Editor: YuuChủ quan mà nói, Lục Ương cho rằng mình không nên nghĩ theo hướng Tư Tần sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Cho nên anh ta cũng không hiểu vì sao mình lại thở phào nhẹ nhõm khi sáng hôm sau, Tư Tần có mặt đúng giờ ở sân bay.
Lục Ương có thể nhìn thấy Tư Tần rõ ràng khi cô vừa xuất hiện ở cửa sân bay.
Cô mặc một chiếc váy mỏng màu trắng trơn, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, bên dưới là một đôi xăng đan cao gót cài một nút rất thoải mái.
Trên đầu tùy tiện búi thành một búi nhỏ, gương mặt mộc tươi tươi đẹp động lòng người.
Cô nhìn xung quanh một vòng rồi lấy điện thoại ra, Lục Ương liền bước nhanh tới chỗ cô khi cô đang gọi điện.
Tư Tần sửng sốt trước bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt, khi nhìn thấy rõ người trước mặt, cô liền cất điện thoại đi.
“Tần Tần, em đến rồi.”
“Vâng.”
Lục Ương mỉm cười, vươn tay ra nắm lấy tay cô.
Tư Tần để mặc anh ta nắm tay cô dẫn tới một nhóm người cách đó không xa.
“Này, Lục Ương, bạn gái còn tới tiễn cậu nữa.” Một nam giáo viên trẻ tuổi đang nhìn anh ta bằng ánh mắt ái muội, trêu chọc anh ta.
Lục Ương không giấu giếm sự vui sướng, anh ta vươn cánh tay dài ra ôm lấy bả vai Tư Tần: “Đúng vậy, dù sao cũng phải tách ra hai tuần mà, mỗi một giây phút đều quý giá.”
Sau đó, Lục Ương giới thiệu Tư Tần với mấy người trong nhóm.
Tư Tần vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự và dịu dàng chào hỏi từng người.
Trong lúc ánh mắt cô lướt qua vị tiến sĩ đi cùng với hai học sinh bên cạnh, ánh mắt cô cũng không dừng lại, như thể cô ta không gì những người khác.
Bàn tay đặt trên vali của La Thư đã siết chặt đến trắng bệch.
Tuy rằng trên mặt lộ ra nụ cười trêu chọc đôi tình nhân trẻ trước mặt giống như mọi người, nhưng hầu như ánh mắt đều không nhịn được mà dừng lại trên mặt Tư Tần cùng bàn tay đang đặt trên vai cô.
Những người khác nhanh chóng nói đi kiểm tra an ninh trước, để lại Lục Ương và Tư Tần.
La Thư cũng không tự chủ được cái đầu của mình, cô ta còn quay đầu liếc nhìn vài lần, nhưng ánh mắt của Tư Tần vẫn không đặt trên người cô ta.
Lục Ương nắm lấy tay Tư Tần, nhỏ giọng nói: “Anh hiếm khi đi công tác lâu như vậy, em có thấy nhớ anh không?”
Tư Tần nhìn anh ta nhưng không trả lời lại, biểu cảm giống như đang suy nghĩ gì đó.
Lục Ương nhìn thấy liền cho rằng cô đang buồn, trong lòng cũng rất bất lực, cũng không kiên quyết muốn nhận được đáp án của cô.
Thay vào đó, anh ta lại đưa tay lên vuốt ve đôi mắt hơi sưng của cô: “Mắt làm sao vậy? Xuất hiện bốn nếp gấp rồi này, tối qua ngủ không ngon sao?”
Đúng là đêm qua cô ngủ không ngon thật, nói chính xác là cô mất ngủ mới đúng.
Cô dường như mơ thấy Lục Ương khi còn học đại học, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tựa vào cái bàn trên giảng đường mỉm cười nhìn cô.
Giọng nói của anh ta giống như một âm thanh huyền diệu, khiến cô có hơi đau đầu.
—— Tư Tần, bài giảng của giáo viên lớp em rất thú vị.
Tại sao anh lại học Vật Lý chứ? Anh nên học cùng chuyên ngành với em mới phải.
—— Tư Tần, anh nghe nói khi còn học cấp ba, em đã tham gia cuộc thi Vật Lý, chúng ta thật sự có duyên đó.
Vậy tại sao bây giờ em lại học khoa Xã Hội chứ?
—— Tư Tần, sáng nay thiếu chút nữa thì anh ngủ quên, bây giờ vẫn còn rất buồn ngủ.
—— Tư Tần, ba anh lại mắng anh rồi, ông ấy nói rằng dự án của anh chậm tiến độ, khó mà đạt được kết quả.
—— Tư Tần, gần đây em có xem bộ phim nổi tiếng đó không? Em có muốn chúng ta đi xem cùng nhau không?
—— Tư Tần, Tư Tần, chúng ta cùng nhau đi ăn tối đi.
……
—— Tần Tần, em không được nói chuyện với lớp trưởng lớp em.
Tên đó thật phiền phức, chẳng lẽ không biết em có bạn trai rồi sao.
—— Tần Tần, thì ra em không ăn được củ mài.
Vậy về sau anh cũng không ăn nữa.
—— Tần Tần, có phải em đã cho anh ăn bùa mê gì đó rồi đúng không? Anh không làm cách nào có thể rời xa em được.
—— Tần Tần, mẹ anh nói muốn gặp em.
Em về nhà với anh được không?
—— Tần Tần…
—— Tần Tần…
……
Tư Tần từ trong cơn mồ hôi lạnh mà tỉnh lại, mở mắt nhìn trần nhà tối om.
Cô phải mất 10 phút mới có thể bình ổn lại nhịp đập con tim mình.
Lấy điện thoại ra xem thì thấy đã là 3 giờ sáng.
Sau đó, cô cũng không thể chìm vào giấc ngủ nữa, chỉ mở to mắt nhìn thẳng cho đến khi ánh sáng nhạt xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào mặt cô.
Tư Tần bình tĩnh kéo tay Lục Ương xuống, mỉm cười: “Em ngủ không ngon lắm.”
Lục Ương trở tay nắm chặt lấy tay cô: “Vẫn là anh không tốt, muốn em phải dậy sớm như vậy để tới tiễn anh.
Cũng may hôm nay là cuối tuần, em về nhà nhớ ngủ một giấc nhé.”
Tư Tần gật đầu.
Trong một khoảnh khắc không biết phải nói gì, Lục Ương siết chặt tay cô, nghiêm túc nhìn cô thật kỹ.
Cuối cùng, trong đám đông có vô số người cũng sắp phải chia xa, anh ta hơi cúi người xuống, hôn lên môi cô.
Lúc anh ta tiến lại gần, Tư Tần liền hiểu anh ta muốn làm gì.
Cô cũng không né tránh, chỉ nhắm mắt lại khi anh ta ôm lấy cô.
Hơi thở quen thuộc ập đến, một lúc sau, một sự ướt át không thể nhận ra xuất hiện nơi khóe mắt cô.
Lục Ương hôn một hồi lâu, như thể bên cạnh không có người.
Anh ta hôn triền miên, như thể đã dùng tất cả sức lực của mình.
Anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại không thể kìm chế được sự nóng vội như vậy.
Nhưng dường như có một giọng nói luôn nói với anh ta rằng, dùng sức một chút, lại dùng sức một chút, nếu không làm anh ta sẽ mất đi một thứ gì đó.
Trái tim anh ta dường như có chút hoảng loạn.
Tư Tần ôm lấy lưng của Lục Ương, hốc mắt và mũi đột nhiên cũng thấy cay cay, chỉ chốc lát sau liền không kìm được những giọt nước mắt đang chảy xuống.
Nước mắt của cô giống như những hạt chân trâu rơi xuống, nhanh chóng bị Lục Ương phát hiện ra.
Lục Ương lập tức dừng động tác lại, kéo dãn khoảng cách của hai người, có chút thất thần khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng đẫm nước của Tư Tần: “Sao vậy? Sao lại khóc?”
Từng sợi dây thần kinh trong đầu Tư Tần như đứt phựt một cái, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cố nén khóc nhưng vẫn liên tục thút thít, nước mắt dường như cũng đã làm mờ tầm nhìn của cô, khiến Lục Ương muốn lau cũng không thể lau sạch được.
“Tần Tần, anh sẽ sớm trở về thôi.
Anh nhất định sẽ hoàn thành sớm để trở về với em, được không?” Lục Ương lau nước mắt cho cô, nhưng cô vẫn khóc quá dữ dội, nước mắt vừa lau đi lại rơi xuống.
Anh ta liền trực tiếp ôm lấy bả vai Tư Tần, vuốt ve cái gáy của cô, trái tim đau nhói: “Đừng khóc mà…”
Cho đến khi thời gian không thể trì hoãn thêm nữa, cần phải đi kiểm tra an ninh, Lục Ương mới buông Tư Tần đã bình tĩnh lại ra, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, nói: “Anh phải đi rồi, lát nữa em đừng đi lung tung, anh sẽ gọi người đến đón em.”
Giọng nói của Tư Tần có chút bất ổn, cũng không thể nghe ra tâm trạng thất thường ở bên trong: “Không cần đâu, em có thể tự về một mình được.”
Lục Ương còn định nói gì đó, nhưng Tư Tần đã ngăn anh ta lại, nói: “Em có thể tự về được.
Anh mau đi kiểm tra an ninh đi.”
Tư Tần mỉm cười.
Lục Ương cũng chỉ mất hai ba bước mà đi tới cửa kiểm tra an ninh.
Trên đường về nhà, Tư Tần dường như mất hết sức lực mà dựa vào ghế sau của taxi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
***
Tư Tần có một người em họ đang học lớp 11 tên là Tần Đường.
Bố cậu ta, cũng là chú của Tư Tần đang cư trú ở một nơi khác.
Tuy rằng nơi đó rất giàu có và đông đúc, nhưng tài nguyên giáo dục lại không thể so sánh được với thành phố Kỳ An.
Vì thế, khi em họ cô vừa mới bước vào năm thứ hai trung học, người chú đó đã chuyển em họ Tư Tần đến trường trung học số 1 Kỳ An mà Tư Tần đã học, tạm thời ở cùng với ba mẹ cô, vừa hay cũng để em họ cô chịu ảnh hưởng của một gia đình đào tạo ra một nhân tài có thành tích cao.
Vào tối thứ bảy, mẹ của Tư Tần, Tần Gia đã gọi điện cho Tư Tần, nói rằng tối thứ sáu này Tần Đường đáng lẽ được nghỉ nên về nhà.
Nhưng sau đó lại gọi điện cho bọn họ nói rằng cuối tuần này không về.
Vốn dĩ bọn họ không đồng ý, kết quả thằng nhãi ranh này nói bậy cái gì đó nghe không hiểu được, sau đó liền cúp máy, gọi lại cũng không nghe.
Một ngày trôi qua, bọn họ thật sự không yên tâm, muốn tới trường học tìm xem như thế nào.
Lại nghĩ tới con trai tuổi này quan tâm nhất chính là lòng tự trọng.
Nếu không thuận theo ý của nó, không chừng sẽ càng nổi loạn hơn.
Lại nghĩ tới người chị họ duy nhất khá gần tuổi cậu ta, Tư Tần, bình thường mối quan hệ giữa hai người cũng khá thân, có lẽ sẽ nói được vài câu.
Vì thế bọn họ hy vọng cô có thể tới trường học tìm cậu ta xem như thế nào.
Lúc Tư Tần nhận được cuộc gọi thì cũng đã là hơn 10 giờ tối, cô trực tiếp đi ra ngoài tìm mà không quan tâm đến sự thật như thế nào.
Gọi điện quả nhiên cũng không nghe, lại nhớ tới trước đó đã thêm Wechat của Tần Đường, liền thử liên lạc với cậu ta qua Wechat.
Không ngờ một lúc lâu sau đối phương liền trả lời lại.
Tư Tần: Tần Đường, em đang ở đâu?
10 phút sau.
Tần Đường: Chị, chị họ yêu dấu của em, chị không cần phải xen vào chuyện của em đâu.
Với lại nói với hai bác là không cần lo lắng cho em.
Tư Tần suy nghĩ trong chốc lát, cúi đầu nhắn lại: Biết em an toàn thì bọn chị cũng không lo lắng nữa, nhưng vẫn muốn em nói xem em đang ở đâu.
Lại 5 phút sau.
Tần Đường: Ở trường học ạ.
Tư Tần: Vẫn luôn ở trường học sao?
Tần Đường: Vâng.
Tư Tần cũng không hỏi nữa, gửi cho cậu ta một câu ngủ ngon rồi tạm thời buông nỗi lòng xuống.
Ngày hôm sau cô dậy thật sớm, trực tiếp lái xe đến trường trung học số 1 Kỳ An.
Tư Tần khá quen thuộc với trường trung học số 1 Kỳ An, nhưng khuôn viên trường học rộng lớn như vậy, lại còn vắng người vào cuối tuần, hơn nữa cô nhắn lại cho Tần Đường cũng không thấy cậu ta trả lời lại.
Cô chỉ có thể tìm từ khu dạy học đến nhà ăn, lại từ sân thể dục đi tới ký túc xá, tới gần giữa trưa mới bắt được Tần Đường ở cửa thư viện.
Tần Đường vừa mới bước ra khỏi phòng tự học để đi ăn trưa thì nhìn thấy chị họ của mình đứng ở cửa nhìn xung quanh.
Tần Đường trợn tròn mắt muốn lén xoay người lại thì bị cô hét lên.
Cậu ta chỉ có thể quay lại, yên lặng đi tới trước mặt cô.
Tư Tần nhón chân véo tai cậu ta, véo đến nỗi một cậu thiếu niên 1m8 cũng phải lảo đảo.
Khuôn mặt đẹp tinh xảo lập tức đỏ bừng, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, cầu xin tha mạng: “Chị chị chị, chị bình tĩnh một chút, mất mặt quá ——”
Tư Tần nén cơn giận dữ trong lòng xuống, buông tay ra hiệu cho cậu ta đi theo mình, sau đó xoay người đi xuống bậc thang.
Tần Đường thành thật đi theo phía sau cô, hai người dừng lại trước quảng trường vắng vẻ trước thư viện.
Tư Tần nhìn cậu ta: “Sao em lại như thế này hả?”
Tần Đường giả ngu: “Cái gì mà sao lại như thế này…”
“Tần Đường, em cũng giỏi lắm đó, buổi tối không về nhà cũng không cần giải thích sao? Hai ngày qua em ở đây làm gì hả?” Tư Tần khoanh tay trước mặt, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Tần Đường chột dạ nhìn cô, ngập ngừng nói: “… Học với bạn học.”
“Bạn học nào?” Tư Tần truy hỏi: “Bạn học nam hay bạn học nữ?”
Tần Đường bùng nổ: “Đương nhiên là bạn học nam rồi.”
Tư Tần híp mắt, giọng điệu không rõ ràng: “Bạn học nam?”
Tần Đường vừa định gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội xua tay: “Chị, chị đừng suy nghĩ lung tung! Bạn học nam nghiêm túc! Bạn bè! Anh em!”
Tư Tần nghiêng đầu nhìn thư viện, sau đó lại quay lại tiếp tục nhìn cậu ta chằm chằm: “Sau đó ở trong thư viện sao?”
Tần Đường im lặng một lúc, sau đó mới gật đầu thừa nhận.
Tư Tần quả thật rất muốn nghiêm khắc với cậu ta ngay tại đây: “Vậy em trốn làm gì? Học ở thư viện thì cần gì phải trốn chứ?”
Lại cãi cọ thêm vài câu, Tư Tần hoàn toàn không chấp nhận động thái này của cậu ta.
Tần Đường biết mình cần phải giải thích với cô, cậu ta có chút nản lòng, giọng nói yếu ớt: “Chị cũng biết mà, thành tích của em không được tốt, tuy không thể nói nó đặc biệt tệ, nhưng muốn thi đỗ đại học cũng rất quá sức.
Hai bác thật sự quan tâm đến em rất nhiều, em đều biết, nhưng em không muốn cả ngày bị hai người bọn họ chăm sóc cẩn thận, như thể em là động vật quý hiếm vậy, làm em rất bực bội.”
Vẻ mặt của Tư Tần cuối cùng cũng không còn giả vờ nghiêm nghị nữa, cô nghiêm túc lắng nghe những lời Tần Đường nói.
Tần Đường giống như mở ra một cái máy hát, bắt đầu phân tích nội tâm của mình: “Chị à, em rất muốn chăm chỉ học tập, lần này em hạ quyết tâm rồi.
Em muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng, em không phải là cái đồ bình hoa di động.”
Tư Tần kinh ngạc: “Đồ bình hoa di động?”
Tần Đường gật đầu: “Em cũng nghe người khác đồn thổi về em rồi.
Bọn họ nói em ngoại trừ khuôn mặt ra thì chẳng có gì cả.”
Tư Tần cuối cùng cũng hiểu ra, bèn hỏi: “Sao nghe như đây là lời khen vậy?”
Tần Đường khinh thường: “Chị nghe giọng điệu của bọn họ liền biết có phải khen hay không.
Hơn nữa diện mạo của em như thế nào không phải chính em biết rõ ràng sao, muốn bọn họ khen…”
Tư Tần cảm thấy Tần Đường hình như muốn ăn đánh thì phải.
Tần Đường lại tiếp tục chua xót: “Cũng không biết bọn họ hỏi thăm tin tức ở đâu, biết rằng mẹ em đã qua đời…”
Tư Tần đột nhiên chấn kinh, cô trách cứ cậu ta: “Đứa nào nói như vậy? Nói cho chị biết tên đi.”
Tần Đường ngơ ngác nhìn cô, chớp chớp mắt, sau đó lập tức trấn an cô: “Nào, chị muốn biết tên của người ta làm gì?”
“Tần Đường, em mau nói cho chị biết tên của nó đi.” Sắc mặt của Tư Tần thật sự không còn tốt nữa.
Tần Đường như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi: “Chị định kiện hay là đánh người ta vậy?”
Tư Tần giận dữ nói: “Vô nghĩa.”
Tần Đường hiểu ra, đang định gật đầu thì giọng nói giận dữ của Tư Tần lại truyền đến: “Đương nhiên là muốn đánh tên đó rồi.”
Nhìn thân thể nhỏ bé của Tư Tần, Tần Đường cảm thấy chuyện này không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng cậu ta không nói những điều vô nghĩa khác bằng giọng điệu lạnh nhạt mà nói: “Em đã đánh rồi, vì vậy không cần phiền đến chị nữa đâu.”
“Đánh rồi?” Tư Tần lập tức kéo cánh tay cậu ta, nhìn trên dưới một vòng, nói: “Vậy em có sao không? Có bị thương không?”
Tần Đường lắc đầu: “Em không sao cả.
Hơn nữa em cũng không ra tay tàn nhẫn với tên đó, nên cuối cùng cũng chỉ bị chủ nhiệm giáo huấn một hồi.
Nhưng nhìn mặt mũi bầm dập của tên đó cũng khiến em thấy hả dạ.”
Tư Tần nhíu mày: “Lần sau em không được hấp tấp như vậy nghe chưa.
Có chuyện gì thì nói với chị, chị sẽ giải quyết giúp em.”
Đương nhiên là Tần Đường không đồng ý: “Em là con trai, tự mình có thể giải quyết được —— A ——” Còn chưa nói xong, cậu ta đã bị Tư Tần véo tai, vội vàng sửa miệng: “Được rồi, được rồi! Được! Lần sau em nhất định sẽ nói cho chị, để chị đánh tên đó giúp em ——”.