Editor: YuuTư Tần bị đồng hồ báo thức đánh thức vào sáng hôm sau.
Cô tắt chuông báo thức đi rồi ném điện thoại vào góc giường, miễn cưỡng vùi đầu thật mạnh vào gối để có thể tỉnh táo hơn.
Đang vật lộn với việc phải rời giường thì đột nhiên có một cánh tay duỗi ra từ phía sau, đặt điện thoại của cô lại trên đầu giường, sau đó từ ngoài chăn bông ôm lấy cô.
Người ở phía sau ghé vào tai cô nói nhỏ: “Anh đã nhờ người mua quần áo và đồ ăn sáng tới đây, anh ra ngoài cửa lấy, em cứ từ từ chuẩn bị, đừng vội, lát nữa anh sẽ đưa em tới công ty.”
Lúc này Tư Tần mới nhớ ra bây giờ cô đang ở nhà của Thượng Vân Xuyên.
Một lúc sau cô mới phản ứng lại trước lời nói của anh, cô nhắm mắt lại mơ màng nói: “Em lái xe.”
“Không sao, anh đưa em đi.”
Tư Tần lại mơ màng hỏi: “Không phải anh không lái xe về sao?”
Thượng Vân Xuyên cười khúc khích một hồi, sau đó hôn lên vai cô, nói: “Vẫn còn.”
Sau đó anh đứng dậy mặc quần áo vào rồi đi ra khỏi phòng.
Không lâu sau lại đi vào, đặt một cái túi giấy trên cái tủ đầu giường bên Tư Tần nằm.
Anh ngồi xổm xuống nhìn cô vẫn còn đang mơ mơ màng màng, trong mắt mang theo ý cười: “Quần áo đều ở đây cả, lát nữa anh sẽ để bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, ừm… Nếu phải dùng sữa rửa mặt và kem dưỡng da thì em dùng tạm của anh trước nhé, những mỹ phẩm dưỡng da khác tạm thời không có sẵn.
Có được không?”
Tư Tần trong cơn mơ màng khẽ gật đầu, lại nghe thấy Thượng Vân Xuyên nói: “Rửa mặt xong thì ra ăn sáng, có bánh quẩy với sữa đậu nành, còn cả cháo nấm hương nữa, anh sẽ chiên thêm hai quả trứng cho em.
Cũng có thể ăn ở trên xe được, cho nên không cần vội vàng đâu, ngủ thêm 5 phút nữa cũng được, có gì anh sẽ gọi em.”
Sau khi Thượng Vân Xuyên rời đi, Tư Tần cũng không ngủ tiếp nữa.
Cô dụi dụi mắt rồi ngồi dậy, với lấy túi giấy trên tủ đầu giường đổ hết mọi thứ ra.
Khá đầy đủ.
Cô định sẽ thay quần áo trước.
Nhưng quá trình này diễn ra không suôn sẻ lắm.
Đầu tiên, Tư Tần phát hiện ra đồ lót quá nhỏ, hơi chật một chút, nhưng vẫn miễn cưỡng điều chỉnh được.
Lúc mặc áo lên lại phát hiện ra áo hơi to, cô cởi ra kiểm tra size thì thấy là size M, trong khi cô mặc size S.
Bỏ qua vấn đề về áo đi, nhưng khi mặc quần, cô thấy cạp quần jean cũng khá to, cũng không có thắt lưng.
Nên cô chỉ có thể mặc lại chiếc quần của ngày hôm qua.
Tư Tần ngồi trên giường không nói nên lời sau khi thay quần áo xong.
Tại sao Thượng Vân Xuyên lại không thể nhìn ra những điều này chứ.
Cô bực bội trong chốc lát mới có thể đứng lên đi rửa mặt.
Lúc cô đi từ phòng tắm ra liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang thu dọn quần áo trong phòng.
Nhìn thấy Tư Tần đi ra, anh đứng dậy, một tay cầm quần áo của cô nằm rải rác trên mặt đất ngày hôm qua, một tay cầm chiếc quần jeans còn chưa cắt mác được đặt ở đầu giường.
Anh cầm quần jeans đi về phía trước, lấy làm lạ mà hỏi cô: “Sao không thay cái này?”
Tư Tần đi tới, duỗi thẳng hai tay ra trước mặt anh, hỏi: “Anh có phát hiện ra gì không?”
Thượng Vân Xuyên cẩn thận đánh giá một hồi, im lặng suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không hiểu được ý của cô.
Anh ngập ngừng hỏi: “Có gì sao?”
Tư Tần bất lực, đành phải kéo vai áo đã rũ xuống một chút lên: “To.” Cô méo miệng, chỉ vào cái quần trong tay Thượng Vân Xuyên: “Cạp quần cũng to, em không mặc được.”
Lúc này Thượng Vân Xuyên mới nhận ra, sắc mặt lập tức không được tự nhiên: “Anh ước lượng nhầm số đo sao? Anh xin lỗi, anh…” Anh muốn nói sẽ đổi lại lần nữa, nhưng đã quá muộn để thay đổi.
Tư Tần thấy buồn cười khi nhìn thấy anh bối rối như vậy: “Được rồi, không sao cả, dù sao cũng chỉ một ngày hôm nay thôi.”
Sắc mặt Thượng Vân Xuyên vẫn không được tốt lắm, vì vậy Tư Tần liền đổi sang chủ đề khác: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong chưa ạ?”
“Rồi.” Thượng Vân Xuyên nhỏ giọng đáp: “Ăn ở nhà hay ăn ở trên xe?”
“Trên xe đi ạ.”
“Được.”
Sau đó, Tư Tần đợi Thượng Vân Xuyên thu dọn quần áo, sau đó xách túi đồ đi ra ngoài.
Tư Tần phát hiện ra nơi Thượng Vân Xuyên sống cách công ty của cô không quá xa, thậm chí còn gần hơn nhà cô một chút.
Thượng Vân Xuyên đỗ xe trước tòa nhà công ty Tư Tần, đúng lúc đó Tư Tần cũng đặt hộp sữa đậu nành được uống một nửa xuống, đưa tay lên cởi dây an toàn.
Thượng Vân Xuyên nghiêng đầu, nói: “Em còn chưa ăn cháo.
Ăn thêm nữa đi, vẫn còn sớm mà.”
Tư Tần cởi dây an toàn, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Không cần đâu, em no rồi.” Dây an toàn được cởi phát ra một tiếng “bụp”, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Thượng Vân Xuyên: “Anh mới là người chưa ăn đó, vẫn luôn lái xe nãy giờ, anh còn nói em.”
Một tay của Thượng Vân Xuyên vẫn để trên vô lăng, nghe cô nói vậy, tay anh khẽ siết chặt lấy nó, cụp mắt xuống giấu đi vài phần cảm xúc, rồi lặng lẽ nhìn cô.
Lúc đầu Tư Tần cảm thấy không sao, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thượng Vân Xuyên, cô đột nhiên cảm thấy, sau đêm qua mà hai người bọn họ lại ở bên nhau như thế này thật kỳ lạ.
Vì thế, cô quay đầu đi, nói một câu “Em đi đây” rồi mở cửa bước xuống xe.
***
Mọi người đều biết phải làm thế nào để đạt được mục đích của mình.
Vốn dĩ bạn chỉ muốn có một viên kẹo, nhưng quá trình kiếm được viên kẹo này rất khó khăn.
Bạn luôn đau khổ, tự dày vò bản thân mình mà nói rằng, chỉ cần để cho bạn nếm thử mùi vị viên kẹo này thôi là được, nếm xong bạn sẽ không đòi hỏi gì thêm cả.
Nhưng khi thật sự lấy được viên kẹo này rồi, bạn chợt thấy vị kẹo quá ngon, và chắc chắn còn có viên kẹo ngon hơn nữa.
Vì bạn đã lấy được viên kẹo này rồi thì có khó gì để kiếm được viên kẹo khác đâu?
Tham lam, chính là vô tận.
Thượng Vân Xuyên suy nghĩ về nó cả một buổi sáng, cuối cùng đến giờ nghỉ trưa, anh quyết định gửi tin nhắn Wechat cho Tư Tần.
[Đang làm gì thế?]
Gửi xong, anh lập tức khóa màn hình lại, để điện thoại sang một bên, sau đó bắt đầu xem một vài tài liệu không cần gấp gáp.
Anh hy vọng cô sẽ trả lời lại, và không phụ sự mong đợi của anh, 2 phút sau, điện thoại rung lên.
Thượng Vân Xuyên có chút nghi ngờ, anh bấm mở xong mới xác nhận đó là của Tư Tần.
Tư Tần: [Đang ăn cơm.
Còn anh?]
Thượng Vân Xuyên nghiêm túc nhìn tin nhắn này, đọc đi đọc lại mấy lần, một lát sau mới bắt đầu gõ chữ.
Thượng Vân Xuyên: [Lát nữa anh cũng ăn.]
Gửi đi xong anh mới kinh ngạc phát hiện ra nói như vậy sẽ trực tiếp kết thúc đề tài, vì vậy lập tức bổ sung thêm.
Thượng Vân Xuyên: [Em ăn món gì vậy? Để anh tham khảo.]
Ngay sau đó Tư Tần gửi một bức ảnh chụp một hộp cơm trưa được đặt ở bên ngoài, có hai món mặn và một món canh.
Thượng Vân Xuyên: [Nhìn có vẻ không tệ, của cửa hàng nào vậy?]
Tư Tần trực tiếp chuyển cho anh một cái liên kết.
Thượng Vân Xuyên: [Được rồi, lát nữa anh sẽ xem xét.]
Suy nghĩ một lát, anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa: [Vậy không phiền em ăn cơm nữa.]
Tư Tần cũng không gửi tin nhắn lại.
Thượng Vân Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, sau đó mới chuyển tiếp liên kết đến máy Quách Trữ, nhắn thêm: Bảo Tiểu Tống đặt món của cửa hàng này vào ngày mai.
Tư Tần lại nhận được tin nhắn Wechat của Thượng Vân Xuyên vào lúc 6 giờ chiều.
Thượng Vân Xuyên: [Hôm nay em không lái xe tới, vậy anh đón em nhé?]
Tư Tần nghĩ tới chiếc xe của mình vẫn còn ở chỗ Thượng Vân Xuyên, châm chước mà trả lời: “Em cũng muốn lấy xe về, nhưng hôm nay em không tan ca sớm.
Lát nữa em sẽ tự mình bắt xe taxi tới.]
Thượng Vân Xuyên: [Anh cũng phải tăng ca.
Lúc nào em tan làm thì nhắn tin cho anh, anh tới đón em.]
Giọng điệu này của anh làm cô không thể giải thích được mà cũng không thể hiểu được.
Tư Tần im lặng một hồi, sau đó đồng ý.
7 rưỡi tối, tuy rằng vẫn chưa làm xong công việc, nhưng Tư Tần vẫn gửi tin nhắn cho Thượng Vân Xuyên.
Anh nhanh chóng lái xe đến dưới chân công ty của Tư Tần.
Lúc Tư Tần lên xe, cô ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát thoang thoảng trong xe.
Cô khịt mũi, hỏi: “Anh có xịt nước hoa trong xe sao?”
“Ừ.” Thượng Vân Xuyên vừa khởi động xe vừa đáp lại.
Sau đó dừng một chút rồi lại nói thêm: “Em không thích sao? Hay là anh mở cửa ra cho thông gió nhé?”
“Không cần, mùi khá thơm.” Tư Tần thờ ơ đáp lại, còn đùa giỡn nói: “Là để che mùi khói thuốc sao?”
Thượng Vân Xuyên im lặng trong vài giây, sau đó nói: “Trước khi tới đây anh đã hút một điếu thuốc.
Thôi, để anh mở cửa sổ ra một chút.” Nói xong, anh liền mở cửa sổ ở hàng dưới xuống.
Tư Tần vốn định nói không cần, nhưng cuối cùng cô không mở miệng.
“Anh không hút thuốc nhiều lắm.” Xe chạy trên đường được vài phút thì Thượng Vân Xuyên đột nhiên mở miệng: “Nghiện rất nhẹ, muốn bỏ cũng rất dễ.”
Tư Tần nghiêng đầu nhìn anh, dường như suy tư cái gì đó mà chỉ “Ồ” một tiếng.
Thật ra lúc buổi sáng, bầu không khí giữa hai người bọn họ vẫn ổn, nhưng bây giờ lại có chút xa lạ.
Thượng Vân Xuyên sợ mình tiếp tục lạy ông tôi ở bụi này mà làm Tư Tần thấy nhàm chán, liền không nói nữa.
Tới gara nhà Thượng Vân Xuyên, Tư Tần xuống xe đi về vị trí để xe trong trí nhớ.
Thượng Vân Xuyên khóa xe xong cũng chạy hai bước đi tới bên cạnh cô.
Khi đến chỗ đỗ xe của mình, Tư Tần bấm mở khóa, xe vang lên một tiếng trong gara trống vắng, đèn cũng lóe sáng.
Tư Tần quay đầu lại nhìn Thượng Vân Xuyên: “Được rồi, vậy em lái xe về đây.”
Thượng Vân Xuyên cụp mắt xuống, sau đó nhướng mi lặng lẽ nhìn cô.
Tư Tần không biết nên nói gì, liền trực tiếp xoay người lại đi vài bước đến bên xe.
Cô vừa định mở cửa ghế lái ra thì cô cảm thấy cổ tay kia của mình bị người kia nhẹ nhàng nắm lấy, trên da truyền tới cảm giác mềm mại và ấm áp.
Giọng người phía sau trầm xuống: “Không thể ở lại được sao?”
Hỏi xong, Thượng Vân Xuyên cũng im lặng.
Một lúc sau, thấy Tư Tần không nhúc nhích, anh lại gần một bước, chần chừ vươn tay ra, từ phía sau nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Một tay Tư Tần vẫn còn đặt trên cửa xe, một tay khác giơ lên kéo cánh tay đang đặt phía trước của Thượng Vân Xuyên ra: “Em đã nói em đến để lấy xe.”
Cằm của Thượng Vân Xuyên dựa vào sau tai cô, giọng nói vô cùng thiết tha: “Vậy thì anh sẽ đi cùng xe với em.”
Tư Tần ngẩn người: “Đừng đùa.”
Ánh sáng trong gara không tốt lắm, phảng phất có tiếng nói vọng lại rất nhiều.
Mà lúc này cũng không có ai khác, động tĩnh của bọn họ đặc biệt rõ ràng.
Thượng Vân Xuyên rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Anh không có.”
Tư Tần bị anh ôm chặt, lặng lẽ đứng yên hồi lâu.
“Thượng Vân Xuyên.” Cô bất lực thở dài, gọi tên anh sau đó lại không biết phải nói cái gì.
Thật lâu sau, Thượng Vân Xuyên càng ôm chặt hơn, nói: “Vậy em lên trên cùng anh đi.”
Tư Tần bất ngờ khi nghe thấy giọng điệu có chút làm nũng của anh.
Điều này khiến cô thật sự rất bấy ngờ.
Một lúc sau, cô chỉ có thể thẳng thắn mà nói: “Hôm nay em rất mệt, không còn sức lực để làm những chuyện khác.”
Lúc đầu Thượng Vân Xuyên không hiểu, nhưng khi phản ứng lại, anh sững người một lúc, im lặng 10 giây rồi mới mở miệng: “… Anh không có ý đó.”
Tư Tần không nói lời nào, Thượng Vân Xuyên cũng lo lắng mà bổ sung: “Nếu em không muốn thì không phải làm, anh không muốn ép buộc em.”
Tư Tần vẫn không đáp lại.
Thượng Vân Xuyên cũng đứng thẳng dậy, giơ tay xoay người cô lại: “Tư Tần, anh không phải vì muốn làm chuyện kia với em…”
Tư Tần vẫn có phần ngượng ngùng khi nói thẳng về vấn đề này, nhưng rõ ràng cô cũng không tin lý do mà Thượng Vân Xuyên đưa ra.
“Tư Tần…”
“Thật ra cũng không có chuyện gì cả.” Nhìn bộ dạng lo lắng của anh, Tư Tần mở miệng giải vây cho anh: “Cũng bình thường thôi.”
Lúc trước Lục Ương nhiệt tình làm chuyện đó với cô như vậy.
Chẳng lẽ cô lại cảm thấy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy Thượng Vân Xuyên có thể yêu tâm hồn của cô sao? Cô không tự luyến như vậy đâu.
“Nhưng anh không phải.” Khóe mắt Thượng Vân Xuyên đã phiếm hồng, giọng nói cũng bất ổn: “Anh không phải.”
Ánh sáng quá mờ, Tư Tần không thể nhìn rõ sắc mặt của anh, nhưng cô có thể nghe thấy giọng điệu có phần uất ức của anh.
Cô chớp mắt, có chút sững sờ: “… Không phải thì không phải thôi.”
Hai bên đột nhiên đều im lặng, cũng chỉ đứng nhìn nhau như vậy.
Thượng Vân Xuyên nhìn thẳng vào mắt Tư Tần, trong khi Tư Tần lại cảm thấy phản ứng của anh khá ảo diệu, cô cố gắng nhìn ra manh mối gì đó từ biểu cảm trên mặt anh.
Cô không thể nhìn thấy chút manh mối nào, nhưng một lát sau Thượng Vân Xuyên lại quay đầu sang một bên, nhìn chỗ khác, nói: “Anh xin lỗi.”
Tư Tần kinh ngạc, không biết anh xin lỗi vì cái gì, vì thế cũng không đáp lại.
Thượng Vân Xuyên dường như cũng không muốn Tư Tần phải trả lời.
Anh buông đôi tay đang đặt trên bả vai cô xuống, rũ mắt: “Em lái xe, nhớ cẩn thận một chút.”
Tư Tần gật đầu.
Thấy anh không nói gì nữa mới quay người lại kéo cửa xe ra, ngồi vào.
Cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Thượng Vân Xuyên mới thu hồi ánh mắt lại, đi về phía thang máy.
Anh mở cửa ra bước vào nhà, vươn tay bật đèn trong phòng khách lên rồi dựa vào tường.
Ánh đèn vàng ấm áp khẽ phủ xuống khiến không gian vốn đã sạch sẽ càng thêm vắng vẻ.
Anh cảm thấy rất lạ, rõ ràng anh đã sớm hình thành thói quen ở một mình, rõ ràng… Căn phòng này vốn chỉ là chỗ để ngủ của anh, bây giờ không hiểu tại sao, vì cô anh lại thấy sợ sự yên tĩnh này.
Anh cúi đầu nhìn tay mình, nhiệt độ còn sót lại ở đó đã biến mất từ lâu.
Anh vẫn nhát gan và vô dụng như ngày nào..