũng chẳng có hứng thú phạt gì với cô đâu nên là ra khỏi phòng tôi đi ".
Thấy Hạ Linh không làm gì mình, Hoa Vũ Kỳ vội thở phào nhẹ nhõm, rồi cúi đầu biết ơn Hạ Linh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận