Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Tên áo đen tẩu thoát thành công ra từ phía cửa sổ, hắn không quên đóng lại cẩn thận để tránh bị nghi ngờ. Trong tay ôm xấp tài liệu chạy ra phía đầu ngõ, một tiếng " uỵch " vang lên. Hắn va phải một người đàn ông đang đi về phía ngôi nhà hàng xóm mà mẹ con Hà Thiên đang ở. Ông ta áy náy nhanh tay đỡ tên áo đen dậy:

- Anh có làm sao không? Tối quá nên tôi không thấy đường.

Tên áo đen vừa lo lắng vừa sốt ruột, hắn ta không nói gì mà bỏ đi lập tức, người đàn ông đó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong đầu nảy ra suy nghĩ:" Sao hắn ta hốt hoảng vậy nhỉ?".

Rồi ông lắc đầu khó hiểu đi vào nhà. Cùng lúc đó, mẹ con Hà Thiên đi về đã ra đến cổng, người đàn ông trầm tính nhẹ nhàng chào hỏi hai mẹ con. Cậu bé Hà Thiên nhanh nhảu chào hỏi người lớn rồi cùng mẹ trở về nhà.

Khung cảnh xung quanh bỗng trở nên u ám hơn bao giờ hết, trời bỗng có mưa phùn nhẹ rơi lất phất. Hai mẹ con nắm tay nhau nhanh chân chạy về nhà. Những hạt mưa vẫn tiếp tục rơi trong không trung,từng hạt từng hạt đọng lại trên cơ thể hai mẹ con.

Trời trở lạnh bất chợt nên hai mẹ con về nhà rất nhanh, vì không mang ô nên cả hai đều đã ướt hết tóc, nước mưa rơi trên gò má của Đàm Yến. Bà gõ cửa nhẹ gọi chồng ra mở cửa cũng như ra hiệu mình đã về:

- Anh ơi, em về rồi đây!

Thấy Hà Thành vẫn không đáp lại, Đàm Yến gọi lại hai - ba lần những vẫn không có động tĩnh, bà kéo chốt cửa bên dưới để mở cửa nhà ra mà không cần mở từ bên trong. Trong căn nhà im lặng bất thường, cả không gian bị vây kín bởi không khí u ám không một bóng người. Đàm Yến từ từ đi vào trong phòng, mở nhẹ cánh cửa phòng ra vì sợ gây ảnh hưởng đến chồng mình.

" Choang ", chiếc đèn cầy trên tay Đàm Yến rớt thẳng xuống dưới sàn nhà, Đàm Yến đứng bất động hoảng loạn, hai bờ môi mín chặt đau đớn. Hà Thiên nghe thấy tiếng động lớn liền chạy từ phòng khách vào, nhìn thấy mẹ mình quỳ sụp xuống nền cậu chạy lại đỡ mẹ dậy. Hà Thiên ngó vào căn phòng, cảnh tượng không nên thấy đã đập thẳng vào mắt cậu. Người cha mấy tiếng trước vẫn vui cười cùng mẹ con cậu giờ đã treo lơ lửng trên trần nhà. Đàm Yến vừa khóc nức nở vừa chạy lại ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của Hà Thành. Trọng lượng cơ thể khá nặng nên Đàm Yến khó khăn di chuyển, cả cơ thể bà như bị điều khiển vậy, bất lực và mềm yếu. Khi cơ thể Hà Thành được đem xuống, cả cơ thể chỉ còn là cái xác không hồn, hơi thở đã mất từ rất lâu, tay chân co quắp cứng ngắc. Hà Thiên bật khóc chạy lại ôm cơ thể bố mình, đây là độ tuổi mà một con người đã biết được cái chết đau đớn nhất là tự kết thúc cuộc đời mình. Đàm Yến gào khóc trong tuyệt vọng, tay chân không làm chủ tự đánh vào bản thân mình, miệng không ngừng tự trách:

- Tất cả là do em, tất cả...là do em...Nếu...nếu em không đi thì đã không xảy ra chuyện...này...

Bà không chấp nhận được sự thật Hà Thành đã chết mà tuyệt vọng ôm lấy Hà Thành, miệng vẫn lẩm bẩm:

- Anh chỉ ngủ thôi đúng không? Mau dậy đi, em với con về rồi đây...

Rồi hét lớn đau đớn " Aaaaaaaa..."

Tiếng hét lớn tới nỗi mà bên cạnh hàng xóm có thể nghe thấy, vợ chồng hàng xóm chuẩn bị đi ngủ thì nghe được liền nhanh chóng khoác áo chạy qua.

Chưa đầy 5 phút, hai người họ đã tới nhà Hà Thiên. Chạy vào kiếm thành viên của căn nhà, nhìn thấy Đàm Yến ôm cơ thể Hà Thành đã cứng ngắc, hai người họ cũng không kiềm được sợ hãi mà rơi nước mắt. Nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần để giúp Đàm Yến chấp nhận sự thật. Người phụ nữ chạy lại ôm lấy Đàm Yến, miệng trấn an bà ta:

- Bình tĩnh lại đi, con của bà đang ở bên cạnh đó, bình tĩnh đi...

Người đàn ông thì lại chỗ Hà Thành, đưa tay lên cạnh mũi kiểm tra hơi thở rồi lại ghé xuống lồng ngực, tay lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Cậu bé Hà Thiên thất thần tuyệt vọng ngồi cạnh thi thể cha mình, ánh mắt vừa chứa đầy sự sợ hãi vừa chứa đầy sự tội lỗi. Có lẽ nó sẽ trở thành thứ ám ảnh nhất cuộc đời của cậu, khoảnh khắc đau đớn nhất gắn chặt trong trái tim.

Đàm Yến lấy lại bình tĩnh nhưng mắt vẫn không ngừng rớt lệ, bà lại cạnh ôm lấy Hà Thành, miệng nói:

- Anh ấy tại sao lại làm như vậy chứ?

Người đàn ông trấn an Hà Thiên ngồi co ro bên cạnh:

- Cháu bình tĩnh đi, chú gọi công an rồi, mọi chuyện sẽ được làm rõ mà.

Khoảnh khắc mất chồng trong chớp mắt của Đàm Yến diễn ra chớp nhoáng, bất ngờ. Giờ trong đầu bà là hình ảnh hai người vui vẻ bên cạnh nhau, mỗi kỉ niệm đều là niềm vui. Rõ ràng lúc chiều vẫn còn vui vẻ lắm cơ mà, tại sao bây giờ lại xảy ra sự việc khốn cùng đến vậy. Chỉ trong mấy tiếng rời khỏi nhà một gia đình đã mất đi trụ cột, vợ mất chồng, con mất cha, đau đớn đến tột cùng.

- Còn tiếp -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui