Bộ son môi này là bộ phiên bản giới hạn trong ngày Giáng sinh, một bộ tám thỏi, tất cả màu sắc đều là màu đang được ưa chuộng nhất hiện nay, thương hiệu này được gọi là thương hiệu vàng dành cho các tiểu thư nhà giàu, một số màu trong này đều đã hết hàng.
Lâm Du là một người vừa nhìn thấy mỹ phẩm thì biến thành người não tàn, vừa nhìn thấy bộ son môi tinh xảo này hai mắt đã sáng rực, một câu cũng là Hoa thúc thúc, làm cho quan hệ thân thiết hơn.
Nhưng Lâm Thiển lại làm không được, cô không thể đối với Hoa Thiên Minh chú và mợ lộ ra một chút xíu dáng vẻ tươi cười, thứ nhất cô thấy việc này vô nghĩa, thứ hai, với lại cô đối với Hoa Thiên Minh người này cảm thấy đặc biệt vô cùng ác cảm.
"Cảm ơn, tôi không cần."
Lâm Du liếc nhìn Lâm Thiển như kẻ ngốc, trong lòng thầm mắng, mày thật ngốc nha, mày không thích có thể cho tao mà!!!
Hoa Thiên Minh không hề lo lắng cũng không tức giận, cầm bộ son môi nhét vào trong tay của Lâm Thiển, thậm chí còn muốn chạm vào tay của cô, "Tiểu Thiển, đây là tâm ý của Hoa thúc thúc, con nếu là không thích, Hoa thúc thúc sẽ mua cho con thứ con thích."
Lâm Thiển lùi về sau một bước, ánh mắt chán ghét và ghê tởm, giống như Hoa Thiên là một con chó hoang mắc bệnh dịch, cô tức giận nói rằng: "Tôi không lạ gì vật của ông."
"..." Hoa Thiên Minh có chút xấu hổ, nhưng vẫn là lòng tràn đầy nhiệt tình nhìn cô, khóe miệng không cầm được ý cười, nha đầu điêu ngoa này, tính tình khá nóng nảy, trái ớt nhỏ của tôi, thúc thúc vô cùng thích con.
Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc tự nhiên cũng hiểu rõ ràng suy nghĩ của Hoa Thiên, tiền đã thanh toán, người chính là của hắn.
Thế nhưng, hôm nay là kế hoạch có sự thay đổi, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Cố Thành Kiêu nha, Lâm Bồi nhanh tiến lên bắt chuyện, "Hoa ca, tiểu đệ đây có chuyện cần nói với anh, tiểu Du, tiểu Thiển, các con đi chỗ khác chơi đi."
Lâm Thiển cảm thấy may mắn, quay lưng bỏ đi, sớm biết rằng sẽ đụng phải người này, đánh chết cô cũng không tới đây.
"Hoa thúc thúc, để con cầm giúp cô ấy, " Lâm Du nhanh chóng cầm bộ son môi nhanh chóng đi chỗ khác, "Thiển gia, chờ tao một chút..."
Hoa Thiên Minh ánh mắt lưu luyến không rời nhìn Lâm Thiển, hắn nói: "Lâm lão đệ, anh nói với chú em cái này, hôm nay mục đích anh tới đây là vì chuyện của tiểu Thiển, không phải chuyện thương lượng lúc đầu đều tốt sao?!"
Điều đáng sợ là đây, một bên là người bảo hắn nói, một bên lại để cho hắn bảo mật, Lâm Bồi mặt đầy nếp nhăn, "Hoa ca, em nghĩ tiểu Thiển cũng có chủ ý của mình, em còn chưa ép buộc con bé được?"
Hoa Thiên Minh vừa nghe, sắc mặt ông ta trầm xuống, "Lâm lão đệ, lời này của đệ là ý gì? Lúc đầu đệ không phải nói như vậy, hiện tại vừa có tiền, công ty vừa qua khủng hoảng, em đã nghĩ quỵt nợ?"
"Không không không, tuyệt đối không phải như vậy, Hoa ca, em cũng có nổi khổ trong lòng..."
Người khéo léo như Chu Mạn Ngọc lúc này cũng choáng váng, bà ta còn nhớ rõ ngày đó Lâm Thiển lúc trở lại ánh mắt hung tợn nhìn bọn họ, trên người cô và trên mặt cũng đều có thương tích, nếu như nói đêm hôm đó cô không phải là bị Hoa Thiên Minh làm chuyện đó, như vậy là bị ai làm?
Chu Mạn Ngọc thực sự không dám nghĩ, Hoa Thiên Minh không dễ chọc, Cố Thành Kiêu càng không dễ hạ, hơn nữa Cố lão người tham mưu đã ra nghiêm lệnh để cho bọn họ bảo mật, bằng không sẽ giết chết không tha.
Giết không tha, dù bà ta có lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám cùng Cố gia đối chọi.
Từ khi chuyện của Lâm Thiển phát sinh tới nay, bà ta là ăn không ngon ngủ không yên, cả người tinh thần đều không bằng lúc trước, giống như đầu của mình lúc nào cũng có thể rơi được.
Đối mặt với ánh mắt cầu cứu của chồng, bà ta cũng bất lực.
Vào thời điểm Hoa Thiên Minh gây sự, Lâm Tiêu từ trên lầu hai đi xuống, nói: "Ba, mẹ, Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu quan hệ của hai người họ đã sớm công khai rồi."
Chu Mạn Ngọc lạnh sống lưng cả người âm trầm, công khai, nói cách khác, Cố gia sẽ không trả lại hàng, Lâm Thiển đã trở thành con dâu của Cố gia.
"Ai..." Chu Mạn Ngọc hai chân tê liệt ngã xuống sô pha, xong thật sự đã gặp báo ứng.
Hoa Thiên Minh cũng sửng sốt hơn nữa ngày, hắn nhiều lần tự hỏi mình về câu nói của Lâm Tiêu, ánh mắt có loại biến hóa rất nhỏ, "Cố Thành Kiêu? Thủ trưởng nước ta con trai của Cố gia sao?"
Lâm Tiêu: "Đúng vậy, tôi nghĩ đại khái là bởi vì Lâm Thiển muốn che giấu Cố Thành Kiêu chuyện này, sở dĩ chưa từng cần ai theo đuổi, dù sao cũng rất hổ thẹn."
Lâm Bồi có chút luống cuống, "Láo xược, tại sao con biết chuyện này...?"
"Cha không cần biết tại sao con lại biết chuyện này, " Lâm Tiêu khinh bỉ nhìn thoáng qua cha mẹ mình, châm chọc nói, "Không muốn người khác biết thì đừng có làm, làm cũng đừng lưu lại nhược điểm, các người tự cầu khẩn rằng Cố Thành Kiêu vĩnh viễn cũng không biết chuyện này!"
Chu Mạn Ngọc mắt đã tuyệt vọng, Lâm Bồi cũng giống như gà chọi bị thất bại, bọn họ đều là người từng trải, thử hỏi có người đàn ông nào có thể chịu được sự sỉ nhục này?!
Lâm Thiển sau khi thăm ông nội xong chuẩn bị đi về, Hoa Thiên minh đã đi rồi, chú mợ và chị họ đều đang ngồi trong phòng khách.
"Tiểu Thiển, " Chu Mạn Ngọc vừa thấy cô đi ra, vẻ mặt tươi cười nghênh đón, so với con gái ruột còn muốn thân thiết hơn, "Tiểu Thiển, khó có được dịp con trở về, không bằng ở lại ăn cơm chiều với chúng ta."
Lâm Thiển vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Không được, Cố Thành Kiêu không cho phép tôi ăn ở bên ngoài."
Một câu nói trực tiếp khiến tất cả mọi người ngậm miệng.
Sau khi Lâm Thiển rời đi, Chu Mạn Ngọc nhỏ giọng căn dặn Lâm Du, "Tiểu Du, con với tiểu Thiển có quan hệ tốt, sau này nói giúp cha mẹ vài câu tốt trước mặt con bé nghe chưa?!"
Lâm Du cái gì cũng không biết, chỉ cho rằng là vì trước đây mẹ cô đối xử không tốt với Lâm Thiển nên giờ hối hận, cô ta cười cười nói: "Mẹ, người yên tâm, cô ấy không phải là người keo kiệt."
Lâm Tiêu nhướn nhướn lông mày, khinh thường hỏi ngược lại: "Chỉ cô ta? Một đứa không cha không mẹ thì có thể làm được gì?"
Lâm Du: "Nói chung danh phận lớn hơn chị, chị mang giày cao gót của em có thể tức giận một tháng, nhưng em mỗi ngày cùng cậu ấy chửi nhau cũng không có tức giận."
Lâm Tiêu: "..." Thực sự là một đứa ngu xuẩn cái gì cũng không biết.
Từ Lâm gia đi ra, Lâm Thiển tâm tình không tệ, nếu như không phải gặp Hoa Thiên minh cái người độc ác kia, tâm tình của cô sẽ càng tốt hơn nhiều.
Người hiền lành không có nhiều thù hận, kỳ thực kể từ khi biết đêm hôm đó người đàn ông đó là Cố Thành Kiêu, cô cũng đã không hận chú và mợ của mình nữa, không có sự ích kỷ độc ác của họ, sẽ không có ncô và Cố Thành Kiêu ngẫu nhiên nên duyên.
Ngẫm lại chuyện sinh tử ngay trước mắt, sau đó tự hỏi bản thân mình, cô nghĩ rằng cô đã rất may mắn.
Sắc trời dần tối, trạm xe lửa đang trong thời gian đông nghẹt, sân ga và toàn bộ lối đi đầy ắp người đứng đợi.
Lâm Thiển chen ở trong đám người, đám đông đang chen chúc di chuyển lên phía trước, phương hướng đều có chút không nhận ra.
"Chớ đẩy, chớ đẩy, tôi đi phía bên trái, nhường một chút, làm phiền mọi người nhường tôi một chút."
Mọi người thấy Lâm Thiển chỉ đi về hướng bên trái, nhưng đám đang bao vây cô cố chấp đi về phía bên phải, Lâm Thiển cuối cùng ý thức được chuyện khác thường——lúc này cô bị bao vây bởi một nhóm những người đàn ông cao lớn, bọn họ làm thành một vòng tròn chỗ cô đang đi.
"Đại ca, nhường cho tôi qua một chút được không? Tôi muốn đi đến đó." Lâm Thiển trực tiếp đẩy cánh tay bọn họ ra, nỗ lực từ trong bọn họ làm khe hở chen ra ngoài.
Thế nhưng, phía sau một người đàn ông dùng khăn có tẩm thuốc mê bụm chặt miệng cô lại, cô đang muốn hét to, há miệng, một mùi cay ngay mũi đập vào mặt, chui thẳng vào miệng và mũi của cô.
Chu vi ở đây rất đông người, chen chúc nhau đi, nơi thành đoàn, gần nhau cũng không biết người kế bên xảy ra chuyện gì, chớ nói chi là người đứng ở đằng xa, Lâm Thiển cứ như vậy bị một đám người đàn ông "Thủ hộ" mang vào trong thang máy.