[Trước đó chúng con còn nói nếu mẹ không tìm thấy bố thì chúng con cũng không còn nữa, may mà mẹ nhanh nhạy.
]
Đại Bảo giống Tạ Hoài Kinh, Nhị Bảo và Tam Bảo lại rất giống Diệp Trăn.
Gần như là đúc ra từ một khuôn.
Đại Bảo đeo kính râm, trông rất ngầu: [Vừa rồi em gái nói, mẹ gặp bố nhất định sẽ rất kích động, sẽ hôn bố một cái thật kêu!]
Cậu ta nói xong, ba đứa nhỏ cùng che mắt lại.
Đại Bảo vỗ vỗ ngực, chỉ vào thanh tiến độ: [Mẹ ơi mẹ! Thế nào? Con đã nói là mẹ và bố ở bên nhau giá trị tiến độ sẽ tăng rất nhanh mà?]
Diệp Trăn gật đầu, điều này đúng là thật.
Ngày đầu tiên đã tăng 1%, chỉ cần liên tục làm nhiệm vụ, không lâu nữa cô có thể quay về tìm người của Cục Xuyên Việt tính sổ.
So với Đại Bảo, Tam Bảo là một bé gái, quan tâm hơn đến vấn đề tình cảm khi Tạ Hoài Kinh và Diệp Trăn gặp nhau lần đầu.
[Mẹ ơi, mẹ có ôm bố không? Ôm bố có ấm áp không?]
Diệp Trăn:???
Trẻ con tám chuyện như vậy không tốt lắm nhỉ.
Nhị Bảo cũng phấn khích: [Đúng vậy đúng vậy, bố có khỏe không? Trước kia bố có thể bế mẹ lên vai luôn đó!]
Diệp Trăn giật giật khóe miệng, cô kéo ghế, không lo đánh thức Tạ Hoài Kinh.
[Mấy đứa mở to mắt ra mà xem, bố của mấy đứa bây giờ bế mấy đứa còn thấy nặng.
]
Tạ Hoài Kinh dường như có chút cảm giác, nhíu mày, Diệp Trăn lập tức im lặng.
Tam Bảo vẫn không buông tha: [Vậy, là mẹ bế bố sao? Mẹ của chúng con cũng rất lợi hại!]
Nhị Bảo gật đầu khẳng định: [Ồ thì ra là vậy.
]
Diệp Trăn rất bất lực: [Tuổi còn nhỏ không học hành tử tế, ngày nào cũng chỉ biết ôm với ấp.
]
Đại Bảo khoanh tay, giống như một người lớn.
Diệp Trăn nghiêm túc giải thích cho chúng tình hình hiện tại của Tạ Hoài Kinh.
[Bây giờ anh ấy bị thương rất nặng, đặc biệt là hai chân, bây giờ anh ấy vẫn chưa thể tự đi lại, nói cách khác, thực ra anh ấy còn chưa bằng mấy đứa.
]
Diệp Trăn nói ngắn gọn súc tích.
Ba đứa nhỏ lập tức biến sắc.
Đôi mắt to tròn của Tam Bảo lập tức hóa thành vòi phun, nước mắt chảy rất khoa trương.
[Vậy bố phải làm sao? Sau này bố không đi lại được nữa sao? Hu hu bố của con không có chân!]
Thấy em gái khóc, Đại Bảo và Nhị Bảo lập tức lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé.
[Em gái đừng khóc, mẹ lợi hại như vậy, nhất định có cách lắp chân giả cho bố!]
Diệp Trăn giật giật khóe miệng: [Mấy đứa đừng nghĩ nhiều quá, chân vẫn còn, không cần chân giả!]