Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Cuộc điều tra về chuyện đêm đó của Cố Thành Kiêu, mà người bất động thanh sắc làm chuyện đó với anh chính là đứa em trai của mình.

Đêm hôm đó có sai sót ngẫu nhiên, Cố Nam Hách trở thành người hiềm nghi số một của anh. Rốt cuộc, dám bỏ thuốc vào rượu của anh, cũng không phải không có khả năng, đem một người phụ nữ vô phòng của mình.

Có lẽ, trong lúc mang lên phòng đã xảy ra sai sót, liền đánh tráo rồi.

Thế nhưng mà lấy tiêu chuẩn suy đoán chuyên nghiệp của anh, loại tình tiết máu chó này có khả năng vô cùng thấp.

Vì vậy, anh quyết định hỏi trực tiếp Cố Nam Hách.

Đó là một câu lạc bộ suối nước nóng cách xa thành phố nhộn nhịp. Nó được bao quanh bởi những ngọn núi và dòng sông, bốn mùa như mùa xuân, chim hót hoa nở, có phòng nước nóng riêng biệt, có thể giải trí. Vào mùa này khi nhiệt độ giảm nhưng không có máy sưởi ấm, nhiều người sẽ đến đây để nghỉ lễ.

Ví dụ như người biết hưởng thụ nhất Cố Nam Hách, cuối tuần này, hắn bao toàn bộ câu lạc bộ suối nước nóng, hơn nữa mời phần đông bạn bè tới đây chơi.

Cố Thành Kiều và Cố Đông Quân cũng nằm trong danh sách mời tới.

Cố Nam Hách vốn là vô cùng hiếu kỳ về Lâm Thiển, hẹn nhiều lần, nhị cađều không đáp ứng, lúc này nhị ca cuối cùng nhả ra rồi, vì vậy hắn đặc biệt tìm đến người anh hai của mình, cùng đi nhìn xem người khiến ba mẹ đau đầu "Vợ của nhị ca".


Vừa xuống xe, Lâm Thiển nhảy lên phía trước Cố Thành Kiêu, nhìn cái bảng ghi mấy chữ dễ làm người khác chú ý "Câu lạc bộ suối nước nóng", có chút vô lực chống đỡ, "Này, người lãnh đạo, ý anh là gì vậy? Biết rõ bây giờ tôi không thể đi suối nước nóng, anh cố ý dẫn tôi đến đây muốn gây chuyện với tôi sao?"

"Nơi đây không chỉ có suối nước nóng, khẳng định có thứ khiến em mê đấy." Cố Thành Kiêu vậy mà tự nhiên dắt tay của cô "Có lạnh không?" Anh tựa như một người cha uy nghiêm, làm sao cũng thấy con gái mình mặc ít.

Có một loại lạnh, đó là ba ba cảm thấy bạn lạnh.

Lâm Thiển không trả lời của anh, nhìn trái nhìn nhìn phải, ánh mắt cũng không đủ nhìn, cầm lấy tay của anh bên cạnh hỏi: "Này này, bên kia là suối nước nóng ngoài trời sao? Tháng chạp tuyết rơi lại dẫn tôi tới được không? Bên ngoài có tuyết rơi, chúng ta vừa ngâm suối nước nóng vừa ăn lẩu, thật là có bao nhiêu thoải mái?"

Theo lời nhắc nhở của cô, Cố Thành Liêu nhớ tới mỗi năm tháng nào tại băng thiên tuyết địa núi Đại Hưng An cùng các bằng hữu cùng một chỗ vừa ngâm suối nước nóng vừa ăn thịt nướng, xác thực rất thoải mái đấy, anh xoa bóp bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, nói: "Tốt, nếu như tôi không có thời gian, em có thể đến đây, mang theo một vài bạn của em nữa."

"Ha ha ha, tốt tốt."

Cả hai người vẫn chưa bước vào cổng, Cố Nam Hách cũng đã trông mòn con mắt mà chạy tới cửa nghênh đón rồi.

"Này, cô bé, " Cố Nam Hách trực tiếp bước qua Cố Thành Kiêu, ánh mắt thẳng chằm chằm chằm chằm mà đã rơi vào trên người Lâm Thiển, "Tôi là Cố Nam Hách, là em của anh hai và anh ba."

Lâm Thiển bối rối hai giây, rất nhanh kịp phản ứng, hơn nữa miệng so với đầu óc phản ứng đến nhanh hơn, "Xin chào, ta là 007, đó là 007 ở phía trước 008."


Cố Thành Kiêu trực tiếp bật cười, Cố Nam Hách biểu lộ thập phần khôi hài, mà ở một bên cúi đầu nhìn điện thoại Cố Đông Quân, cũng vì vậy mà xoay đầu lại.

Lâm Thiển không lộ e sợ, cũng không không được tự nhiên, chính là rất ngoài ý muốn đấy, trước người có ánh mắt lạ lẫm quái dị này giống Cố Thành Kiêu 5 hay 6 phần, coi như là không phải là anh em ruột, cũng nhất định là anh em có liên hệ máu mủ, hơn nữa hắn cũng họ Cố.

Cố Nam Hách ho nhẹ hai tiếng, thu hồi bộ dáng không bị trói buộc tươi cười, lễ phép mà lại trịnh trọng gật gật đầu, "Tôi Cố Nam Hách, anh ta Cố Đông Quân, chúng ta là ba anh em ruột, lão đại, lão nhị, lão tam, người khỏe, chị dâu."

Lâm Thiển nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy một người phong độ nho nhã như thư sinh đang chạy bộ, hắn cũng cùng Cố Thành Kiêu cũng có vài phần giống nhau, nhưng khí chất không có bá đạo như vậy, lộ ra càng thêm trầm ổn một ít.

Lâm Thiển yên lặng cảm thán, Cố Gia thật sự là gia tộc được Thượng Đế thiên vị a, ba anh em ruột đều có hình dạng áo mũ chỉnh tề, lão đại trầm ổn, lão nhị cao quý, lão tam lịch lãm, mỗi người mỗi vẻ, chỉ nhìn một cách đơn thuần một cái đều là vẻ vang nhìn chăm chú, ba người đứng chung một chỗ, vậy đơn giản chính là chói mắt và chói mắt.

Bị ba cỗ Đại Phật này vây quanh, cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt ghen ghét của những người phục vụ

"Anh của tôi, em của tôi, " Cố Thành Kiêu rất trịnh trọng mà vì bọn họ giới thiệu, "Vợ tôi, Lâm Thiển."

Vợ?!


Xưng hô kiểu này lại để cho Lâm Thiển một hồi khẩn trương, chủ yếu khẳng định là vui sướng, cũng có đối với xưng hô thế này không thích ứng cùng không quen, cô mơ hồ cười cười, nhu thuận gật đầu, "Anh tốt, chú ba tốt."

Cố Đông Quân lịch sự đầu, "Cô khỏe." Trước mắt xem ra, cô gái nhỏ này rất thú vị.

Người nghịch ngợm như Cố Nam Hách cũng không dễ nói chuyện như thế, trực tiếp trêu chọc lên hai người, "Chị dâu nhỏ, em đã sớm đối ngưỡng mộ đại danh của chị đã lâu, không khoa trương nói, em hầu như cách ba ngày sẽ phải nhận hai cuộc điện thoại của mẹ nhắc tới chị, hôm nay cuối cùng bị em thấy người thật rồi, không dễ dàng gì nha."

Lâm Thiển lộ ra vẻ lúng túng nhưng không mất lễ phép mỉm cười, bà ấy nhắc tới cô thì có thể có chuyện tốt sao, cô ngay thẳng hỏi: "Cái kia chú ba có ý định chia rẽ toi với nhị ca của chú sao?"

"..." Cố Nam Hách đã ngoài ý muốn vừa vui mừng, vội vàng cho thấy lập trường, "Chị dâu nhỏ chị yên tâm, anh em tụi em đều là một đầu đấy, bằng không nhị ca cũng sẽ không mang chị cho tụi em gặp đúng không? Chị dâu nhỏ, nhị ca xem trọng chị, liền mua cho chị một phòng quần áo, tâm ta đều có điểm đau", hắn nói dối ánh mắt dều không chớp mắt.

Lâm Thiển quay đầu nhìn Cố Thành Kiêu, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, hừ, thực giả bộ.

Cô nhịn không được nghĩ mấy chuyện xấu, lấy cùi chỏ khẽ đẩy anh một cái, mím môi giương lên đắc ý cười ngọt ngào, "Anh thích em nhiều lắm, nên không rời xa em đúng không?"

Cố Thành Kiêu: "..." Anh em của ta trước mặt, có thể hay không lưu lại cho ta chút mặt mũi?

Cố Nam Hách "Phốc xuy" cười cười, người nhìn luôn luôn nghiêm túc Cố Đông Quân đều giật ra khóe miệng, nhưng hắn rất nhanh thu lại tâm tình.

"Ha ha ha ha, nhị ca, em hiện tại có chút hiểu anh rồi, chị dâu nhỏ quá thú vị, đi đi đi, đi vào ngồi xuống rồi nói sau."


Bọn hắn vừa quay người lại, trước mặt liền thấy một người quen, trong năm người ngoại trừ Lâm Thiển, còn lại bốn người đều là sững sờ.

Trịnh Tử Kỳ tại đây sao không hề bố trí phòng vệ mà xuất hiện ở nơi đây, mái tóc dài cao quý, trang điểm tinh xảo, mặc một bộ váy dài bằng nhung màu xanh ngọc, có đai đeo, cổ áo hình chữ V, gợi cảm nhưng rất đoan trang, xinh đẹp đến rất mê hoặc.

Đây là một đại mỹ nữ, đây ấn tượng đầu tiên của Lâm Thiển đối với Trịnh Tử Kỳ.

Mà ánh mắt của Trịnh Tử Kỳ cũng không có giống như người khác giống nhau lưu lại tại ba người đẹp trai kia, cô ta là thẳng tắp mà nhìn Lâm Thiển.

Đây là ánh mắt khiến người khác nghẹt thở, lại để cho Lâm Thiển không hiểu mà phía sau mát lạnh.

Cố Nam Hách: "Trịnh tiểu thư, cô tại sao lại ở nơi này?" Hắn bao toàn bộ câu lạc bộ, người ở chỗ này đều là hắn mời đấy, có thể hắn cũng không có mời Trịnh Tử Kỳ.

Trịnh Tử Kỳ lạnh ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như trước đánh giá Lâm Thiển, cười cười nói: "Sao vậy, Tổng giám đốc Cố muốn so đo việc tôi không mời mà tới sao?"

Không cùng đàn bà so đo là chí lý của Cố Nam Hách, hắn lắc đầu nói: "Cái kia thật không có, tôi thích náo nhiệt, bạn bè càng nhiều càng tốt, hãy đi cùng với nhau."

Trịnh Tử Kỳ ánh mắt lại chuyển hướng Cố Thành Kiêu, ôn hoà mà cười nói, "Cố thủ trưởng, khó được ngày trống để anh đi chơi nhỉ?"

Cố Thành Kiêu mặt lạnh lùng, thoáng gật đầu một cái, liền kéo tay Lâm Thiển đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận