Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Cô đem chiếc túi hướng vai mình đeo lên, vòng qua hắn, cười muốn rời đi.

Sở Mục Phong chỉ duỗi tay ra một chút liền bắt được cánh tay cô, trên mặt của hắn, có bình thường lạnh lùng, khác biệt chính là, hiện giờ có thêm mấy phần ôn nhu cùng kiên nhẫn.

Hắn xích lại gần mặt của cô "Chính mày hỏi vấn đề đó giờ mày nói không biết?" Hắn hạ thấp giọng nói, nhắc nhở cô một câu, "Hôm qua mày đã hỏi trên lưng tao."

Hắn càng đến gần, Lâm Thiển theo bản năng ngửa ra đằng sau, trái tim đập nhanh cùng nhảy loạn.

Sở Mục Phong chờ không được cô nhớ lại "Mày hỏi có thể làm bạn gái tao có được hay không?"

"....."

"Tao hôm qua thận trọng cân nhắc, hiện tại chính thức trả lời mày, được."


"...."Cái tình huống gì đây?

"Khụ khụ khụ" Lâm Thiển hất cánh tay hắn ra, lùi lại hai bước trực tiếp tạo khoảng cách giữa hai người "Nay cũng không phải ngày Cá tháng Tư, mày đừng đùa tao có được hay không?"

Sở Mục Phong vẻ mặt thành thật "Mày thấy tao giống đang trêu chọc mày lắm sao?"

"Chuyện đó là tao nói đùa mày, đại ca, nhường một chút, tao chạy đi đầu thai" Không đợi Sở Mục Phong ngăn cản, Lâm Thiển nhấc chân liền chạy, giống như một trận gió, chớp mắt đã không thấy đâu.

Sở Mục Phong bối rối và xấu hổ, hắn tưởng tượng ra vô số hình tượng, tỉ như Lâm Thiển vì kích động quá mà ôm hắn vui đến phát khóc, lại tỉ như Lâm Thiển vì cao hứng mà khoa tay múa chân, thế nhưng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Lâm Thiển sẽ đi thẳng một mạch.

Hắn hầu như ngày nào cũng nhận được thư tình của nữ sinh, có đôi khi liên tiếp rất nhiều lá, vô luận hắn đi tới chỗ nào, đều sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt của nữ sinh, mà hắn đối với loại ánh mắt hâm mộ này đã quen thuộc.


Nhưng mà hắn chưa từng tiếp nhận ai, bởi vì hắn sớm đã có người trong lòng.

Loại tình huống cự tuyệt này, hắn chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghĩ tới.

Hôm nay, là lần đầu tiên.

Lâm Thiển một hơi chạy xuống dưới lầu, còn không từ lời nói "điên cuồng" của Sở Mục Phong lấy lại tinh thần, đến khi đi ngang qua nữ sinh khác liền nghe nhóm nữ sinh đó trắng trợn chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu cô.

"Nhìn đi. đó chính là Lâm Thiển, mắt thường của chúng ta có thể phân biệt được nam hay nữ sao? Ha ha."

"Nhìn bằng mắt thường không ra, cởi hết khẳng định nhìn ra được, người này thật không biết xấu hổ, quả thực là loại làm ô uế tập tục của trường."

"Lúc này cô ôm cái sọt lớn, đem đám con cháu nhà giàu nhất của thành phố B đánh cho nhập viện, không biết kim chủ có khẩu vị lớn kia có dám hay không ra mặt giúp cho cô ta ha."

"Tôi nghĩ, phàm là người có chút thông minh đều sẽ không dám đắc tội đám người giàu kia."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận