Khi nói, anh cố tình dừng lại, hơi nóng phả vào mặt cô, còn mang theo chút hương bạc hà, khoảng cách rất gần, khuôn mặt anh đẹp trai sắc sảo, đôi lông mày kiếm mắt sáng khí thế hào hùng, thêm chiếc mũi cao thẳng. Quyến rũ nhất là đôi môi mỏng, bảy phần tức giận ba phần cười, nhìn vô cùng quyến rũ.
Lâm Thiển không tự chủ được mặt đã đỏ đến tận mang tai, đặc biệt là khi anh nói đứt quãng, tâm cô liền nhảy "Đông đông đông" giống như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.
"Trong khoảng thời gian này, cô hãy phối hợp thật tốt với tôi, như vậy thời gian cô Cố gia sẽ không khổ sở."
"Nhưng tôi không mang thai, anh lại lừa gạt bà nội anh không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
"Nếu cô lo lắng chuyện "không có mang thai", vậy tôi có thể giúp cô "mang thai thật"."
"....."Lâm Thiển suy nghĩ, nhắ nhở "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, anh thế nhưng mà chúng ta đã kí hợp đồng."
Cố Thành Kiêu mới giãn lông mày lập tức nhíu lại, nhưng mà, anh đã thu hồi lực đạo, không còn cậy mạnh giam cầm cô "Cô" anh lẳng lặng thở dài một hơi, xoay người xuống. im lặng nằm bên cạnh cô.
Giường rất lớn, hai người nằm sẽ không đụng nhau, Lâm Thiển lo lắng vớ vẩn một hồi, thẳng đến khi đối phương không có động tĩnh gì, cô phát hiện sau đó mới tỉnh ngộ lại, chuyện này Cố Thành Kiêu đang đùa giỡn cô.
Ai, xem ra so về trí nhớ, cô không phải đối thủ của anh.
Một hồi lâu, đúng lúc Lâm Thiển vô cùng buồn ngủ, Cố Thành Kiêu đột nhiên nói "Sau này cô có việc gì có thể tìm tôi, tôi sẽ chờ cô cam tâm tình nguyện trở thành vợ của tôi."
Lâm Thiển trong nháy mắt thanh tỉnh, hết buồn ngủ, thế nhưng hiện tại yên tĩnh trong đêm, Cố Thành Kiêu trầm ổn âm thanh hùng hồn, so với đàn Cello nghe còn tốt hơn, không nặng nhưng lại hung hăng đập vô trái tim cô.
"Tại sao?"
"Tại sao cái gì?"
"Anh tại sao đột nhiên lại muốn cưới tôi?"
Đây là lần thứ hai cô hỏi lại vấn đề này, lần thứ nhất anh lấy trầm mặc đáp lại, lần này, anh nhẹ giọng hỏi "Cô thật sự không nhận ra tôi?"
"Tôi...tôi hẳn là nhận ra anh sao?"
"Chuyện đêm hôm đó cô quên rồi?"
"Đêm hôm nào?" Lâm Thiển cố gắng lục lại trí nhớ gặp Cố Thành Kiêu, thế nhưng mà không có, tại nhà chú của cô là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
Cố Thành Kiêu muốn nói lại thôi, anh khắc đến tận xương tủy thế nhưng cô lại không biết, trong lòng anh bất bình tức giận.
Chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ không quan trọng việc này sao?
Chẳng lẽ mình thật quá ngang bướng bảo thủ rồi?
"Đêm hôm nào vậy?" Lâm Thiển là người nóng tính, muốn hỏi đến cùng "Đến cùng là chuyện gì? Anh đừng thừa nước đục thả câu được hay không?"
"Không có việc gì! Đi ngủ!" Cố Thành Kiêu không vui đứng dậy, đi đến ngăn tủ lấy cái chăn mỏng ra, nằm xuống đắp chăn đi ngủ thật.
"Ài anh...." Lâm Thiển nhếch môi, phải vất vả lắm mới làm anh nguôi giận, cô không muốn lại đi khiêu khích anh, kéo mặt khác của chăn đắp lên, thân thể xê dịch một chút, cũng đi ngủ.
Một cái giường, hai người, ranh giới rõ ràng.