Đèn trên trần từng cái từng cái vụt tắt, toàn bộ khu làm việc chỉ còn mình Lôi Kiên Bỉnh, hắn cố ý kéo dài tốc độ làm việc, chủ động lưu lại tăng ca, 8 giờ rồi mà vẫn còn ăn vạ không về.
Tất Hải Hiên đi tới trước bàn làm việc Lôi Kiên Bỉnh, gõ gõ vách ngăn, hỏi: “Đã trễ thế này sao cậu còn không tan ca?”
Lôi Kiên Bỉnh trong lòng căng thẳng, ngẩng đầu lên, sợ mình ở trước mặt cấp trên lưu lại ấn tượng hiệu suất làm việc thấp, vội vã kiếm cớ giải thích: “Tiền tăng ca cao.” Nói xong lời này hắn liền muốn lấy cục gạch đập chết chính mình, tiền tăng ca cao chẳng khác nào hắn là vì tiền công mới nguyện ý tăng ca a.
Tất Hải Hiên cúi mắt nhìn Lôi Kiên Bỉnh, hai mắt bình tĩnh như đang suy nghĩ, tựa hồ muốn từ trên mặt Lôi Kiên Bỉnh nhìn ra ý nghĩ thật sự của cậu… Lôi Kiên Bỉnh cũng nhìn hai mắt anh, đôi mắt này quá xinh đẹp, làm cho hắn không thể quên được đôi mắt này sau cao trào tan rã thế nào, mị thái ướt át, hắn muốn đôi mắt này lúc cao trào chỉ có bóng dáng của hắn.
Lôi Kiên Bỉnh nắm chặt con chuột, dục vọng trong lòng giãy dụa chỉ muốn phá tan lồng ngực của hắn đánh về phía nam nhân đối diện, bắt đầu từ sợi tóc, một ngụm lại mộ ngụm đem nam nhân này nuốt chửng, sau đó liếm láp ngón chân của anh, đem bộ phận sinh dục cứng rắn của mình nhét vào trong cơ thể anh, xâm phạm tràng ruột mềm mại của anh, làm cho anh điên cuồng, làm anh đến khóc.
Ngón tay bóp con chuột máy tính vang lên tiếng ken két.
Tất Hải Hiên cúi nửa người xuống, nhìn Lôi Kiên Bỉnh: “Biểu tình của cậu là như nào đây? Muốn ăn tôi sao? Hay là cậu thấy bất mãn gì tôi?”
Chính là vẻ mặt muốn ăn anh.
Lôi Kiên Bỉnh theo bản năng ngửa đầu ra sau, tránh né thủ trưởng tiếp cận quá gần.
Tất Hải Hiên càng đến gần, Lôi Kiên Bỉnh cả người đều dán lên lưng ghế dựa không thể tránh khỏi, trên mặt thậm chí lộ ra biểu tình kinh hoảng.
Tất Hải Hiên ngồi dậy, nói: “Xem ra cậu thấy bất mãn với tôi.”
“Tôi không phải…” Lôi Kiên Bỉnh nhếch miệng, nói không ra lý do mình tránh né thủ trưởng — áp sát quá gần, cũng có thể cảm giác được hô hấp đối phương, phía dưới không kìm lòng được cứng rắn lên, hắn rất muốn giữ lấy thủ trưởng.
“Mau tan ca đi.” Tất Hải Hiên nói xong xoay người, đột nhiên một cái tay lướt qua bàn làm việc vịnh vai anh lại.
Lôi Kiên Bỉnh hô hấp có chút ồ ồ, ngữ khí sốt sắng hỏi: “Chừng nào anh tan ca?”
Tất Hải Hiên nghiêng đầu qua chỗ khác, trong mắt loé ra một tia dục vọng Lôi Kiên Bỉnh đã từng thấy, phảng phất trùng điệp với hình ảnh cao trào không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu Lôi Kiên Bỉnh, hắn nắm vai anh càng lúc càng chặt, không muốn buông ra..
“Một tiếng sau.” Tất Hải Hiên nắm lại cái tay Lôi Kiên Bỉnh trên bả vai anh, cái tay kia vẫn không nhúc nhích, “Mau buông tay.”
Lôi Kiên Bỉnh một cái tay khác cũng rục rà rục rịch, đầu ngón tay vuốt ve dây nịt màu đen chỗ thắt lưng thủ trưởng, trên dây nịt là áo sơ mi trắng nhét vào bên trong quần tây, phía dưới áo sơ mi là cái eo thon.
Phía dưới dây nịt là cặp mông tròn trịa bên trong quần tây, hắn chỉ cần duỗi ra một ngón tay thuận theo đi xuống là có thể đi vào cái rãnh giữa hai mông.
Cái lưng cũng không nhu nhược giống như nữ nhân, sau gáy là cái cổ trắng nõn nhẵn nhụi nhàn nhạt mùi nước hoa, một chút cũng không ngọt, lẫn vào mùi thơm cơ thể nam nhân làm hắn phát điên.
Đây là một nam nhân.
Lôi Kiên Bỉnh nhận thức cực kỳ rõ ràng việc người mình thích là một nam nhân từ ngoài đến trong, không tìm được một cảm giác mềm mại của nữ nhân, hắn muốn chạm vào thân thể nam nhân này, muốn điên cuồng xâm phạm anh, cùng anh làm tình.
Thế nhưng nam nhân ưu tú như vậy nhất định có bạn trai rồi.
Lôi Kiên Bỉnh đem tay đã đụng tới dây nịt rút về, để chỗ mép quần, sau đó buông cái tay đang vịn vai thủ trưởng, lộ ra nụ cười lấy lòng cấp trên: “Vậy tôi thu thập một chút liền đi trước, giám đốc Tất cũng đừng tăng ca trễ quá.”
“Ân.”
Thủ trưởng vừa rời đi, Lôi Kiên Bỉnh hai tay chống đỡ bàn làm việc, từng ngụm từng ngụm thở dốc, ảo não nện bàn một cái.
Hắn chút nữa liền mất khống chế, trong lòng hắn có một ác ma đáng sợ, hô hoán hắn trở thành tín đồ hắc ám, duỗi ra bàn tay tà ác giữ chặt thủ trưởng, trong lòng hắn lại có một thiên sứ lý trí, ngăn cản ác ma hô hoán, làm cho hắn trở lại chính đạo.
Nhưng hắn biết hắn muốn làm ác ma, nhưng là hắn không thể biến mình thành người mà mình sẽ căm ghét, đây là ranh giới cuối cùng của hắn.
Yêu thích của hắn không cần thành toàn bằng cách không chừa thủ đoạn.
Tất Hải Hiên xoa chỗ vai bị đè đau.
Cái tên này khí lực thật lớn, hơn nữa ánh mắt kia thật giống như muốn đem ăn nuốt vào bụng, tính chất công kích mười phần, như chó săn lớn đói bụng.
Trong nháy mắt một dòng nước nóng chạy xuống bụng dưới, Tất Hải Hiên không kìm lòng được đem bàn tay đến giữa hai chân, cách quần tây bao vây lấy tính khí xoa xoa.
Hắn thích “Chó săn” Lôi Kiên Bỉnh như vậy, khuôn mặt anh tuấn, thân thể cường tráng, hai tay mạnh mẽ, bộ phận sinh dục to lớn.
Tất Hải Hiên đem quần dài kéo tụt xuống, dựa vào bàn làm việc nhắm mắt lại, từ quần lót tam giác bên trong móc ra tính khí, tính khí cứng rắn sung huyết lúc này biến thành màu đỏ thẫm, có thể thấy rõ ràng gân xanh bao bọc, ngón tay gãi gãi linh khẩu, linh khẩu hồng hào chảy ra chất lỏng, chốc lát sau dính đầy toàn bộ quy đầu, sau đó chất lỏng kia lại chảy xuống phía dưới quy đầu, từng chút từng chút dính đầy tính khí.
“Ây… Ân…” Văn phòng cách âm rất tốt, Tất Hải Hiên say sưa rên rỉ.
Trước khi tan ca, Lôi Kiên Bỉnh vẫn là không nhịn được đi tới trước phòng làm việc, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi lâu, mới dám thử đẩy một cái, cửa có chút lỏng, nhưng không quan trọng.
Lôi Kiên Bỉnh trong lòng trở nên kích động, cẩn thận từng li từng tí một đẩy một chút, mở ra một cái khe
“A ân…” Một tiếng rên rỉ theo cửa mở ra vang lên.
Nhất thời, chân Lôi Kiên Bỉnh như bị đóng đính trên mặt đất mà bất động, đôi mắt qua khe cửa mà nhìn thủ trưởng dựa vào bàn làm việc tuốt động, sau lại đẩy văn kiện trên bàn ra, rồi cởi quần, bỏ quần lót tam giác nhỏ ra, treo trên máy tính, máy tính màu đen, quần lót màu trắng đối nghịch nhau làm Lôi Kiên Bỉnh huyết khí dâng trào, dưới háng trướng đau.
Thủ trưởng nằm trên bàn làm việc, hai chân cong lên hướng hai bên mở ra, Lôi Kiên Bỉnh thấy rõ ràng tiểu huyệt giữa hai mông, không phải là bộ dáng bị gậy mát xa thao qua mà mở ra lỗ nhỏ, mà là bộ dáng khép kín hướng vào trong.
Hắn thấy thủ trưởng một bên tuốt động tính khí một bên ngậm liếm ướt hai ngón tay, mút mát trong miệng, hắn không nhìn thấy vẻ mặt thủ trưởng, mà thông qua thanh âm mút vào hắn có thể tưởng tượng biểu tình vô cùng hưởng thụ của thủ trưởng, âm thanh chậc chậc mút mát kia làm hắn có một cỗ xung động muốn đem ngón tay thủ trưởng đổi thành côn th*t của mình, bỏ vào miệng anh, mặc anh liếm mút.
Hạ thân cứng rắn đến nỗi khó chịu, nhưng là Lôi Kiên Bỉnh không nỡ lãng phí hình ảnh nhìn trộm thủ trưởng tự an ủi, hắn thấy thủ trưởng đem ngón tay ẩm ướt đặt ở cúc huyệt nhăn nheo, hai chân thủ trưởng đều banh rộng ra, một tay xoa nắn huyệt, một tay tuốt tính khí, cái mông lại không tự chủ mà trái phải uốn éo, bao tinh hoàn cũng cùng lay động.
“A…” Hắn nghe thủ trưởng phát ra tiếng rên rỉ, hai ngón tay tùy thời đâm vào tiểu huyệt mềm mại, cái mông kích động nhẹ nhàng run rẩy, chỉ là cắm vào hai ngón tay lại giống như muốn cao trào.
Thân thể này vừa nhìn liền biết vô cùng mẫn cảm, Lôi Kiên Bỉnh nắm chặt nắm đấm, trong lòng dần dần sinh sôi ra đố kỵ âm u, hắn có thể đem thủ trưởng đoạt về, chỉ cần có thể cướp được thủ trưởng, dù làm một tiểu tam phá hoại tình cảm của người khác, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nếu như thủ trưởng yêu tha thiết bạn trai của mình thì làm sao bây giờ? Hắn đoạt được người thì cũng giống như cưỡng gian mà thôi.
Lôi Kiên Bỉnh dùng nắm đấm gõ lên cái trán, định làm mình tỉnh lại, hắn muốn rời đi nơi này, không thể lạc lối vào dục vọng bên trong.
Lôi Kiên Bỉnh mới vừa lui về phía sau một bước, đột nhiên trong cửa truyền ra một tiếng khẽ quát:
“Ai?”
Lôi Kiên Bỉnh nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng mà hắn tựa như trúng thuật định thân, không nhúc nhích được, cũng quên không động đậy.
Tất Hải Hiên trượt xuống bàn làm việc, đi chân đất từng bước từng bước đi tới, mở cửa.
Đối mặt thủ trưởng, Lôi Kiên Bỉnh sợ đến cả người cứng ngắc cực kỳ, thủ trưởng thấp hơn hắn một chút giương mắt đối mặt với hai mắt hoảng loạn của hắn, sau đó hắn nhìn thấy thủ trưởng khóe miệng nhếch lên, khàn khàn hỏi hắn: “Lôi Kiên Bỉnh, cậu thấy tôi tự an ủi, giờ tính làm sao đây?”
Lôi Kiên Bỉnh không dám nhìn vào hai mắt thủ trưởng, đôi mắt loạn liếc, lại nhìn thấy áo sơ mi trắng của thủ trưởng miễn cưỡng che bắp đùi to, tính khí nâng vạt áo lên cao, quy đầu dính nước, giữa hai chân mơ hồ có thể thấy được chất lỏng trong suốt.
Lôi Kiên Bỉnh đột nhiên muốn sờ sờ tính khí đỏ sậm của thủ trưởng, hắn gian nan dời mắt, nhìn vào hai mắt thủ trưởng, đôi mắt tràn ngập tình dục ướt át câu nhân vô cùng.
“Nhìn lén người khác tự an ủi là hành vi không lễ phép.” Tất Hải Hiên lạnh giọng nói, nhưng mà một giây sau anh liền ngây cả người — cấp dưới này của anh ngang nhiên gan to bằng trời gảy gảy tiểu kê kê của anh.
Lôi Kiên Bỉnh nhìn tính khí thủ trưởng quơ quơ, côn th*t cứng rắn làm tay hắn phát run.
Hắn sờ soạng bộ phận sinh dục không phải của mình, cũng là vì yêu thích người này nên hắn không cảm thấy buồn nôn, trái lại nguyện ý dùng tay của mình đem khoái cảm đến cho đối phương.
“Nhậm Ca từng nói cậu là thẳng nam.” Tất Hải Hiên nắm chặt tay Lôi Kiên Bỉnh, ngăn cản tay hắn cầm tính khí của anh.
“Đúng.” Khí lực Lôi Kiên Bỉnh rất lớn, Tất Hải Hiên cũng không ngăn cản được hắn, bàn tay to nắm giữ tính khí đỏ sậm kia, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến tim Lôi Kiên Bỉnh.
Rất nóng, rất cứng, là bộ phận sinh dục giống đực giống hắn.
Lôi Kiên Bỉnh duỗi ra ngón tay cái đè lại linh khẩu, chốc chốc xoa linh khẩu, hắn trầm giọng nói: “Trước đó nếu không nhìn anh tự tuốt, tôi sẽ nhìn AV tuốt, vô tình nhìn anh tự an ủi, tôi liền nghĩ đến mặt của anh để tuốt, tôi cảm thấy được cả người mình đều trở nên không được bình thường, tôi không muốn thừa nhận tôi sẽ nảy sinh dục vọng với thân thể của một nam nhân, nhưng là tôi không nhịn được lấy lòng anh, tôi rất tuyệt vọng a! Tôi cư nhiên nắm chặt một cái dương v*t giống mình! Tôi thật con mẹ nó điên rồi a mới cảm thấy hứng thú với dương v*t của nam nhân!”
Nữ nhân mềm mại, nữ nhân đáng yêu, hắn một lần cũng chưa từng ôm lấy, tay nhỏ cũng không sờ qua, vào giờ phút này hắn lại muốn ôm một thân thể cứng rắn của nam nhân, không chỉ muốn dùng tay xóc lọ cho đối phương, còn muốn thao hậu môn của đối phương.
Ông trời a, không phải thế giới này điên rồi đi! Chính là hắn điên rồi! Hắn xin lỗi công dưỡng dục của lão ba lão mẹ, hắn xin lỗi ba vị chủ nhân ở nhà, rốt cuộc không tìm được một người “mẹ” cho chúng rồi.
Lôi Kiên Bỉnh buông ra tính khí thủ trưởng, cả người ngồi xổm xuống, ủ rũ ôm lấy đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, một thân cao to mét chín lúc này trông đáng thương cực kỳ.
Hết chương 6.