Có trời mới biết anh có bao nhiêu không kịp trở về nhà, thậm chí ở thời điểm cấp trên phát huân chương, tại thời điểm quân nhân vinh quang nhất, trong đầu anh toàn hình ảnh gương mặt đáng yêu và nghịch ngợm của cô.
Có lẽ câu nói kia là sự thật —— trong mắt người tình biến thành Tây Thi.
Mặc cho người khác không coi trọng cô, ghét bỏ cô như thế nào, nói cô xấu, anh chính là cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp, cứ thế với đêm hôm đó mới có thể đối với cô làm việc không nên làm.
Khi đàn ông gặp được người phụ nữ mình thích, phần rung động kia là không tự chủ được, trong tiềm thức liền muốn có được cô, đó là một loại bản năng sinh tồn của nhân loại.
Cố Thành Kiêu để mũ tướng quân trịnh trọng cất tại tủ quần áo cách tầng bên trong, chống tay một cách tự nhiên ôm cô.
Anh một bên mút lấy bờ môi cô, một bên mang theo ghen tuông nói: "Tôi mặc kệ em trước kia thích ai, mau chóng đem hắn từ nơi này dịch chuyển khỏi, " anh tăng thêm lực đạo ấn xuống một cái lồng ngực của cô, "Tôi mới nên là người trong lòng em kìa."
Giọng điệu bá đạo cùng cường thế, đem Lâm Thiển giáo huấn đến ngoan ngoãn.
Lâm Thiển chưa từng có gặp được người đàn ông giống như Cố Thành Kiêu, cố gắng xa lánh anh anh kiên nhẫn dỗ đến người không còn cách nào khác mới thôi, mắng anh làm náo động anh đánh cô một trận, đem người đánh phục tùng mới thôi, anh xưa nay chưa từng nói nhảm nhiều cũng người khác, lại dùng hành động thực tế giải quyết mọi chuyện.
Cô nhìn như là tự do, nhưng kỳ thật đã bị anh dán lên nhãn hiệu "Người phụ nữ của tôi", cô là vật riêng tư của anh, anh không cho phép cô có bất kì dị tâm nào.
Lâm Thiển ở trong tay Cố Thành Kiê không có chút lực chống cự nào, mặc cho anh bóp tròn xoa dẹp.
Cô mặc dù tại Lâm gia cẩn thận chặt chẽ khúm núm, nhưng ở bên ngoài, ở trường học, cô cho tới bây giờ chưa từng để mình phải thua thiệtcô không thể ăn thua thiệt, bạn bè của cô cũng không thể ăn thiệt thòi, dù là người cô phải đối mặt là đàn ông.
Cô xưa nay chưa từng sợ đắc tội với người khác, xưa nay không sợ gặp rắc rối, xưa nay không sợ đem sự tình làm lớn chuyện, cho nên, có thể sử dụng vũ lực giải quyết sự tình cô không bao giờ dùng miệng nói.
Cô thờ phụng chính là nắm đấm của cô, nắm đấm của ai cứng rắn hơn người đó là lão đại.
Dùng bộ dạng Thiển gia này, kỳ thật cũng có rất nhiều người sợ cô.
Một cô gái hai mươi tuổi, khát vọng nhất chính là tình yêu, cô cũng từng lén nghĩ tới kiểu người mình thích.
Cô thích người, nhất định phải có huyết tính, nhất định phải có đảm đương, nhất định phải là người đàn ông thực thụ.
Nhưng đại đa số biết danh hào "Thiển gia ta" của cô khiến người khác đều không dám trêu chọc cô, chỉ có giống Uông Dương như thế chân chính có bối cảnh có quyền thế lại có tiền "Cao cấp lưu manh", mới dám chọc giận cô.
Không dám chọc cô người cô chướng mắt, dám chọc cô "Cao cấp lưu manh" cô càng chướng mắt.
Cố Thành Kiêu tựa như từ trên trời giáng xuống thiên thần, nắm đấm của anh so với cô cứng rắn hơn, tính tình của anh so với cô cứng rắn hơn, thủ đoạn của anh càng là so với cô cứng rắn hơn nhiều, cô không phục đều không được.
Thật lâu không chiếm được đáp lại, Cố Thành Kiêu giống như là phát giận, đột nhiên đưa hai tay cô cài lại ở trên lưng, dễ như trở bàn tay mà đưa cô dọc theo cửa tủ nhấc lên.
Lâm Thiển lớn tiếng kinh hô, tim đột nhiên đập nhanh hơn, bất quá, cô mặc dù hai chân ở trên không, nhưng cô không có chút nào sợ hãi, bởi vì cô biết Cố Thành Kiêu sẽ không khiến mình ngã.
Có anh chống đỡ, cô ngược lại cảm thấy rất an tâm.
"Không nghe thấy lời tôi?" Anh hỏi ngược lại.
"Nghe được" Lâm Thiển nhìn anh, trong ánh mắt mang theo một tia hoảng sợ, cũng mang theo một tia nhỏ nhảy cẫng, "Tôi biết rõ thân phận của mình, tuyệt đối sẽ không hai lòng."
Cố Thành Kiêu cũng nhìn cô, bờ môi hơi sưng, mắt hạnh thanh tịnh, mấy sợi tóc kia che lại lông mày xốc xếch tóc ngắn, nghịch ngợm đến vừa đúng, cô đẹp không phải xinh đẹp giống con gái, mà là mang theo khí thế của đàn ông mà đẹp, Cố Thành Kiêu liền thích loại khí khái hào hùng đẹp này, không dáng vẻ kệch cỡm, chân thực, anh tuấn, hào sảng đẹp.
Anh không có đưa cô buông ra, mà là đưa cô giơ lên cùng mình đủ cao, rồi mới lại là một trận trời đất quay cuồng hôn.
Người đàn ông thập phần này bá đạo cùng cường thế, triệt triệt để để đem Lâm Thiển tính toán trong nội tâm cho ủi phục tòng.
Đợi đến khi bị anh hôn trằn trọc ép đến trên giường, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, kinh hô một tiếng, "Má ơi, lão tử khi nào thì thể chất tôi trở nên như thế này rồi?"
Cố Thành Kiêu đập khuôn mặt nhỏ của cô, "em chính là một cô gái, cả ngày đem 『 lão tử 』 treo ở bên miệng giống cái gì nói?!"
"Thuận miệng nha."
"Xem ra, là thời điểm xuất ra đồ thật, để em biết đến cùng ai mới là chân chính 『 lão tử 』."
Ở địa bàn của mình, Cố Thành Kiêu phát rồ cũng chẳng sao, ngay cả một tay cởi thắt lưng tư thế đều có thể xưng tinh chuẩn, "Đát" một tiếng, giây phút giải quyết.
Lâm Thiển muốn nhắc nhở anh kéo màn cửa, dù sao ban ngày ban mặt cô rất thẹn thùng có được hay không, cũng không có đợi cô mở miệng anh liền ngăn chặn miệng của cô, thẳng đến cảm giác trên thân lạnh sưu sưu cô cũng không tìm được cơ hội nói chuyện.
Lâm Thiển trần trùng trục tiểu thân bản tại hạ, Cố Thành Kiêu lại chỉ là đem dây lưng cùng súng lục để xuống dưới, vẫn như cũ quần áo hoàn hảo.
Hôn nồng nhiệt chậm rãi hướng xuống, Lâm Thiển miệng cuối cùng thu được tự do, cô nhỏ giọng phàn nàn nói: "Anh thế nào không cởi quần áo? Không công bằng!"
Cố Thành Kiêu dừng lại, mỉm cười nói, "Xem ra, phu nhân so với vi phu còn vội vàng hơn."
"..." Có sao, anh từ nơi nào nhìn ra?
Cố Thành Kiêu một tay chống lên thân thể, một tay bắt đầu cởi áo.
Thế nhưng mà, khi anh vừa vặn cởi viên cúc áo thứ hai, trên người điện thoại đột nhiên vang lên, tiếng chuông cùng với chấn động cùng đi, để anh lập tức cứng đờ.
Chuông điện thoại này là của bộ đội anh đặc biệt thiết lập, điện thoại của quân đội, hơn nữa còn là lúc này, hơn phân nửa chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Anh không dám trì hoãn, miệng "Xuỵt" một chút ám chỉ Lâm Thiển đừng lên tiếng, anh duy trì tư thế "Ở trên", nhận nghe điện thoại.
"Sao?"
Cố Thành Kiêu an tĩnh nghe thanh âm trong điện thoại, sắc mặt anh thâm trầm, biểu lộ nghiêm túc, nghe xong về sau lưu loát trả lời một câu, "Lập tức thông báo khẩn cấp họp."
Theo sau lời nói anh cúp điện thoại, anh nhanh chóng từ trên thân Lâm Thiển xuống tới, nhặt lên dây lưng nhanh chóng thắt ở trên lưng, còn quen thuộc tính sờ lên súng lục.
"Anh đi đâu?" Lâm Thiển mông lung, chuyện đại sự gì có thể so sánh với chuyện lớn đanglàm chứ? Cái tình huống gì có thể so sánh tình huống trước mắt gấp?
Cố Thành Kiêu đã khôi phục tỉnh táo, gương mặt poker băng lãnh lại xuất hiện, bình tĩnh đến giống như vừa rồi cái gì sự tình cũng chưa từng xảy ra, anh quay lại phòng giữ quần áo cầm lên nón lính, vừa đeo lên bên cạnh đi tới cửa, "Quân đội có việc gấp, tôi nhất định phải lập tức đi tới một chuyến."
"A? Vậy anh thời điểm nào trở về?"
"Không biết."
"..." Lâm Thiển trần trùng trục trên thân lạnh sưu sưu, vạn vạn không nghĩ tới lúc này anh sẽ ném bỏ cô, "Này, Cố Thành Kiêu, anh thời khắc mấu chốt rơi cái gì dây xích a?!"
Đang chuẩn bị mở cửa Cố Thành Kiêu dừng bước lại, quay đầu bất đắc dĩ nhìn cô một cái, anh cũng rất không muốn bỏ, anh cũng rất khó khăn, nhưng anh chỉ có thể xin lỗi nói: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở lại."
"..."
Mở cửa, đóng cửa, Cố Thành Kiêu vô cùng lo lắng đi, đi,...
Lâm Thiển đơn giản say, miệng còn tê tê, cổ còn ẩm ướt, ngực còn sền sệt, Cố Thành Kiêu vậy mà liền như thế bỏ mặc cô.
Đều như vậy, anh đều có thể buông cô ra, là thật có việc, hay là... Thân thể có bệnh ẩn?
Một mình nằm ở trên giường, Lâm Thiển không thể không nghĩ như vậy.
Để ủng hộ cho editor mọi người hãy like nhẹ một cái nha!
Cám ơn mọi người đã ghé đọc!