Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Không đợi Cố Thành Kiêu đáp lời, đại đội trưởng "Ai nha" một tiếng, "Cố thủ trưởng, tay của ngài bị thương rồi....bác sĩ Hồ, bác sĩ Hồ..."

Cố Thành Kiêu ngăn ông ta lại, "Không có gì đáng ngại, ta tự đi bệnh viện là được rồi."

"Đây là cái gì?"

"Đừng làm phiền các bác sĩ, có nhiều người đang bị thương, các bác sĩ đang bận rộn. Ta ổn."

Hiện tại trầm tĩnh lại, anh mới cảm giác được đầu gối của mình cũng có chút đau nhức, hẳn là lúc phát sinh tai nạn xe cộ bị đụng trúng.

Ông cảnh sát giao thông cúi đầu nhìn bàn tay của mình một chút, phát hiện lòng bàn tay có máu, kia là Cố thủ trưởng nha, hắn mười phần không có ý tứ, vội vàng nói: "Cố thủ trưởng, tôi... Tôi..."

Cố Thành Kiêu đối già cảnh sát giao thông cười nhạt một tiếng, nói: "Ông anh rất anh dũng, vị nào là cấp trên của anh? Ta nhất định phải đi nói chuyện một chút."

Chú cảnh sát giao thông lộ ra nụ cười thật thà, càng thêm xấu hổ, "Đừng đừng, Cố thủ trưởng, tôi đều là vì nhân dân phục vụ, đó là chuyện đương nhiên ạ."

Sở Mục Phong từ trong đám người chen tới, vừa rồi hắn một mực tại hỗ trợ sơ tán học sinh, cũng nhìn thấy quá trình Cố Thành Kiêu liều chết cứu toàn bộ người, trong lòng đối với hắn càng là kính nể.

"Chú Hai, chú Hai, người không có sao chứ?"

"Không có việc gì, trở về đừng lắm miệng."

"Dạ, con biết rồi."


Cố Thành Kiêu không có dừng lại thêm, chỉ cùng đại đội trưởng hàn huyên vài câu, liền mang theo Sở Mục Phong rời khỏi hiện trường.

Trên đường chở cháu trai về nhà, không nghĩ tới phát sinh tai nạn xe cộ, thế nào cũng phải giải thích với bố mẹ của cháu, Cố Thành Kiêu đưa Sở Mục Phong về nhà, lại ở Sở gia ăn cơm tối, tốt nhất đừng nói mới khiến cho tất cả mọi người yên tâm.

"Tiểu Lý, lái xe an toàn một chút, hãy chắc chắn để A Thành về nhà an toàn."

"Vâng."

"A Thành, gặp lại, có rảnh lại đến."

Cố Thành Kiêu hướng một nhà gia đình dì phất phất tay, liền quay lên xe trở về.

Ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ, trong màn đêm, một vầng trăng tròn treo trong đó.

Anh cúi đầu xuống, khuôn mặt lạnh lùng, nét mặt nghiêm túc, anh không do dự gọi điện thoại cho Lee.

Lee không nói rất nhanh liền nhận, lãnh đạo điện thoại, hắn không dám chậm trễ, "Dạ, thủ trưởng."

"Ừm, kết thúc công việc chưa?"

"..." Lee không biết nên trả lời như thế nào, theo dõi phu nhân nhỏ là nhiệm vụ của thủ trưởng giao cho, nhưng lúc này thủ trưởng lại hỏi hắn kết thúc công việc chưa, đây rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi?"Dạ chưa, tôi đang theo dõi phu nhân ạ."


Cố Thành Kiêu che dấu nội tâm cháy bỏng, cực kì bình tĩnh hỏi: "Tình huống như thế nào?"

Giọng nói kia, liền giống như anh đang cho thuộc hạ theo dõi người bị tình nghi phạm tội vậy.

Lee nói: "Báo cáo thủ trưởng, phu nhân trở lại phòng ngủ sau liền không có trở ra, ký túc xá của nữ sinh, chúng ta không tiện đi vào, cũng không tiện nhìn chằm chằm, cho nên không biết tình huống bên trong."

Không nghe thấy thủ trưởng đáp lời, Lee còn tưởng rằng thủ trưởng đối với việc bọn hắn không theo vào biểu thị không hài lòng, thế là tranh thủ thời gian đề nghị, "Nếu không để tôi đóng vai thành nữ học sinh trà trộn vào đi tìm tòi sự thật?"

"Không cần." Cố Thành Kiêu nói, "Kết thúc công việc đi, mấy người cố gắng nghỉ ngơi."

"Vâng, thủ trưởng." Hạnh phúc tới quá đột nhiên, thế nhưng là, thủ trưởng đây là thế nào rồi?

Leei không dám không nghe theo, ở gần Cố thủ trưởng mấy năm, hắn biết không nên hỏi đừng lắm miệng, chỉ bất quá, nhưng khuôn mặt của cấp trên là thời tiết của họ, thủ trưởng mấy ngày nay sắc mặt không tốt, bọn hắn mỗi ngày mưa to gió lớn.

Cúp điện thoại, Cố Thành Kiêu không có để điện thoại di động xuống, ngón tay cái càng không ngừng ở trên màn ảnh đánh mấy vòng, trong lòng giống như là quấy lấy một cây tơ mỏng, thế nào cũng không thoải mái.

"A Thành, nghe bà nội nói Lâm Thiển đã mất con, vừa vặn, ngươi cũng không cần phụ trách chuyện này nữa, tranh thủ thời gian ly hôn." Mẹ anh nói.

"Lập tức ly hôn, ngay lập tức!" Cha anh nói.

"A Thành, ta nói không lại cha mẹ con ta đi về trước, con hãy chiếu cố thật tốt Thiển nha đầu." Bà nội anh nói.


Nghĩ tới những thứ này, Cố Thành Kiêu rất là đau đầu, qua một quan lại có một quan, anh tất nhiên là không cần để ý đến lời của cha mẹ, nhưng mà tiểu nha đầu kia thật sự là quá vô lý, nếu như để các trưởng bối biết chân tướng sự tình, đừng nói là cha mẹ, liền ngay cả bà nội đều sẽ tức giận, chỉ sợ đến lúc đó, bà nội chính là người thứ nhất muốn đuổi Lâm Thiển đi.

Anh đang suy nghĩ tất cả biện pháp bảo hộ cùng che chở cô, thế nhưng mà cô luôn đối đầu với anh, anh nghĩ, có lẽ là anh thật không thể giải thích với cô được.

Thế là, anh lại một lần nữa bấm điện thoại gọi cho Lee, "Trước bình minh, ta muốn nhìn thấy liên quan hết thảy tư liệu về cô ấy."

Trước kia không tra, là xuất phát từ đối với cô tôn trọng, bây giờ nghĩ lại, cô căn bản không cần phần tôn trọng này.

Trở lại phòng ngủ Lâm Thiển, bạn cùng phòng của cô cũng không quá mức chú ý, bởi vì đây chính là trạng thái bình thường của cô.

Còn những lời đồn đại kia, người không tin cô không cần giải thích, những người tin cô cô cũng không cần phải giải thích, đám bạn cùng phòng ai cũng không đề cập đến điều đó, cô cũng không hỏi lại.

Sau khi tắt đèn khoảng mười phút, bạn cùng phòng của cô Chúc Phạm đột nhiên nói: "Thiển Gia, ra ngoài ăn khuya không?"

Lâm Thiển đã nằm ở trên giường, cô khi dễ nói: "Mày đã mập như thế còn ăn khuya? Mày làm thế nào để đi?!"

Chúc Phạm có một biệt danh gọi là "Heo mũm mĩnh". Đó là một cô gái tròn mũm mĩm, dưới cái nhìn của cô, không có gì quan trọng hơn việc ăn uống trên thế giới này, béo có tính là gì.

Bị Lâm Thiển trêu chọc, cô ta cũng không giận, mỉm cười nói "Tao nhìn thấy mày rầu rĩ không vui mới có lòng tốt rủ mày đi ăn, tao nói cho mày biết, không có chuyện gì một bữa ăn không giải quyết được, nếu có, vậy liền ăn hai bữa."

"Hóa ra mày là có lòng tốt?"

"Cũng không phải."

"Tao cám ơn mày bà cô của tôi ơi... Nhanh tắt đèn đi tao không đi."


"Thế nào kì nha, trước kia coi như tắt đèn đều đi, bây giờ còn chưa tắt đèn đâu."

Lâm Thiển bỗng nhiên nghiêm nghị nói: "Tao muốn làm học sinh tốt mày có ý kiến?"

Chúc Phạm kinh ngạc đến miệng mở to đến nổi có thể nhét vừa một quả banh tennis, đây quả thực so nghe tin tức nói Lâm Thiển bởi vì đánh nhau mà bị thương nằm viện, còn muốn cho cô ngạc nhiên hơn.

Lúc này, một người khác đang xem điện thoại di động Tống Di đột nhiên hô to một tiếng, "Oa, đây cũng quá đẹp trai đi, so phim còn đặc sắc hơn."

"Cái gì vậy?"

"Hôm nay khi thời điểm hoàng hôn phát sinh một tai nạn xe cộ lớn, nghiêm trọng như thế nào các người tự mình tra, chính là trong đó một chiếc xe tự nhiên cháy lớn, chính là có một người đi đường liều mạng từ trong xe cứu ra bốn mạng người."

"Còn có trọng điểm còn có trọng điểm... Trọng điểm là, người đi đường đó cũng là người bị hại trong vụ tai nạn, anh ta hai phút trước vì phòng ngừa chạm đuôi xe trường học mà đụng phải trụ cầu."

"Do khoảng cách hai phút giữa tai nạn xe hơi phía sau và cứu hộ và chữa cháy, toàn bộ quá trình giải cứu người của người đi đường đã được chụp bởi nhiều điện thoại di động, và câu chuyện anh hùng vô danh giải cứu người được ghi lại từ mọi góc độ."

"Oh my god, đây chính là bậc anh dũng, các người nhanh nhìn đi, có mấy đoạn video, hiện tại đám người trên mạng đều đang nhiệt liệt thảo luận."

Nữ sinh luôn luôn đối anh hùng có một loại đặc thù sùng bái, Tống di nói chuyện này, Chúc Phạm, Phan Phan, đương nhiên cũng bao gồm Lâm Thiển, đều lấy điện thoại di động ra tìm kiếm.

Càng nhìn, tâm tình Lâm Thiển liền càng kích động, cùng đám bạn cùng phòng hoa si sùng bái khác biệt, cô là chân chân chính chính nhiệt huyết sôi trào.

Phảng phất trong thân thể mỗi một cái tế bào đều bốc cháy lên, cảm giác nóng hầm hập từ lòng bàn chân nhảy thẳng lên đến đại não.

Đó là ai, đây chính là người hợp pháp ngủ chung với cô chồng của cô a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận