Tay người đàn ông đè ép một chút mu bàn tay của cô "Mặc đi, ban đêm trời lạnh."
Giọng nói chầm chậm tiến vào màng nhĩ cô, ngẩng đầu lên, cô thấy khớp xuong tay của anh rất rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, cũng cảm nhận được nhiệt độ của ngón tay, trái tim cô vì nó nhảy loạn.
Anh mặc dù nghiêm túc lạnh lùng, nhưng đôi lúc cũng có bộ mặt quan tâm.
"Đói bụng không? Muốn ăn chút gì đó?"
"Không muốn không muốn" Lâm Thiển khéo léo lắc đầu, đối mặt với một người đàn ông trưởng thành và mạnh mẽ, cô trong nháy mắt biến thành bánh bao, trước không biết đối phương là địch hay là bạn, tốt nhất ẩn giấu thực lực.
Thế nhưng mà, bụng của cô lại bán đứng cô.
Cố Thành Kiêu nhếch mép cười "Ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể cũng rất thành thật nha."
"........."dường như là người tài xế già a.
Lái xe đi kiếm quán ăn, đi được nửa đường, Cố Thành Kiêu đột nhiên có điện thoại, là trong nhà gọi tới, không cần đoán anh cũng biết cha mẹ muốn nói gì.
Cúp máy, lại reo, cúp máy, lại reo, anh thở dài một hơi có chút bất đắc dĩ nghe điện thoại.
Đầu bên kia là Diệp Thiến, như gặp quỷ phẫn nộ hét "Cha con tìm Lâm Bồi xác nhận qua, Lâm Thiển căn bản không phải con gái của ông ấy, con muốn tức chết ta à, ai không tìm lại tìm một người nam không ra nam nữ không ra nữ mang về, tuổi còn chưa tính, cha mẹ Lâm Thiển li hôn, không người quản giáo, cô là một học sinh có vấn đề, ta cùng cha con không đồng ý."
"Gạo nấu thành cơm, hai người chậm rồi."
"Em bé sinh hay không cũng được, cô ta sinh, chúng ta nuôi, cô ta không sinh, nhanh chóng phá bỏ đi."
"Mẹ, người thật quá mức."
"Quá mức chính là con, Cố Thành Kiêu." Diệp Thiến tức giận đến hai mắt nổi đom đóm, trực tiếp đưa điện thoại cho Cố Nguyên. Hắn lấy điện thoại trực tiếp mắng "Ngươi cái đồ hỗn trướng, muốn cùng ta đối nghịch đúng hay không?"
Thanh âm quá lớn, Cố Thành Kiêu mang điện thoại cách xa tai một chút, dư quang vô tình ngắm nha đầu đang ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt sợ hãi giống như van cầu anh đừng bỏ cô lại.