Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn


Bỗng Hà Thiên trở nên như vậy khiến Hạ Linh hơi bối rối vì từ trước đến giờ, từ cấp 3 cho đến nay ngoài vẻ mặt lạnh lùng ra thì chỉ có bộ mặt giễu cợt.

Đằng này, ngày hôm nay cậu ta lại làm nũng với cô ngay giữa chốn đông người.

Thật sự là một điều khá bất ngờ đối với Hạ Linh.
Cô chưa kịp hoàn hồn thì bao tiếng hò reo vang lên, đó là sự xuất hiện của những nhà đầu tư lớn và các đại gia thứ thiệt.

Trong đấy cũng gồm có Tần Diễn và Chiết Nhan.

Hà Thiên bỗng nắm lấy tay Hạ Linh rồi nói :
- Ta tới chỗ ông Tần đi?
- À được - Hạ Linh vừa mới dứt lời đã bị Hà Thiên nắm tay kéo đi.
Tần Diễn đang nói chuyện với mọi người xung quanh thì Chiết Nhan đi tới, vẻ mặt đắc ý cộng th biểu cảm nham hiểm :
- Lâu rồi không gặp rồi nhỉ Tần Diễn?
Tần Diễn nhìn thấy ông ta có vẻ hơi tức giận nhưng vẫn cố kìm xuống để không làm lớn chuyện :
- Ha, đúng là lâu thật.

Không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
- Ngày xưa đúng là tôi thua ông thật, thôi thì giờ ta uống với nhau một ly - Chiết Nhan cười nhẹ.
Ông Tần sắc mặt khinh bỉ nhìn xuống :" Được thôi, tôi mời ông một ly ".
Hai người nắm trong tay khối tài sản kếch xù đang kính rượu với nhau, Hạ Linh và Hà Thiên đi tới rồi lên tiếng :
- Ông Tần, sao giờ ông mới đến?
Thấy Hà Thiên đi qua, Tần Diễn vội thay đổi sang sắc mặt vui tươi như thường lệ :
- À ta có chút việc nên tới hơi muộn.
Chiết Nhan bên cạnh không hiểu sao lại quay qua nói chuyện với Hà Thiên :
- Đây là cháu đích tôn của nhà họ Hà sao, ông nội cậu vẫn khỏe chứ?
- Vâng, ông của tôi vẫn khỏe.
- Lâu rồi tôi với ông cậu chưa gặp mặt, hay là lần nào đấy cậu kêu ông cậu gặp tôi đi.
- Tôi xin lỗi, nếu ông muốn gặp ông tôi có thể gọi trực tiếp tới ông hoặc đến công ty của ông.
- Tính cách cậu vẫn giống bố cậu nhỉ? Lúc trước tôi và bố cậu khá thân đấy, có thể gọi là bạn tốt nhỉ?
- Ông biết rõ về bố tôi?
- Tất nhiên! - Chiết Nhan nở nụ cười gian xảo.
Thấy Chiết Nhan càng lộng hành vào mỗi quan hệ của Hà Thiên, Tần Diễn vội ngăn lại :
- Chiết Nhan này, lúc trước cậu thua bố Hà Thiên vẫn chưa phục sao hay muốn đấu với cả người đã khuất?
- Haizzz, sao ông khó chịu với tôi thế, được rồi tôi không nói chuyện với các người nữa, tạm biệt - Bị Tần Diễn chặn miệng, Chiết Nhan không nói được gì liền quay đầu bỏ đi.
Nghe những lời từ miệng Chiết Nhan, Hà Thiên bỗng cảm thấy lạ.Mặc dù bố cậu mất sớm nhưng lúc còn sống cậu rất thân với bố.

Nhưng bố cậu chưa bao giờ kể về người đàn ông này cả và cậu cũng chưa từng chạm mặt lúc nhỏ.

Vậy mà ông ta lại nói rất hiểu bố cậu.

Hà Thiên hoang mang liền hỏi Tần Diễn :
- Ông ta thật sự biết bố cháu sao?
- Đừng bận tâm tới người đó, cháu chỉ cần sống bình thường là được.

Nếu có việc gì liền quan tới hắn ta thì phải lập tức báo cho ông nội cháu hoặc ta biết chưa.
- Tại sao? Còn về việc ông ta thua bố cháu là sao?
- Sau này ắt ông nội cháu sẽ kể.
Thấy bầu không khí u ám này Hạ Linh có chút bối rối khi đứng cạnh.

Hà Thiên thật sự là người lúc mưa lúc nắng mà, 10 phút trước còn vui vẻ làm nũng với Hạ Linh mà bây giờ sắc mặt lại trở nên khó chịu như vậy.

Đến Hạ Linh còn thấy u ám khi đứng cạnh cậu ta, thế mới nói Hạ Linh yêu đơn phương cậu ta chừng đấy năm quả thực quá can đảm.
Vì muốn xua tan đi bầu không khí này, Hạ Linh đành lên tiếng :
- Mọi người qua đó dùng tiệc đi ạ, họ đều tập trung bên đó rồi.
Tần Diễn thấy sắc mặt Hà Thiên khá tức giận, lúc này chắc chỉ có Hạ Linh mới làm cậu ta nguôi giận :
- Hà Thiên, cháu định để Hạ Linh đứng đây à?
Câu nói của Tần Diễn làm Hà Thiên chợt tỉnh, thấy Hạ Linh bên cạnh cậu cũng không nỡ làm cô ấy khó xử :
- Vậy cháu với Hạ Linh qua đó.
- Được rồi, hai đứa đi đi.
Thấy Hà Thiên đã đi khá xa, Tần Diễn mới thở phào nhẹ nhõm :" Ta xin lỗi, vì mọi chuyện còn khá mơ hồ và khó xử nên vẫn chưa thể nói cho cháu biết được."
_Trên lan can tầng 2_
Chiết Bạch nhìn bố mình và Tần Diễn có mối quan hệ khác thường liền cử người thân cận của mình đi điều tra :" Cậu điều tra xem, bố tôi và Tần Diễn rút cuộc có mối quan hệ gì?"
- Vâng.
Sau đó anh ta nhìn xuống phía Hạ Linh và Hà Thiên, vẻ mặt đăm chiêu nhìn hai người họ như đang có dự tính gì đó.
Bên này Hà Thiên dẫn Hạ Linh tới chỗ có ghế ngồi :
- Chắc nãy giờ cô cũng mỏi chân rồi, ngồi xuống đây đi.
Hạ Linh ngồi xuống cùng Ha Thiên, mặc dù đã bớt u ám nhưng khuôn mặt cậu ta vẫn nhăn nhó khó chịu.
Hạ Linh thấy có nước trên bàn nên muốn lấy một ly uống.

Cô với tay ra lấy thì đem về phía mình thì không may làm đổ xuống váy :
- Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.
Hạ Linh vừa đi vào nhà vệ sinh thì một tiếng chua ngoa gọi Hà Thiên vang lên :
- Hà Thiên, cậu cũng ở đây sao? Lâu rồi không gặp tớ nhớ cậu lắm đấy.
Chưa kịp Hà Thiên đồng ý, cô ta đã ngồi xuống bên cạnh Hà Thiên.

Hà Thiên vẻ mặt khó chịu giờ lại càng khó chịu hơn, thêm biểu cảm ghét bỏ người phụ nữ này.

Cô ta thấy vậy liền nói tiếp :
- Tớ là Nhu Hoa này Hà Thiên, sao cậu khó chịu vậy.

Có phải cậu không khỏe ở đâu không.

- Im miệng đi, sao cô nói nhiều vậy?
Trịnh Nhu Hoa thấy Hà Thiên tức giận liền giả vờ tổn thương :
- Sao cậu nặng lời với tớ vậy, tớ chỉ quan tâm cậu thôi mà.

Với lại sao cậu với con Hạ Linh đó lại đi cùng nhau, không phải lúc trước cậu ghét cô ta lắm sao?
Thấy Trịnh Nhu Hoa được nước lấn tới, không liên quan gì nhưng lại lôi tên của Hạ Linh vào.

Hà Thiên tức giận bóp lấy cổ Trịnh Nhu Hoa cảnh cáo :
- Con nào cơ, cô gọi ai là con, gọi lại xem nào?
Trịnh Nhu Hoa khó thở vì bị Hà Thiên bóp chặt, tay vùng vẫy đẩy Hà Thiên ra :
- Này, sao cậu lại bênh cô ta hả?
Trịnh Nhu Hoa không những không bớt mồm mà còn lớn tiếng lên, Hà Thiên tức giận lấy điện thoại gọi bảo vệ vào :" Alo, vào bàn số 3 gặp tôi.

"
3 người bảo vệ đi vào, Hà Thiên ra lệnh đuổi Trịnh Nhu Hoa ra khỏi bữa tiệc, đám người xung quanh ghé lại hóng hớt.

Trịnh Nhu Hoa bị bảo vệ kéo đi tức giận hét lớn :
- Sao các người dám đuổi tôi...
Tiếng Trịnh Nhu Hoa ngày càng xa dần, cô ta chính thức bị Hà Thiên đuổi khỏi bữa tiệc.

Vì là một trong những người tổ chức cuộc thi và bữa tiệc nên Hà Thiên hầu như có quyền hạn quyết định mọi việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui