Lâm Thiển nghe lời bước đến bên cô chủ nhiệm lớp, không kiêu ngạo không tự ti lấy khuôn mặt tươi cười gặp người.
Cô quét mắt một vòng quanh đám người đang ngồi, ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm cùng một số lãnh đạo trường, có thêm mấy nữ sinh nam sinh hôm qua đánh nhau, cũng có thêm mấy người phụ huynh của họ. Trước mặt phụ huynh, bọn họ như biến thành mấy em bé ngoan, hoàn toàn mất hết dáng vẻ hôm qua cùng cô đánh nhau.
Điều khiến cô bật cười chính là bọn họ từng người mặt mũi đều bầm dập, một số người cánh tay có bó thạch cao, có người lộ vết bầm trên đùi, còn có người để lộ vết trầy xước trên lưng, tóm lại mỗi người đều để phụ huynh đau lòng không thôi.
Ngay cả người không tham dự như Nam Âm cũng bị thương, má phải của cô ta có ba vết cào, từ khóe miệng kéo đến vành tai, có chỗ nặng đến nổi chảy máu, rất rõ ràng là bị đánh một bàn tay.
Đối với một phát thanh viên trẻ và xinh đẹp, ba vết xước đơn giản giống như giết chết cuộc sống của cô, càng giống như giết chết cha mẹ của cô ta.
"Phụ huynh cô đâu?" Phụ huynh của một trong học sinh đó chất vấn.
Chủ nhiệm lớp vừa muốn mở miệng giải thích, Lâm Thiển trực tiếp nói "Tôi có thể giải quyết, không cần gọi phụ huynh."
"Hừ, ngươi giải quyết? Tiền đồ của con trai tôi có thể để cho một cô gái giải quyết?"
"Đúng đấy, chúng tôi nể mặt lãnh đạo của trường nên mới không báo cảnh sát, cô lại không gọi phu huynh cô tới, chúng tôi lappj tức báo cảnh sát."
Lãnh đạo trường gấp gáp, chủ nhiệm lớp nhanh chóng an ủi "Các vị phụ huynh không nên kích động, không phải một mình Lâm Thiển đánh nhau, nếu báo cảnh sát xử lí, đối với tiền đồ của bọn nhỏ sẽ không tốt. Cũng ảnh hưởng tới danh dự của trường."
"Lâm Thiển" chủ nhiệm lớp dùng giọng điệu trách cứ hỏi "Đến cùng là có chuyện gì em nói đi."
Lâm Thiển vuốt vuốt tóc, một tay hướng ghế dựa của chủ nhiệm lớp dựng một chút, bắt chéo chân, bắt đầu thuật lại, đem chuyện kể lại một lượt.
"Mày mù!" Nam Âm nhảy vào "Tôi mới không có, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, là Lâm Thiển chặn tôi ở giữa đường đòi đánh tôi, bọn họ nhìn không được nên mới nhảy vào giúp tôi, nào biết Lâm Thiển ngay cả một người đều đánh cho bầm dập, nói bọn họ xen vào việc của người khác."
"Vâng, chuyện chính là như vậy."
"Đúng vậy, lại đánh con gái chúng tôi nhìn không được nên mới vào giúp."
"Đúng đúng đúng, ban đầu chúng tôi tưởng con trai đánh con gái, anh em chúng tôi nhìn không được nên nhảy vào giúp."
Một vài đứa con trai khá hài hước, ngay cả lúc này vẫn không quên chọc Lâm Thiển nam không ra nam nữ không ra nữ, mỗi người đều nói dối, thề đem Lâm Thiển dẫm chết mới thôi.
Nam Âm khóc đến hoa lê đái vũ, nước mắt ướt nhòe khuôn mặt, những vết thương đều râm ran đau đớn "Lâm Thiển, tôi biết cô từ trung học đã không vừa mắt tôi, bởi vì ta báo cáo với giám khảo ngươi gian lận trong kì thi, nhưng mà, gian lận chính là không đúng, bản thân cô phải nên suy ngẫm lại, chứ không phải ghi hận trong lòng."
Lâm Thiển tức giận đến nghiến răng, cô ta vậy mà thật nham hiểm, chẳng những lật ngược trắng đen, còn nói lại chuyện cũ năm xưa, cô không đề cập tới tôi còn quên, cô ngược lại để tôi nhớ lại, tôi gian lận là cái loại chuyện gì?!
Các phụ huynh nghe đều lắc lắc đầu, nghị luận ầm ĩ "Loại học sinh này phẩm chất thật kém."
"Đúng đấy, thế nào là thi đậu trường đại học B lớn."
"Có phải hay không thi đại học cũng là gian lận."
"Phụ huynh cũng không quản, thật là không ra gì."
"Loại học sinh này hẳn phải đuổi học, còn việc gì phải do dự."
Lâm Thiển không cam lòng yếu thế lấy điện thoại ra hét lớn "Đủ rồi, tôi có video làm bằng chứng."
Cái gì? Video? Nam Âm cùng đám học sinh kia ngơ ngác.
Nam Âm trừng mắt liếc Trần Thông, dùng ánh mắt chất vấn hắn - mày không phải lo chuyện xóa hết video giám sát sao? Thế nào lại còn?
Trần Thông lắc đầu, biểu thị không biết.
Lâm Thiển mở video lên, đem âm thanh chỉnh lớn hết cỡ.
"1,2,3,....,8,9, Nam Âm, ngươi lên hay không lên, muốn hay không tính cả ngươi?"
"Mười phút sau ta muốn nhìn ngươi còn dám mạnh miệng hay không! Lên hết cho tao, có gì tao chịu hết."
Nguyên lai là Lâm Thiển đã ghi lại video này, bắt đầu khi Nam Âm cùng đám học sinh vây quanh cô, cô liền len lén ấn thu lại, mặc dù có chút không rõ, nhưng âm thanh rất rõ ràng.
Là âm thanh kêu gào của Nam Âm, rõ ràng hồi nãy là âm thanh nhu nhược của Nam Âm, cha mẹ Nam Âm ngạc nhiên không thôi, tất cả mọi người cũng kinh ngạc.
"Không, không, cha mẹ, cái này nhất định là do Lâm Thiển ngụy tạo, đó không phải do con nói" Nam Âm khổ sở khóc, cật lực giải thích "Lâm Thiển bình thường cô ta thích gây chuyện đánh nhau, không tin cứ hỏi những bạn học khác."